Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 34: Tranh tài hội: Thiên Tiên học viện đấu Mị Hoa Môn (2)

Chương 34: Tranh tài hội: Thiên Tiên học viện đấu Mị Hoa Môn (2)


"Vút" hai thân ảnh lao đến, một là thầy Mạnh, hai là trưởng lão của Mị Hoa Môn.

- Lạc đạo hữu, như vậy là sao?

Thầy Mạnh mặt tối lại hỏi.

- Cái này ta cũng không cố ý, là do thành chủ hiện tại ra lệnh. Sau khi ngài ấy đọc qua lịch sử của Tranh tài hội thì thấy t·hương v·ong quá nhiều nên ra luật mới áp dụng là chỉ được đánh bại chứ không đ·ánh c·hết.

Trọng tài khó xử đáp, đến hắn bây giờ còn khó hiểu.

- Vậy đi, trận này Mị Hoa Môn ta nhận thua.

Trưởng lão Mị Hoa Môn vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ có c·ái c·hết nhưng luật mới này lại làm cho vị trưởng lão này phấn chấn hẳn lên.

- Hừm...vậy đi.

Thầy Mạnh suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Hiếu lúc này đã ngất đi vì đã hao quá nhiều sức cộng thêm cái đè lúc nãy nên bây giờ không còn sức.

- Được.

Trọng tài thấy hai bên đã đồng ý nên bay lên cao.

- Quý vị, do là có vài chuyện nên đã gián đoạn. Trận này, Lôi Thần chiến thắng!

Trọng tài hô to.

Nhất thời im lặng một vùng thì tiếng hò reo lại vang lên không ngừng.

- Năm phút nghỉ ngơi và chuẩn bị, đồng thời tôi xin thay mặt thành chủ phát ra một luật mới ở Tranh tài hội.

Trọng tài nói xong vẩy tay, rất nhiều chữ hiện ra và kết thành nội dung, bay trên không trung.

- Lạ, thành chủ này theo chủ trương không sát sanh à?

- Thành chủ giờ lại không muốn nhìn thấy c·hết chóc nữa sao?

- Ta đến chỉ để xem họ chém g·iết, bây giờ lại thành trẻ con đấu nhau?

-...

Nhất thời dấy lên bàn tán sôi nổi khắp đấu trường.

Thầy Mạnh dìu Hiếu trở lại, tuy mới ngất nhưng được thầy Mạnh giúp đỡ nên chỉ một lát đã tỉnh, tuy vẫn còn mơ hồ nhưng chung quy là đã tỉnh.

- Thầy Mạnh, chuyện này...

Đoàn Bình An tiến lên định hỏi.

- Tên tân thành chủ c·hết tiệt kia sửa luật, không được g·iết c·hết đối thủ. Từ trận sau đến hết Tranh tài hội thì các con cố gắng không nổi sát ý, cái tên bạch y trên không kia không chỉ để trưng.

Thầy Mạnh không đợi mà trả lời.

- Được rồi, thầy đi đây, cố gắng nhé.

Thầy Mạnh nói xong thân ảnh biến mất. Xoẹt một cái, thầy Mạnh đã đứng trong phòng quan sát trên cao.

Phòng quan sát này không phải miễn phí hay dành cho ai, phải bỏ tiền ra để đặt phòng. Trung bình một phòng thuê một ngày thì mất trên nghìn Linh Thạch thượng phẩm. Trong đây như một không gian tách biệt, ở dưới đất nhưng khi nhìn vào cửa sổ thì có thể thấy đấu đài từ trên cao, rất dễ quan sát.

Hiếu được đưa vào phòng dưỡng thương, cũng đã xong trận của mình nên chẳng ai dị nghị. Mọi người tập trung hơn vào trận tiếp theo.

Phòng chuẩn bị của Mị Hoa Môn, Huyết Hoa Nhân cũng đã được đưa vào phòng dưỡng thương. Trong phòng có vị trưởng lão, bốn người tham gia và hai người dự bị.

- Luật mới ban hành tuy đã phá hỏng truyền thống của Tranh tài hội nhưng hiện đang tạo thuận lợi cho chúng ta về bảo toàn nhân lực.

Trưởng lão Mị Hoa Môn nói xong thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói:

- Tuy bên ngoài Huyền Thiên Tông là mời chào nhưng thực chất là thông báo bắt buộc. Tham gia thì không sao, một khi từ chối thì sẽ bị làm khó dễ, dù sao Tranh tài hội đã mang lại thu nhập rất cao cho Huyền Thiên Tông. Hầy, thế giới này, mạnh được yếu thua, kẻ yếu phải tuân theo luật của kẻ mạnh. Tuy Bách Hoa Tiên Tử có tu vi Tiên Thân, siêu việt giới tu hành nhưng chỉ có một mình ngài ấy. Huyền Thiên Tông lại là thế lực lâu đời, nội tình sâu không thấy đáy, tuy nói là có ba đại Tiên Thân cường giả nhưng chỉ là bộ mặt muốn nói cho mọi người biết mà thôi, sự thật bên trong thì không muốn cho biết thì cũng vô cách bó tay.

Nhất thời, cả phòng chìm vào im lặng. Bách Hoa Tiên Tử được môn phái tôn sùng và kính trọng nhưng so với Huyền Thiên Tông thì như là một hạt cát giữa sa mạc vô biên, lu mờ chẳng ai quan tâm.

- Thời gian nhanh thật, đã trôi qua năm phút. Quý vị khán giả, chúng ta cùng đến với trận thứ hai của ngày hôm nay. Mời Tán Hoa và Tàn Hoa ra sân.

Trọng tài hô to.

- Lên đi, lên đi, lên đi...

Cả khán đài chìm vào sự huyên náo, vô số người hò hét mãnh liệt.

Hai thân ảnh nhanh chóng bay ra, đặt chân vào đấu đài. Linh Lung lấy danh Tán Hoa, sắc đẹp mĩ miều, tú ngoại tuệ trung. Tàn Hoa bên kia đấu đài, mái tóc đen rũ xuống, óng mượt, bộ y phục làm bằng lụa đen xen đỏ, bộ ngực tuy đã băng lại bằng vải nhưng vẫn không che được sự nở nang.

- E hèm...trận đấu...bắt đầu!

Trọng tài hô to, trận pháp kia lại kích hoạt.

Trọng tài thuận thế bay xuống nghỉ ngơi một chút.

- Lạc thúc, Lạc thúc, thúc vừa làm trọng tài vừa làm người điều khiển Tranh tài hội ở đây sao?

Một cậu cậu nhóc chừng mười hai, mười ba tuổi thấy trọng tài đứng kế liền hiếu kỳ hỏi.

- Hầy, chuyện cơm áo gạo tiền, tất cả chỉ là mưu sinh.

Trọng tài cười khổ nói.

- Lạc ca, mau qua đây, có chuyện.

Một người thuộc Huyền Thiên Thành đi đến nói.

- Ai da, lại nữa?

Trọng tài nói, sau đó phóng một cái phân thân bay trên cao rồi bản thân rời đi.

...

- Cái này.

Linh Lung cảm nhận tu vi tăng cao, Kim Đan trong cơ thể cũng đạt đến viên mãn, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không thể giấu sự hào hứng.

Khả năng khôi phục linh lực mạnh mẽ hơn, hầu như chỉ cần tĩnh tâm một chút thì một hơi thở là có thể khôi phục lại một năm phần linh lực. Mỗi chiêu thức đều ngốn rất nhiều linh lực, chiêu tiêu ít linh lực nhất thì phải sử dụng hai, ba lần mới có tác dụng, chưa nói đến chiêu thức cuối cùng hoặc hợp chiêu tác chiến.

- Ta đối với thế giới này quả thật quá non nớt.

Linh Lung nghĩ thầm.

Từ lần bị Lý Sơn đánh cho không thể phản khán, áp lực tu hành của nàng tăng cao, sinh ra tâm ma, nhiều lần cưỡng ép đến thổ huyết. May mà cơ duyên đến, Linh Lung gặp một lão bà đang bế quan trong một hang động của Thiên Tiên Sơn. Được tiền bối dìu dắt, tâm ma bị áp chế rồi tiêu tán, tu vi lần nữa tăng lên.

Bên kia đấu đài, Tàn Hoa không bất ngờ như Linh Lung, nàng ta lại làm quen rất nhanh, nhanh chóng trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều cách sử dụng hợp lý linh lực để chiến đấu.

Hai bên thăm dò một chút, người đánh người lui, cả hai nhất thời không bắt đầu ác chiến. Trên khán đài vẫn huyên náo như cũ, họ không vì chuyện này mà than vãn. Chưa biết đối phương có thực lực như thế nào mà lao vào ác chiến thì chắc chỉ có kẻ ngu mới làm thế.

- Được rồi, xem chiêu!

"Tàn Hoa Phân Tách"

Tàn Hoa giơ hai tay lên, từ cổ tay không có v·ết t·hương nhưng máu lại chảy ra, máu vừa chảy ra liền hóa thành những cánh hoa màu đỉ tuyệt đẹp, sau từ từ phai đi, để lại màu trắng tinh khôi.

- Đây là chiêu gì?

Linh Lung nhất thời chấn kinh.

Nàng tuy được tiền bối chỉ dẫn nhưng chỉ là về phương diện tu hành, về mảng chiến đấu thì không so được với Hiếu, lại như trứng chọi đá nếu so với Đoàn Bình An và Nguyệt Anh. Mọi việc xảy ra như gió thổi, rất nhanh.

Ánh mắt Tàn Hoa liếc nhìn Linh Lung, hàn quang trong mắt hiện ra, những cánh hoa kia ban đầu chỉ trăm cánh nhưng chúng bắt đầu tự tách ra hai nửa, lại khôi phục thành hoàn chỉnh rồi tiếp tục tách ra, rồi khôi phục rồi lại tách ra. Một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu rồi cứ như vậy. Mọi thứ diễn ra rất nhanh, sau mười hơi thở thì số lượng cánh hoa đã vượt qua con số vạn.

- Linh Lung thì tạo hoa từ linh khí bên ngoài và linh lực bên trong hòa nhập, Tàn Hoa kia thì cao siêu hơn, tạo bên trong cơ thể rồi thực hóa ra bên ngoài, lại có thể tách ra vô hạn nếu linh lực có thể duy trì.

Thầy Mạnh đứng trên quan sát xuống, ánh mắt chăm chú nhìn.

- Đi.

Tàn Hoa khẽ động ý niệm, trong sát na toàn bộ cánh hoa ùn ùn lao về phía Linh Lung.

"Hoa Thuẫn"

Nhanh chóng bắt kịp tình huống, Linh Lung tạo ra một cái khiên bằng cánh hoa màu đen, chặn lại vô số cánh hoa màu trắng đang bay đến kia.

"Tử Hoa Xuất"

"Ám Hoa"

Sau một lúc chống cự, Linh Lung đã tìm thấy vị trí của Tàn Hoa kia, nhanh chóng triển khai hợp chiêu. Theo ý niệm của Linh Lung, hàng trăm cánh hoa màu tím hiện ra, sau một lúc thì tạo ra một cây thương ngắn, đây là Ám Hoa. Xác định và định vị mục tiêu theo tầm mắt, Linh Lung cầm Ám Hoa phóng thẳng. Tử Hoa Xuất nhất thời có thể che đậy sát ý và cảm giác t·ử v·ong của đối phương, lại có thể làm che khuất tầm nhìn, chỉ khi cách mục tiêu một khoảng ngắn thì mới hiện ra, tạo cho đối thủ một vết đâm sâu, cửu tử nhất sinh thậm chí có thể là thập tử vô sinh.

- Khống!

"Hoa Tán Nhân"

Tàn Hoa hô to, uy thế kinh người, vô số cánh hoa màu trắng tụ lại, hóa thành một Tán Hoa khác.

- Cái gì? Phân thân?

Linh Lung kinh ngạc muốn hô to nhưng nhanh chóng nén lại.

"Xoẹt" Ám Hoa bay đến, xuyên qua phân thân của Tán Hoa, đây không phải cơ thể thật, chỉ là hoa kết thành nên chỉ có thể ngụy trang khí tức.

"Hoa Tán Nhân, Hoa Tán Nhân, Hoa Tán Nhân, Hoa Tán Nhân"

Như vậy thêm bốn lần nữa, uy lực của Ám Hoa đã hao tổn gần hết, tốc độ cũng bị giảm mạnh, khi đến gần Tàn Hoa thì chỉ bằng tốc độ chạy bình thường của con người, bị nàng dễ dàng tránh đi, miệng còn đắc ý cười.

- Hừ.

Linh Lung hừ lạnh, tâm khẽ động, Ám Hoa khi bay qua mặt bị Tàn Hoa tránh được bỗng ngừng lại.

- Sao? Không ổn!

Tàn Hoa tuy đắc ý dỡ bỏ rất nhiều cảnh giác nhưng vẫn còn chú ý đến Ám Hoa này. Nhanh chóng nhận ra, thu lại đắc ý mà trong sát na triệu lại toàn bộ cánh hoa màu trắng kia.

"Bùm" Ám Hoa nổ vang trời, bên ngoài tuy có pháp trận ngăn cách nhưng lại có thể mường tưởng được sự kinh thiên động địa khi p·hát n·ổ.

Khói bụi dần tan đi, Linh Lung vẫn đứng đó chú tám quan sát. Khói bụi hoàn toàn tan đi, bên phía Tàn Hoa kia, nàng ta được bao bọc bởi những cánh hoa màu trắng hóa thành kén, như một quả trứng mà trốn bên trong.

Linh Lung quan sát một chút, bỗng nhiên hạ người xuống ngồi xếp bằng tĩnh tâm. Bên trong kén hoa, Tàn Hoa cũng tĩnh tâm ngồi xếp bằng, đôi lúc sẽ dừng lại mà thông qua khe hở tạo ra mà quan sát bên ngoài, thấy Linh Lung như mình, Tàn Hoa như bỏ được cục đá trong lòng, tiếp tục hồi phục.

Linh Lung chỉ cần hai hơi thở là khôi phục lại hoàn toàn còn Tàn Hoa vừa nãy do khoảng cách quá gần nên hầu như toàn bộ cánh tay phải bị nổ nát, hiện đang không ngừng khôi phục.

"Keng keng keng" Linh Lung điều khiển cánh hoa chém vào kén hoa, nhưng chỉ để lại chút vết chém rồi kén hoa nhanh chóng khôi phục. Linh Lung sau vài lần thăm dò thì biết sinh cơ của Tàn Hoa không biến mất thì kén hoa này sẽ không bị lay động. Nhưng nếu có chiến lực trên Luyện Khí đại viên mãn thì sẽ dễ như trở bàn tay.

Bên trong kén hoa, thân thể của Tàn Hoa đã hoàn toàn khôi phục, trạng thái đỉnh phong. "Ầm" kén hoa p·hát n·ổ, thân ảnh Tán Hoa bay ra, Linh Lung đã bố trí rất nhiều cạm bẫy, bây giờ bắt đầu thi triển.

- Cá c·hết lưới rách, xem chiêu.

Tàn Hoa biết luật mới, bản thân sẽ không thể bị g·iết, cùng đường mạt lộ, nàng kéo theo Linh Lung, kéo cả hai đều hòa.

"Hoa Hồng Nở Rộ"

Thân thể Tán Hoa bắt đầu hư hóa, mọi đòn t·ấn c·ông đều xuyên qua bản thân, nhanh chóng phóng đến chỗ Linh Lung đang bất ngờ.

Hoa hồng có gai, thân thể của Tán Hoa như con nhím, toàn thân đề có gai nhọn nhô ra, trông quỷ dị vô cùng.

- Phóng.

Gai theo ánh mắt của Tàn Hoa mà đồng loạt phóng đến chỗ Linh Lung, lúc này những cánh hoa sắc lẻm kia bay lại gần Tàn Hoa.

- Ngưng!

Một áp lực đè xuống, dù cho là cánh hoa hay gai nhọn đều đứng yên trên không, hai người cách vài bước chân cũng bị đẩy ra xa.

- Trận này hòa.

Lạc Nhất Thiên bay xuống, nói.

- Tại sao?

Linh Lung bất mãn hỏi.

- Được.

Lạc Nhất Thiên vẫy tay, hai gai nhọn chĩa thẳng vào mắt của Linh Lung, khoảng cách rất gần. Còn Tàn Hoa thì được bao quanh bởi những cánh hoa sắc như kiếm.

- Như vậy được chưa?

Lạc Nhất Thiên nói.

Linh Lung không nói gì, nhắm mắt gật đầu, bên kia Tàn Hoa do chủ động kéo hòa nên cũng đồng ý với kết quả.

- Ta xin tuyên bố, trận này hòa, mỗi bên được một điểm.

Lạc Nhất Thiên bay lên cao hô to.

Linh Lung buồn bã bước vào, tuy lúc nãy bản thân suýt c·hết nhưng suy cho cùng cũng đã sắp thắng, kết quả như vậy làm cho nàng không biết làm sao.

Chương 34: Tranh tài hội: Thiên Tiên học viện đấu Mị Hoa Môn (2)