Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sáng Thế Giả
Unknown
Chương 31: Đại hội thế hệ
Buổi sáng tinh mơ, ánh nắng xuyên qua màn sương dày đặc, chiếu rọi muôn nơi. Phong Chu hạ thấp bay xuyên qua nhiều đám mây rồi lại bay cao lên, suốt quãng đường phải liên tục tránh bầy dã thú và yêu thú biết bay, chúng tụ thành bầy, đại kỵ là bị xâm lấn lãnh thổ.
Bay liên tục năm ngày cũng đến, Huyền Thiên Thành hiện rõ ra. Một tòa thành hùng vĩ cao chót vót, những bức tường dày và cao không chỉ vươn lên mà còn ăn sâu xuống đất, trở thành một chỗ vững chắc. Phong Chu do có thư mời từ trước nên cũng dễ dàng thông qua mà bay vào, bên ngoài hùng vĩ đầy uy nghiêm thì bên trong lại khác xa, bên ngoài bức tường cao thì khi vào bên trong lại chẳng thấy bức tường thành nào, không gian thoáng đãng đến bất ngờ.
Đoàn Bình An từng ở lại nên cũng không lấy làm lạ nhưng ba người còn lại thì không giấu đi sự tò mò thích thú. Cổng thành rất lớn, hơn cả chiều dài của Phong Chu, nó được gác bởi hơn hai trăm người mặc giáp trụ, cả bốn cổng đông, tây, nam, bắc đều như vậy.
Bên trong là Ngoại Thành to lớn chia thành nhiều khu vực, đứng đầu mỗi khu vực gọi là Tổng Quản, đứng đầu Ngoại Thành gọi là Ngoại Trưởng. Nội Thành không chia thành nhiều khu vực nên chỉ có Nội Trưởng. Đứng đầu của cả thành gọi là Thành Chủ, uy vọng cực cao, thường là các trưởng lão của Huyền Thiên Tông xuống nhậm chức, mỗi mười năm sẽ thay đổi ngẫu nhiên một người nhưng chắc chắn sẽ không trùng khớp một người cai trị hai lần liên tục. Tổng Quản, Ngoại Trưởng, Nội Trưởng thì năm năm sẽ thay đổi và luật cũng như vậy nhưng người nhậm chức không hoàn toàn là người của Huyền Thiên Tông, có thể là người ngoại tông nhưng tuyệt đối phải là công dân của Huyền Thiên Thành.
Phong Chu theo ánh đèn chỉ dẫn mà từ từ hạ xuống bãi đáp. Kế bên là Phong Chu màu tím đặc trưng của Cơ gia, phía sau là Phong Chu màu xanh lục của Mộc Thiên Môn còn Phong Chu của Thiên Tiên học viện là màu vàng kim.
Thầy Mạnh đứng phía dưới, khoanh tay đứng nhìn, miệng của khẽ cười với những đứa nhóc hai mươi tuổi. Mọi người bước xuống, bãi đáp này trên tầng thượng của một tòa nhà rất cao nên di chuyển ra xa một chút là có thể thấy một phần cảnh quan của Ngoại Thành.
- Ngắm xong chưa? Đi thôi.
Thầy Mạnh đứng đợi một lúc rồi nói, không để ai trả lời mà cứ thế đi.
Đi vào một nơi khá chật, không gian chỉ đủ cỡ mười người, là một cái không gian kín, đích thị là thang máy. Thầy Mạnh lấy ra cái thẻ màu đen, quẹt vào vạch ở bảng điều khiển sau đó bấm nút, thang máy bắt đầu chuyển động, tuy nói là chuyển động nhưng rất êm, hầu như chỉ cảm thấy bản thân đang đi xuống nhưng rất ít, có thể bỏ qua cảm giác này.
"Tinh" thang máy dừng lại, cánh cửa kim loại mở ra, tiến ra ngoài là một hành lang dài và khá rộng, mỗi năm bước đều bố trí một ngọn đèn thắp sáng một màu vàng nhẹ. Đi thêm một khoảng có một căn phòng, thầy Mạnh đẩy cửa bước vào, theo sau là bốn người. Bên trong là một loại phòng dùng cho việc hội họp, một cái bàn tròn lớn ở giữa và những cái ghế xung quanh. Lại có thêm một âm nhạc du dương phát ra. Nguyệt Anh đã ngồi đợi sẵn, tay đang cầm một ly trà nóng mà thong thả thưởng thức chờ.
Đoàn Bình An ngồi xuống kế bên Nguyệt Anh, vẻ băng khốc của nàng biến mất, thay vào đó là một sự dịu dàng đáng có. Hiếu ngồi một góc mà tránh xa, Linh Lung Mạc Thiên chọn đại một chỗ rồi ngồi vào, thầy Mạnh ngồi ghế chủ trì.
- Được rồi, trước khi vào bàn việc thì đường xa mệt nhọc, lại sắp trưa, ăn trước nhỉ?
Thầy Mạnh nói xong búng tay, t·ừ t·rần nhà hạ xuống nhiều cái ống. Những món thức ăn ngon mắt nhanh chóng rơi xuống, lấp đầy cả một bàn tròn lớn.
Món nào cũng có, như là tập hợp của tất cả mỹ vị thế gian, tất xả đang tụ hợp về đây. Trước sự bất ngờ của mọi người, thầy Mạnh thản nhiên cầm lấy một cái đùi gà rồi ăn. Theo sau là Nguyệt Anh cầm lấy một bát súp rồi ăn, theo sau là tất cả mọi người đều nhập tiệc.
- Theo thông lệ của tranh tài hội, mỗi người tham gia như là một chiến sĩ, trước khi vào chiến trận cam go thì phải ăn no, có thực mới vực được đạo.
Thầy Mạnh nói xong thì tiếp tục ăn.
- Bình An, con tôm này ta không bóc vỏ được.
Nguyệt Anh đưa ra một con tôm về phía Đoàn Bình An.
- Đưa đây, để ta.
Đoàn Bình An thuần phục vặn đầu, nhẹ nhàn bóc vỏ, sau đó đưa vào miệng của Nguyệt Anh.
- Chậc chậc, cái này không quen nhìn.
Thầy Mạnh tuy ăn nhưng vẫn để một phần tinh thần quan sát cả căn phòng. Nhìn thấy Nguyệt Anh hành xử như vậy quả thật không đúng với nàng. Quan sát từ lúc Nguyệt Anh được Ngô Tử dẫn về đến trưởng thành thì đa phần đều là tính lãnh khốc băng tàn của Tiên Thiên Băng Thể, từ vài năm trước Tiên Thiên Băng Thể bộc phát muốn đóng băng cả học viện, Ngô Tử phải dùng một thuật pháp phong ấn cảm xúc của Nguyệt Anh lại tránh bị cảm xúc chi phối mà phát tác sức mạnh của Tiên Thiên Băng Thể. Ấy vậy mà bây giờ lại rất khác khiến thầy Mạnh có vài phần lo lắng Tiên Thiên Băng Thể lại lần nữa phát tác.
- Ngô lão, ông thật biết làm khổ người.
Thầy Mạnh thầm khóc trong lòng.
Kết thúc bữa ăn, ai nấy cũng no căng cả bụng, thức ăn quả thật rất ngon, dù cho đã tráng miệng nhưng cảm giác thức ăn cho vào miệng vẫn có thể cảm nhận được.
- Được rồi, các con có ba ngày tự do, phần đầu của đại hội thế hệ kết thúc thì sẽ bước vào tranh tài hội. Các con có thể đi xem đại hội thế hệ để bớt chán.
Thầy Mạnh nói xong rời đi.
Theo chỉ dẫn trước đó, mỗi người được phân một căn phòng trong tòa nhà này. Căn phòng không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, có giường to rất êm, cảm giác dễ chịu khi nằm xuống, dường như là muốn vào giấc ngay mặc cho có buồn ngủ hay không. Phía gần cửa sổ có một bộ bàn ghế, hướng nhìn ra ngoài cảnh của Huyền Thiên Thành. Bây giờ cũng chỉ là buổi trưa, lại mới ăn no nên lúc nãy Nguyệt Anh có hẹn Đoàn Bình An đi dạo quanh nơi này, đương nhiên hắn đã đồng ý.
"Cốc cốc cốc" âm thanh gõ cửa vang lên, Đoàn Bình An biết là ai nên tiến đến mở cửa. Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện ra, dáng người thon thả nhấp nhô chỗ lồi chỗ lõm.
- Này, nhìn đi đâu thế?
Nguyệt Anh nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Đoàn Bình An thì cười nói.
- A...không có gì.
Đoàn Bình An ngớ người một lúc, nghe thấy tiếng của Nguyệt Anh thì mới tỉnh lại, vội gãi gãi đầu không biết nói gì.
...
Đại hội thế hệ đang diễn ra, con phố tấp nập người qua lại, người này nối tiếp, người kia khiến cho chỗ này khá đông đúc. Đoàn Bình An nắm tay của Nguyệt Anh mà từ từ mở đường ra, lấy bản thân tạo thành một con đường cho Nguyệt Anh đi. Ra khỏi nhóm người đông đúc, cuối cùng hai người dừng chân ở một vỉa hè ven đường.
Một đoàn xe chậm rãi chạy đến, xe ngựa có to có nhỏ, hai bên và trước sau đều được những vệ sĩ bảo hộ. Chiếc xe ngựa và nhóm người này đặc trưng bởi màu xanh xen lẫn màu đen, vẻ không tốt lành gì.
- Lại là Độc Môn.
Nguyệt Anh nhìn ra, nói.
- Độc Môn cũng tham gia sao?
Đoàn Bình An nghi hoặc.
- Tuy Độc Môn tọa ở Hoàng La Quốc nhưng mấy chục năm nay có giao tình với Huyền Thiên Tông nên có thể vào Huyền Thiên Thành, nhìn qua phỏng đoán là họ có năm suất tham gia.
Nguyệt Anh đáp.
Hai người dừng đợi đoàn xe chạy qua rồi cũng rời đi.
...
Bên trong xe ngựa lớn ở giữa, có hai người đang khoanh tay ngồi đối diện.
- Độc Toàn Thân, lần này ngươi không được phép tự ý nữa, ta thân là môn chủ nên hãy tôn trọng ta một chút.
Một người đàn ông râu ở mép nói vẻ hơi sợ sệt.
- Hầy, cái danh sư thúc tổ quả nhiên không tầm thường. Nhưng ta không muốn bị trói buộc...được rồi, chỉ lần này thôi.
Người thanh niên đối diện tuy so về tuổi và tu vi thì nhỏ và yếu hơn môn chủ Độc Môn kia nhưng lại mang danh sư thúc tổ, chức vụ lại cao hơn môn chủ, chỉ dưới thái thượng trưởng lão.
- Đến bây giờ ta không biết, Độc Môn có Chuẩn Đế tọa trấn, Hoàng La Quốc lại không xưng Thần quốc hay sao?
Độc Toàn Thân hỏi.
- Cái này phải nói đến luật hoàng tộc. Trong luật có đề cập về trò chơi vương quyền, ngoại nhân không thuộc dòng máu hoàng tộc, dù cho là thành tiên thì cũng không thuộc về hoàng tộc. Chỉ có hoàng tộc với hoàng tộc nên Hoàng La quốc không thiếu Chuẩn Đế nhưng lại không thể xưng là Thần quốc.
Môn chủ Độc Môn giải thích.
- Ồ...Vậy lũ hoàng tộc kia sinh nhiều công chúa hoàng tử thì cũng để đặc sắc thêm trò chơi vương quyền ấy hay sao?
Độc Toàn Thân ồ một cái rồi tiếp tục hỏi.
- Cũng có thể xem là như vậy.
Môn chủ Độc Môn chỉ nhắm mắt trả lời.
Độc Toàn Thân thấy vậy liền chẳng nói gì mà nhìn ra bên ngoài. Xe ngựa chạy qua, theo ánh mắt của Độc Toàn Thân thì nhìn ra hai người một nam một nữ, thoáng chốc hắn run lên, vẻ nguy hiểm trước đây chưa từng có ập đến.
Từ nhỏ Độc Toàn Thân được cho hấp thu qua vô số loại độc dược, dần dần cơ thể tự sản sinh ra một loại cảm giác cảnh báo nguy hiểm, hắn luôn tin vào nó vì đã giúp hắn trải qua bao nhiêu khảo nghiệm c·hết chóc mà vẫn còn sống. Hai người một nam một nữa đó không ai khác ngoài Đoàn Bình An và Nguyệt Anh.
...
Đại hội thế hệ quả thật rất lớn, hầu như cả Huyền Thiên Thành đều tổ chức, ngoài đường có vô số sạp hàng được dựng lên, những sạp hàng ấy bán đồ, bán mọi thứ, lại có sạp tổ chức một vài trò chơi nhỏ, phần thưởng rất nhiều. Đoàn Bình An chọn một con gấu nhồi bông sau khi chiến thắng trò chơi đập chuột, những con chuột tuy được cài đặt rất nhanh nhưng trong mắt của Đoàn Bình An thì chỉ là hình ảnh tua chậm, dễ dàng chiến thắng.
Đi thêm vài sạp hàng nữa, nhiều đồ vật hơn, chiếm một phần của nhẫn trữ vật của Đoàn Bình An, thấy quá nhiều nên cũng dừng lại, không chơi tiếp nữa. Đoàn Bình An lấy hết tất cả ra, tặng hết cho Nguyệt Anh. Mặt nàng vẻ ngại ngùng nhận lấy, hảo cảm tăng lên rất nhiều.