Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 33: Tranh tài hội: Thiên Tiên học viện đấu Mị Hoa Môn

Chương 33: Tranh tài hội: Thiên Tiên học viện đấu Mị Hoa Môn


"Bùm bùm bùm" pháo hoa bắn ra, sặc sỡ vô cùng, cho là ban ngày cũng rất đẹp, địa điểm bắn là một đấu trường đã được cải tiến phục vụ riêng cho tranh tài hội. Mỗi mười năm thì sẽ dành ra một năm để tu sửa và nâng cấp. Đấu trường có sức chứa hàng chục vạn người, sàn đấu rất kiên cố và rộng lớn. Khán đài cao chừng hai trượng so với đấu đài, trên bức tường được gia cố bằng một trận pháp đặc biệt có thể hấp thu toàn bộ lực phát ra của tu vi Phá Thiên, trận pháp khi kích hoạt sẽ tạo thành một mái vòm cao mười trượng ngăn cách khán đài với đấu đài nên rất an toàn khi xem.

"Lộc cộc, lộc cộc" do Huyền Thiên Thành cấm phi hành nên xe ngựa là thứ phổ biến, xếp sau là xe chạy bằng năng lượng nhưng giá khá cao. Từ bốn phía cổng từ hơn một tuần trước đã có rất nhiều xe ngựa chạy vào, trên trời luôn luôn có Phong Chu bay qua bay lại theo chỉ dẫn để đậu. Vào sự kiện này hầu như những tòa nhà cao tầng kia trên sân thượng đều kín mặt bởi Phong Chu.

Huyền Thiên Tông đương nhiên biết sức hút kinh người của tranh tài hội nên từ lâu đã ra sức quảng bá, từ toàn bộ Đại Việt Quốc đến Hoàng La Quốc, ra bên Đông Hải, có tin đồn còn mời cả những Ma Tộc và Yêu Tộc bên Tây Hải, đến cả Cửu Thập Quốc còn có phong thư mời tham dự. Huyền Thiên Tông là một trong những môn phái mạnh nhất Tam Thiên Tinh nên chỉ dựa vào uy tín thì có thể mời được những nhân vật to lớn ở hành tinh này. Đến cả ba Thánh Địa trên mặt trăng còn cử đại diện xuống để tham dự.

- Được rồi, tuy đây không phải lần đầu các con phô trương sức mạnh nhưng hãy chắc chắn bản thân chiến thắng dù cho đối thủ có là ai.

Thầy Mạnh trước khi dẫn cả đội vào đấu trường thì ở sảnh đã cổ động tinh thần của cả đội.

- Chân nhân, hân hạnh được diện kiến.

Một vị nữ tử thân mặc bộ y phục bằng lụa màu xanh nhạt, thân thể quyến rũ và mùi hương thơm tỏa ra khiến cho những nam nhân gần đấy đều không cưỡng lại mà nhìn qua.

- Ồ, đây chẳng phải là trưởng lão của Mị Hoa Môn đấy sao? Bách Hoa Tiên Tử còn khỏe chứ?

Thầy Mạnh khoanh tay hỏi.

- Sư phụ của ta rất khỏe, ngài ấy vẫn thường xuyên ngắm hoa mà Mạnh gia ngài đây tặng.

Trưởng lão Mị Hoa Môn ôn tồn nói.

- Ồ, vậy sao..mà thôi, được rồi, lần chiến trận này ta xem lúc ta đến thách đấu Mị Hoa Môn hay là lúc này. Xem quá khứ hay tương lai hahaha.

Thầy Mạnh cười to rồi đi vào trong.

- Lão già đáng c·hết, hừ, không phải ngươi mạnh hơn ta thì ta đã cắt lưỡi ngươi rồi!

Trưởng lão Mị Hoa Môn trong lòng tức giận muốn đánh ngay nhưng chỉ là suy nghĩ, nhanh chóng bị tiêu tán đi. Bên ngoài khuôn mặt vẫn nhu hòa như cũ.

- Thầy Mạnh, chuyện giữa thầy và Mị Hoa Môn đó là sao?

Đoàn Bình An lên tiếng hỏi đầu tiên.

- Hừm...chuyện của vài chục năm trước thôi, không có gì đâu.

Thầy Mạnh giả vờ nói bóng gió rồi thôi.

....

"Vù vù vù" gió thổi lên, thổi vào giàn hoa giấy, hoa giấy màu hồng tuyệt đẹp nhẹ nhàng theo cơn gió thổi. Một cánh hoa đáp xuống bàn tay trắng trẻo nõn nà của một nữ nhân, áo lụa màu hồng phất phơ theo gió, đường cong tuyệt mỹ chỗ to chỗ nhỏ hợp lý. Hoa giấy hóa thành một tờ giấy, nữ nhân kia cầm tờ giấy lên, sau một lúc đọc thì vò xé rồi thiêu đốt.

- Mạnh gia, được, được, hừ.

Nữ nhân hừ lạnh, ánh mắt nhìn ra hướng cánh đồng hoa bạt ngàn.

Bách Hoa Tiên Tử, đại mỹ nhân được ca tụng là có dung mạo trời ghen đất hờn đang dùng ánh mắt vừa giận lại vừa một chút chờ mong nhìn ra hướng xa xăm.

...

"Cạch cạch cạch" cánh cổng to lớn mở ra, năm người khí thế ngút trời, thân khoác y phục hoàng kim sáng chói thu hút sự chú ý của khán đài.

- Chào mọi người, tôi là Lạc Nhất Thiên trọng tài của tranh tài hội khu vực này. Trước mắt mọi người là năm thí sinh tham dự đến từ Thiên Tiên học viện!

Người dẫn chương trình từ trên không trung xuất hiện, thân áo bào màu trắng, mái tóc trắng dài đến thắt lưng.

Thầy Mạnh đứng trong phòng quan sát từ trên cao, miệng khẽ cười:

- Thú vị, thú vị, Bách Hoa Tiên Tử, lần này coi như ám đấu giữa chúng ta.

- Ồ, phía đối diện cũng không kém cạnh, là năm thí sinh đến từ Mị Hoa Môn, nổi danh gần đây nhưng chắc chắn là đã lan rộng khắp Đại Việt Quốc này!

Trọng tài nhìn sang phía đối diện, mắt đảo đảo một chút rồi hô to.

- Chiến đi, chiến đi!

Toàn bộ khán đài đều cùng hô to, lại càng đốt lên ý chí sục sôi của đôi bên.

- Trận đầu là một đấu một, chúng ta có một khắc để bàn chiến lược sắp xếp người.

Trọng tài hô to, sau một lúc trên không trung hiện ra một cái đồng hồ thật to, kim giây bắt đầu hoạt động.

- Được rồi, trận đầu là thăm dò, theo thầy Mạnh nói thì Hiếu sẽ lên trước, trận sau là Linh Lung, trận tiếp nữa là Đoàn Bình An, trận kế là Mạc Thiên và trận cuối chốt hạ là ta, có thay đổi gì không?

Nguyệt Anh lấy cương vị đội trưởng bắt đầu thống nhất ý kiến cả đội.

Được sự gật đầu đồng ý của tất cả, Nguyệt Anh cũng gật đầu theo.

Bên phía đối diện cũng đã họp xong,

Đội trưởng hai bên lấy ra một tấm gương tròn, sau khi nhắm mắt lại bắn ra ý niệm thì sợi ý niệm đó chui thẳng vào trong tấm gương. Cả hai cùng lúc phóng lên chỗ trọng tài đang đứng phía trên. Trọng tài không nói gì, cầm lấy cả hai rồi cho tia ý niệm của bản thân vào, sau một lúc thì mở mắt, quay đầu lại ngước nhìn đồng hồ đang đếm, kim phút sắp chỉ đến số ba.

"Tách tách tách" vừa chỉ đến số ba, đồng hồ hóa thành làn khói rồi biến mất, trọng tài miệng khẽ cười rồi hô to:

- Trận đấu bắt đầu, vòng đầu tiên là một đấu một. Trận đầu tiên, Lôi Thần và Huyết Hoa Nhân.

"Vù vù, xoẹt xoẹt" hai thân ảnh một như gió một như điện lao ra, bước lên đấu đài. Trận pháp phòng ngự kích hoạt, ngăn cách hai phía.

Hiếu khí thế bức người khoanh tay bước ra, bắt chước dâng đứng và kiểu cười của thầy Mạnh. Huyết Hoa Nhân cũng bay ra, thân thể nữ nhân uyển chuyển mê muội, bộ váy màu hồng đung đưa, tóc đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.

- Ồ...bắt chước ta sao?

Thầy Mạnh đứng quan sát, không kìm được sự hứng thú.

- Chậc, giống ông ta như đúc.

Nguyệt Anh tặc lưỡi.

- Được rồi, trận đấu...bắt đầu!

Trọng tài hô to, nhanh chóng một trận pháp nữa kích hoạt.

Hiếu chỉ cảm thấy bản thân tuy chỉ tầng tám Luyện Khí kỳ nhưng có thể bộc phát chiến lực lẫn linh lực ngang với tu vi Luyện Khí đại viên mãn. Huyết Hoa Nhân cũng vậy, khuôn mặt nàng ta vẻ thỏa mãn vô cùng.

- Tu vi này, ta đã hai năm chưa thể đạt đến.

Huyết Hoa Nhân nói xong, lao đến chỗ Hiếu.

"Vù vù, xoẹt xoẹt" cả hai lúc rượt lúc bắt, chỉ thăm dò. Hiếu cảm nhận được sức mạnh hiện tại của bản thân nhưng vẫn chưa quen, chỉ chạy qua chạy lại, né chỗ này né chỗ kia khắp đấu trường. Huyết Hoa Nhân tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín, nhanh chóng đã thích ứng được nên dồn dập ra chiêu.

"Ầm" Hiếu không chạy nữa, tay phải cung lại nắm đấm, bao lấy bởi rất nhiều dòng điện quang màu xanh mà đập xuống. Một lỗ đất lõm xống, khói bụi mịt mù. Huyết Hoa Nhân né được nhưng cũng bị choáng và tê khắp người nhất thời chưa thể làm gì.

"Lôi Thần Công Kích"

Song quyền lao đến, Huyết Hoa Nhân vẫn còn choáng nhưng song quyền chỉ còn cách một khoảng rất gần nhưng bỗng có vô số cánh hoa lao đến. Hàng ngàn hàng vạn cánh hoa tạo thành một bức tường hoa, nhìn qua chỉ nghĩ cần chạm nhẹ là hỏng nhưng song quyền toàn lực công kích cũng chỉ thủng vài chỗ và nhanh chóng khôi phục.

"Huyết Hoa Tử Thành"

Huyết Hoa Nhân bay lên cao, đứng phía trên, tay phải đưa ra, một cánh hoa bỗng lao đến, cắt một đường. Máu từ tay Huyết Hoa Nhân bắt đầu chảy ra, được bức tường hoa phía dưới hấp thụ. Hiếu liên tục công kích nhưng có vẫn như không, lúc nhảy lên t·ấn c·ông Huyết Hoa Nhân thì bị hàng vạn cánh hoa chặn lại, đánh cho lui bước. Sau một lúc, khuôn mặt của Huyết Hoa Nhân tái đi, lúc này nàng ta mới chịu chữa trị bản thân, vài cánh hoa rơi xuống chỗ miệng v·ết t·hương nhanh chóng tan biến, v·ết t·hương cũng phục hồi.

- Để ta cho ngươi biết cái gì gọi là máu!

Huyết Hoa Nhân nói xong, ngón tay trỏ chỉ về phía Hiếu mà hô:

- Tru!

Bức tường hoa như nhận được mệnh lệnh mà bay xuống, những cánh hoa tẩm máu như lại sắc bén và cứng cáp thêm lao xống phía Hiếu.

"Lôi Thần Giáp"

Xung quang cơ thể của Hiếu được lôi điện bao phủ, bất cứ công kích gì cũng bị hất ra nhưng Huyết Hoa Nhân đang điều khiển nên cũng có cánh hoa chui vào được, Hiếu cũng đành phải né đi, đôi khi phải bị cắt trúng nhưng cũng đã giảm thương tích nhỏ nhất.

"Lôi Thần Công Kích"

Hư ảnh Lôi Thần hiện ra sau lưng Hiếu, song quyền bắt đầu ngưng tụ.

"Lôi Tốc"

Hiếu dậm chân, hai chân được lôi điện bao phủ.

- Xem hợp chiêu của ta!

Hiếu hô to, nhắm vào nơi sơ hở của Huyết Hoa Nhân mà lao đến.

- C·hết tiệt.

Huyết Hoa Nhân cũng nhìn ra sơ hở phía mạn trái của bản thân, nhanh chóng điều động một phần những cánh hoa đang t·ấn c·ông kia quay lại mà bù vào chỗ sơ hở nhưng đã quá muộn.

Tia điện xoẹt qua, thân ảnh Hiếu đã đến trước mặt của Huyết Hoa Nhân. Hư ảnh Lôi Thần cùng với song quyền hung hăng lao đến.

"Hoa Thế Thân"

Song quyền mạnh mẽ lao đến, thân thể mềm mại của Huyết Hoa Nhân hóa thành những bông hoa, may mắn tránh được.

- Phụt.

Huyết Hoa Nhân phun ra ngụm máu, vừa nãy tuy tránh được nhưng cũng quá chậm, song quyền đã chạm đến, dòng điện nhanh chóng chạy khắp cơ thể.

"Lôi Tốc"

Hiếu không chần chừ mà tiếp tục t·ruy s·át, lúc này đã hoàn toàn làm quen được với tu vi nên nhanh chóng triển khai thế công.

"Hồng Liên"

Huyết Hoa Nhân co người lại, một cánh hoa sen màu hồng hiện ra, bao bọc thân thể của Huyết Hoa Nhân lại, hất văng đòn t·ấn c·ông của Hiếu.

- Ta bên trong là bất khả x·âm p·hạm, ngươi không thể công kích được đâu.

Huyết Hoa Nhân ngạo ý ngút trời nói vọng ra, bên trong đang ngồi xếp bằng điều động linh khí để hồi phục.

"Bạo Liệt Thần Lôi Kiếm"

Hiếu hừ lạnh, hai tay nắm lại như đang cầm gì đó, y kéo ra, từng tia lôi điện hiện lên, một thanh kiếm bằng lôi thuộc tính đã được tạo ra.

- Không thể thì ta sẽ làm nó có thể!

Hiếu vung kiếm chém về phía Hồng Liên đang phát ra uy năng.

- Cái gì?

Huyết Hoa Nhân tưởng đắc thủ nhưng lại có cảm giác họa sát thân đang đến gần. Cảm ứng ra bên ngoài thấy Hiếu đang vung một cây kiếm xuống, uy thế kinh người.

"Ầm" thanh kiếm chạm vào Hồng Liên, Hồng Liên chấn động một hồi cũng có dấu hiệu biến mất. Ban đầu như cắt vào bức tường kiên cố nhưng dần dần như là đang cắt thịt, dễ dàng vô cùng.

- Chẳng lẽ ta phải c·hết ở đây?

Huyết Hoa Nhân c·hết lặng, Hồng Liên là chiêu thức mà sư tổ tức Bách Hoa Tiên Tử giao cho, dưới Khai Thiên không đối thủ nhưng dưới công kích của Bạo Liệt Thần Lôi Kiếm lại như miếng thịt, dễ dàng cắt đi.

Lúc này, toàn khán đài đều chắc chắn rằng Huyết Hoa Nhân sẽ bị một kiếm kia bổ thành hai nửa nhưng phía trên cao, trọng tài đang quan sát bỗng nhận được gì đó mà phóng ý niệm của mình vào.

- Cái gì?

Trọng tài kinh nghi nhưng kiểm tra lại một vài lần thì chắc chắn không phải là giả. Nhanh chóng nhìn xuống phía bên dưới.

- Ngưng!

Khi kiếm sắp g·iết c·hết Huyết Hoa Nhân thì có một luồng sức mạnh vô hình mà đè hai người xuống.

Chương 33: Tranh tài hội: Thiên Tiên học viện đấu Mị Hoa Môn