Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35: Tranh tài hội: Thiên Tiên học viện đấu Mị Hoa Môn (3)

Chương 35: Tranh tài hội: Thiên Tiên học viện đấu Mị Hoa Môn (3)


- Ta làm mọi người thất vọng rồi.

Linh Lung bước vào phòng chuẩn bị của đội, ủ rũ nói.

- Không sao, Linh Lung, ngươi cũng cố hết sức rồi.

Nguyệt Anh tiến lại, đặt tay lên vai Linh Lung mà an ủi.

Nhìn thấy mọi người như vậy, Linh Lung cảm thấy vui vẻ hẳn lên, mỉm cười.

...

- Hừm, Linh Lung sao?

Một guan phòng lớn, xung quanh tràn ngập mùi hương hoa thơm ngát, nếu cẩn thận cảm nhận thì có thể nhận ra có rất nhiều mùi hương khác nhau trộn lại nhưng lại hài hòa đến bất ngờ.

Bách Hoa Tiên Tử ngồi trên một ghế gỗ không quá nổi bật, trên bàn có một tấm kính đang hiện lên hình ảnh của Linh Lung.

- Lão già, ngươi nói đây là thiên tài sao?

Bách Hoa Tiên Tử nhìn lên, đối diện nàng là một người thần bí khác một áo choàng đen.

- Hô hô, ngươi đã xem tường tận rồi mà, ta nghĩ với tu vi hiện tại thì nhìn ra thiên tài cũng không quá khó đối với tiên tử.

Người thần bí kia cười rồi nói.

-... Ài, ta cũng muốn mở rộng tuyển đệ tử vào môn phái lắm nhưng hiện ta vẫn còn quá non nớt, chỉ mới bước vào Tiên Thân cảnh, thực lực bản thân và thế lực cũng chỉ mới ổn định hơn trăm năm.

Bách Hoa Tiên Tử thở dài nói.

- Không sao, nếu tiên tử muốn thì ta có thể đảm bảo sẽ không có ai làm khó dễ tiên tử.

Người thần bí nói.

- Cái này...

Bách Hoa Tiên Tử biết không có bữa ăn nào là miễn phí, nói chi đến việc đảm bảo bản thân sẽ không bị làm khó dễ khi nhúng tay vào việc tuyển chọn người của các môn phái có thâm niên khác.

- Ta biết, ta biết, cái giá là Mị Hoa Môn sẽ phải tạm thời lệ thuộc Đại Việt Quốc một trăm năm mươi năm, trong thời gian đó môn phái được Thiên quốc bảo hộ, có thể tùy thích thu nhận môn hạ cho môn phái, thậm chí nếu Thiên quốc có món ngon thì cũng sẽ chia cho môn phái của tiên tử môt bát canh nóng.

Người thần bí kia suy nghĩ một chút liền nói.

- Hahaha, được, được, chuyện này bổn môn sẽ tuân theo nhưng chỉ là tạm thời, không phải là con cờ mãi mãi của bổn quốc các ngươi, nếu bổn môn ta gặp họa diệt môn, bổn môn hy vọng có thể đơn phương hủy bỏ lệ thuộc. Nếu không đồng ý thì thỏa thuận hôm nay xem như ta không nghe không thấy.

Bách Hoa Tiên Tử cười rồi nói, vẻ nghiêm túc.

- Hahaha, cái này cũng được, ta tính cho Thiên quốc rồi, tiên tử sau này có khi phải chủ động đấy chứ. Cáo từ.

Người thần bí cười to rồi đứng dậy, Bách Hoa Tiên Tử gật đầu, người thần bí đó thoáng biến mất.

- Linh Lung, để ta thấy được thiên tài có công pháp như bổn môn thì đương nhiên phải cố mà chiêu mộ chứ.

Bách Hoa Tiên Tử nhìn lại tấm kính, vẻ khao khát muốn đoạt được.

- Hừ hừ...

Linh Lung đột nhiên lạnh sống lưng, như là có ai đó đang có ý đồ với mình.

...

- Quý vị, nghỉ ngơi một chút đã xong, trận thứ ba tiếp theo, Bất Ngã đấu với Hoa Nương Nương!

Lạc Nhất Thiên nói xong, hai thân ảnh nhanh chóng lao ra.

Đoàn Bình An ánh mắt sẵn sàng chiến đấu nhìn đối thủ của mình. Một nữ nhân, sở sở động nhân, nếu là nam nhân khác thì sẽ phải căng hai mắt ra chiêm ngưỡng thật kỹ.

- Mị Hoa Môn quả thật âm thịnh dương suy, cho đến bây giờ ta chỉ thấy toàn là nữ nhân.

Đoàn Bình An không thèm nhìn mà khép mắt lại, chỉ chừa một khoảng đủ nhìn.

- Ây da vị công tử này, người ta phải năng nỉ lắm mới đến đây chơi đùa với công tử, sao lại phủ phàng như vậy?

Hoa Nương Nhương miệng dẻo ngọt cất giọng, một giọng nói u mê nhưng khi vào tai của Đoàn Bình An lại chẳng đặc biệt gì.

Đột nhiên Hoa Nương Nương cảm thấy lạnh cả người, trong người như có hàng vạn cây kim băng không ngừng công kích. Hoa Nương Nương vô thức nhìn Đoàn Bình An, chỉ thấy hắn vẫn đứng đó, không có gì thi triển chiêu thức.

Bên trong phòng chuẩn bị, Nguyệt Anh hai tay cầm chặt tấm kính, như muốn bóp nát mà trừng mắt, sau một lúc, Nguyệt Anh cũng bình tĩnh trở lại, thả tấm kính đáng thương ra.

- Trận đấu...bắt đầu!

Lạc Nhất Thiên hô to, trận pháp lần nữa kích hoạt.

Đoàn Bình An ngay lập tức cảm nhận được Kim Đan trong cơ thể không ngừng thay đổi. Từ tầng chín lên đại viên mãn, có cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có thể đạt đến Khai Thiên. Bên kia chiến trường, Hoa Nương Nương cũng cảm nhận được sự huyền diệu này, không phải là cảnh giới tăng cao mà là do bị áp chế, rất ít cách để áp chế tu vi, đặc biệt tu vi càng cao thì lại rất khó áp chế.

"Ầm ầm ầm" hai người không lao vào chiến ngay mà thăm dò. Hoa Nương Nương phóng ra vài bông hoa, Đoàn Bình An thì chém ra vài lưỡi đao gió màu đen, bông hoa thì nổ vang trời khi tiếp xúc với lưỡi đao gió kia. Đoàn Bình An đôi lúc nhờ gió từ v·ụ n·ổ mà thi triển Mượn Gió Đạp Không mà bay lên định á·m s·át nhưng Hoa Nương Nương đã nhìn ra mà nhanh chóng chạy ra.

Khác với các thành viên khác, Đoàn Bình An không có công pháp nhiều chiêu thức, chỉ là một công pháp một công dụng duy nhất, cho nên mỗi chiêu thức mà hắn thi triển điều không giống nhau.

Hai người đều có chừng mực mà thăm dò, Đoàn Bình An đang chạy bỗng nhiên nhảy lui lại mười bước, phía dưới đất chỗ vừa chạm chán lúc nãy liền p·hát n·ổ.

"Bạo Địa Hoa"

Một bông hoa màu nâu đất từ bên trong v·ụ n·ổ vươn lên.

Đoàn Bình An cẩn thận không chạy nữa, nhìn phía trên thấy Hoa Nương Nương đang ngồi trên một bông hoa màu đỏ rất to, vẻ chơi đùa mà nhìn xuống, như là hiểu ý định sau của Đoàn Bình An mà khẽ cười.

"Bùm" Đoàn Bình An cầm lên một cục đất nhỏ, phóng về phía bông hoa kia, cục đất vừa mới rơi xuống thì bông hoa kia liền p·hát n·ổ, không đợi chờ gì. Uy năng rất lớn, Đoàn Bình An phải chạy ra hơn mười bước nữa mới miễn cưỡng không bị gì.

- Nữ nhân này lại am hiểu viễn chiến, so với cận chiến như ta quả thật khó lại thêm khó.

Đoàn Bình An đánh giá Hoa Nương Nương.

- Công tử, đi đâu mà vội vàng vậy? Cho ta theo với...

Từ cuối phát ra, Hoa Nương Nương cố ý kéo dài, chốc nàng ta biến mất.

- Công tử, chàng lại trốn ta?

Đoàn Bình An lạnh cả sống lưng, không biết từ lúc nào mà Hoa Nương Nương lại xuất hiện ngay sát phía sau hắn. Bộ ngực của Hoa Nương Nương áp sát vào lưng của Đoàn Bình An, không ngừng cọ cọ.

- Tên này dính phải vận khí gì vậy? Ta còn chưa có ai.

Hiếu quan sát âm thầm oán trách, đây là sung sướng của một nam nhân.

- G·i·ế·t c·hết ả ta.

Nguyệt Anh nhanh chóng suy nghĩ, hàn khí quanh nàng nhanh chóng lan ra khiến cho các thành viên khác phải cười khổ mà lui ra.

- Vừa đúng lúc.

Đoàn Bình An miệng khẽ cười, lưng theo đó mà đẩy lại.

- Công tử thật kỳ, ta dỗi~~

Hoa Nương Nương giả vờ giận dỗi mà quay người lại.

Đoàn Bình An ôm Hoa Nương Nương từ phía sau, nhất thời toàn khán đài đều ồ lên rất nhiều.

- Tới luôn đi!

Thầy Mạnh quan sát hiểu ý của Đoàn Bình An không khỏi nổi hứng.

- Khực...

Đoàn Bình An ôm chặt Hoa Nương Nương, nàng ta tưởng đã quyến rũ được nam nhân này, định quay lại kết thúc trận chiến nhưng lại không ngờ Đoàn Bình An lại khác với các nam nhân khác mà nàng ta từng gặp qua. Đoàn Bình An dùng lực nhất Hoa Nương Nương lên, thân thể dẻo dai của hắn ngã ra phía sau, kéo theo Hoa Nương Nương. Đầu của Hoa Nương Nương bị đập xuống đất, máu từ đầu chảy ra.

Đoàn Bình An buông ra nhanh chóng đứng dậy, kiểm tra thân thể của bản thân thấy không có gì nguy hại liền chuyển ánh mắt sang phía Hoa Nương Nương đang ôm đầu. Theo lẽ thường khi nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp như vậy thì chắc chắn sẽ đỡ nữ nhân đó dậy nhưng Đoàn Bình An lại khác, hắn làm một pha sút thẳng vào bụng của Hoa Nương Nương khiến nàng ta văng ra hơn chục bước, kéo lê dưới đất thêm vài bước nữa.

Toàn khán đài im lặng hẳn, lời nói ra nói vào im bặt, không nghĩ rằng Đoàn Bình An lại không thương hoa tiếc ngọc gì mà thẳng thừng đánh nữ nhân như vậy.

Hoa Nương Nương sau một lúc liền đau đớn ngồi dậy, nhìn thấy Đoàn Bình An lúc nãy rất gần nhưng bây giờ lại rất xa.

- Ta tưởng sẽ phải chủ động tiếp cận, không ngờ Hoa Nương Nương tiên tử lại chủ động. Kẻ hèn ta thật sự cảm kích.

Đoàn Bình An lúc này lại thi lễ cúi người, ở tình huống này không phải cảm kích mà là xem thường. Lại xưng tự nhận bản thân là kẻ hèn lại tăng thêm sự sỉ nhục cho Hoa Nương Nương.

- Con mẹ ngươi, đồ hèn hạ vô sỉ, tên đầu đất không biết hưởng thụ,...

Hoa Nương Nương tức giận mà vừa trị liệu vừa chửi ầm lên, phong thái yểu điệu sở sở động nhân biến mất.

Đoàn Bình An nghe chửi nhưng cũng chỉ để nghe, lời chửi chạy từ lỗ tai này qua lỗ tai kia rồi chạy ra bên ngoài, không làm lay động được Đoàn Bình An. Lúc nãy Đoàn Bình An cũng tha cho Hoa Nương Nương một mạng, nếu lúc nãy hắn dùng hết lực đá một cái, không nói đến Hoa Nương Nương thân thể nữ nhân mềm mại kia, chỉ nói đến một tảng đá cứng với sức lực hiện tại thì Đoàn Bình An cũng mười phần tự tin đá bể thành vụn.

Đương nhiên Đoàn Bình An chẳng làm thế, hắn đến đây không vì hạng nhất, không vì phần thưởng mà là tích lũy kinh nghiệm chiến đấu. Đoàn Bình An biết tương lai sẽ ngao du thiên hạ, cửu tử nhất sinh nên nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm sẽ ổn lại phần nào.

"Bạo Hỏa Tru Thiên"

Hoa Nương Nương lúc này cũng chữa trị xong nhưng vờ chưa trị xong, trong ý niệm khẽ động thi triển chiêu thức. Một mái vòm hoa bai quanh lấy Đoàn Bình An nhân lúc sơ ý.

- Bạo!

Hoa Nương Nương hô lên một tiếng, mái vòm bằng hoa nhanh chóng phát cháy, lửa nhanh chóng tăng nhiệt lẫn giảm dưỡng khí cho Đoàn Bình An bên trong.

"Bộc Phát Thiên"

Một vòng bảo hộ vô hình bao quanh lấy Đoàn Bình An, tuy không còn nóng nữa nhưng dưỡng khí không ngừng tiêu tán nhất thời Đoàn Bình An phải nín thở.

- Tiếp này, nổ!

Hoa Nương Nương hô lên, mái vòm hoa p·hát n·ổ, uy lực kinh người.

Sau một lúc, không thấy động tĩnh gì, Hoa Nương Nương tự đắc mà cười. Nhưng nhìn lên thấy trọng tài chưa hô to gì nên cảm thấy kỳ lạ.

- Hoa Nương Nương tiên tử, quả thật ngươi rất mạnh nhưng vẫn còn quá non.

Đoàn Bình An vừa thi triển Bạo Phát Thiên, vừa thi triển Mượn Gió Đạp Không mà vô thanh vô tức tiếp cận.

"Oành" Hoa Nương Nương từ trên cao rơi xống, được Lạc Nhất Thiên đỡ lấy.

- Trận đấu kết thúc, Bất Ngã chiến thắng!

Chương 35: Tranh tài hội: Thiên Tiên học viện đấu Mị Hoa Môn (3)