Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sáng Thế Giả
Unknown
Chương 3: Lão Ngưu bán thịt
Vẫn là một ngày như bao ngày, Đoàn Bình An đã làm việc ở đây đã ba tháng, không quá lâu cũng không quá mới, những người ở đó đều đã quen mặt. Quản sự cũng họ Lý nhưng không thuộc gia phả, chỉ là con của một người hầu ở trong phủ Lý gia vì bị c·ưỡng h·iếp ở trong nên được ban một cái ơn là mang họ Lý và làm quản sự ở đây. Gã béo kia họ Mã, hắn cực tham ăn và mê gái, đặc biệt thường đến mấy cái tửu lâu cùng với vài cô gái.
Đoàn Bình An chỉ mới mười lăm tuổi nhưng cũng hiểu được đại khái cái thế giới này, chấp nhận sự hèn hạ của mình mà làm việc. Đoàn Bình An cũng hiểu vì sao lúc ấy cha mẹ mình lại mạo hiểm ra biển, vì lệnh của Lý gia là tuyệt đối ở đây, chiếu vua chưa chắc làm nhưng lệnh của Lý gia thì dù cho là cái mạng nhỏ thì cũng làm.
Số tiền của Đoàn Bình An kiếm được ngày càng đủ để nuôi một mình hắn, dì Hoa thường đến thăm và cũng thấy mừng cho đứa cháu của mình. Thức ăn lúc trước thì là rau với muối giờ cũng có vài miếng thịt, căn nhà cũng được tu sửa lại nên không còn dột nữa, chốc căn nhà cũng trở nên ấm cúng hơn rất nhiều.
- Lão Ngưu, bán cho ta nửa cân thịt ba chỉ.
Đoàn Bình An đứng trước một cái quầy hàng mổ heo.
- Đợi chút, muốn thêm không? Ta bớt giá một chút cho.
Lão Ngưu tay cầm dao mà quen thuộc hạ từng nhát dao xuống, vừa làm vừa nói.
- Thôi, ta xin, lúc trước ông cũng làm như vậy mà chỉ có thêm một miếng nhỏ, ta cũng chẳng đủ nhét kẽ răng.
Đoàn Bình An nói.
- Hahaha, đây đây đây.
Lão Ngưu tùy ý mà đưa cho Đoàn Bình An.
- Con kia, nhanh lên cái coi, khiên có con heo mà cứ chậm chạp lề mề.
Lão Ngưu lúc trước còn vui vẻ, lúc sau quay người lại thì như một con người khác, quát mắng một người phụ nữ kia, là vợ của hắn, gọi là Ngưu tẩu.
Đoàn Bình An nhìn nhưng chẳng khuyên ngăn, đây không phải lần một lần hai mà là rất nhiều lần, ban đầu có can ngăn nhưng dần dần lấy làm quen, chẳng muốn can ngăn nữa. Ai lại cứ xen vào việc của người khác? Thân của Đoàn Bình An còn lo chưa xong, lúc trước còn bữa đói bữa no, bây giờ thì đỡ hơn một chút nhưng vẫn chưa thể gọi là sống an nhàn.
- Xin...xin lỗi, th·iếp...th·iếp sẽ làm ngay...
Ngưu tẩu vẻ sợ sệt mà nói, cùng với đó là bộ dáng hốc hác và những vết bầm trên mặt, hầu như chỗ nào trên cơ thể của tẩu cũng có vết bầm, có chỗ đã lành, có chỗ sắp lành cũng có chỗ mới bị.
Đoàn Bình An nhìn vậy nhưng cũng chỉ không làm gì được hơn nữa ngoài khuyên bảo lão Ngưu kia nhưng đã vài lần, đến giờ đã muốn hết nước bọt để khuyên ngăn nhưng cũng vậy nên thôi.
Lão Ngưu gọi là lão nhưng chỉ có bốn mươi, vai u thịt bắp nhưng bộ râu cùng với âm giọng có tí trầm trầm, mỗi lần lão ta quát to một cái là ai cũng giật mình nên từ đó gọi là lão. Lão Ngưu thành thân với Ngưu tẩu hơn chục năm trước, không phải thành thân mà là bán thì đúng hơn. Ngưu tẩu là người xứ khác đến đây, lúc lão Ngưu đi đến xứ khác kiếm mối thì gặp được Ngưu tẩu bị chính cha mẹ ruột của mình rao bán, lão thấy giá ổn nên mua luôn. Đoàn Bình An từ miệng những lão bà hàng xóm hay nói chuyện mà biết được.
- Hầy, số người mà, xen vào làm chi?
Đoàn Bình An ngước mặt lên trời rồi thở dài. Tuy chỉ mới mười lăm tuổi nhưng do vào đời mà mưu sinh sớm nên cũng hiểu vài chuyện ở ngoài xã hội.
Xã hội luôn vận hành theo quy tắc hoặc pháp luật nhưng thực hiện nó không thì chỉ người dân mới biết, họ có thể tránh luật, lách luật hoặc xem thường luật mà chẳng làm. Nếu nói lão Ngưu là b·ạo h·ành gia đình thì vừa đúng vừa sai, đúng là do lão và Ngưu tẩu là vợ chồng công nhận, sai là lão bỏ tiền ra để mua Ngưu tẩu, cả hai đều tương khắc với nhau, ở cái thế giới nơi quyền hạn vẫn còn ở một số người nhất định thì cái loại chuyện này là quá quen thuộc.
- Con mẹ mày, có việc cũng không xong.
Từ xa nghe được tiếng quát to của lão, vừa nghe được tiếng bạt tai vang chát chát khiến cho ai nghe cũng bất chợp nhói nhói hai bên má của mình.
- Hầy, hai vợ chồng nhà lão Ngưu này thật không biết khiến người ta nghĩ thế nào nữa?
Một cánh tay da bọc xương đặt trên vai của Đoàn Tâm, là Hiếu, hắn đang bán hàng ở đây, tay kia vẫn cầm giỏ hàng.
- Kệ đi, khuyên bảo cũng rồi, có báo quan thì cũng chẳng ai quan tâm, có thì lão ta cho vài lượng bạc là xong chuyện, sau lại chuyện nào ra chuyện đó.
Đoàn Bình An quá hiểu những chuyện như thế này mà nói với Hiếu.
- Này, hàng ta mới nhập về này, chất lượng, năm đồng, thế nào?
Hiếu tuy nói chuyện về lão Ngưu nhưng vẫn không quên rao bán hàng của mình.
Đoàn Bình An chỉ cười cười mà lắc đầu, sau đó nhanh chóng rời đi, tốc độ cả hai cách biệt rất xa, Đoàn Bình An chuyên làm việc nặng liên tục nên tố chất thân thể cũng theo đó mà thay đổi, Hiếu thì thiếu ăn từ nhỏ, lớn lên thân thể chỉ toàn da bọc xương, chạy cũng chẳng đổi kịp nên Hiếu chỉ chửi vài câu, Đoàn Bình An tuy nghe nhưng chẳng quan tâm, bỏ ngoài tai những câu chửi ấy mà đi tiếp.
- Ưm...món này ngon quá!
Dì Hoa cho một miếng thịt vào miệng, tấm tắc khen ngon.
- Món này con mới làm, dì thử đi.
Đoàn Bình An từ bếp nói, đây là lần đầu tiên hắn làm đồ ăn cho người khác.
- Ngon đấy, Tiểu An, con sau này chán cái công việc kia có thì có thể mở quán ăn, món này thật sự rất là ngon.
Dì Hoa vừa ăn thêm một miếng thịt nữa vừa nói.
Miếng thịt cũng không có gì quá mới, chỉ là làm cho thấm gia vị nêm nếm vừa phải, không quá mặn cũng không quá ngọt, lượng muối vừa đủ và đường cũng vừa đủ, thêm một chút nước màu tạo màu sắc thêm bóng bẩy một màu nâu đậm, là món thịt kho, mùi hương làm xong lan tỏa khắp căn nhà cũ kỹ này vừa hay dì Hoa đến thăm nên cũng vào ăn một bữa.
Sau món thịt kho là món canh rau thịt bằm, chỉ là loại rau rẻ ngoài chợ, thịt bằm cùng với nước từ giếng, khẩu vị mỗi người mỗi khác, có người thích mặn, có người thích ngọt cũng có người thích lạc. Đoàn Bình An chỉ làm cho cân bằng giữa mặn và ngọt, một bữa ăn chỉ hai món và cơm, vậy là xong một ngày, bữa của hắn ăn cùng với dì Hoa là bữa trưa, phần còn lại là dành cho bữa tối và sáng hôm sau.
- Lão Ngưu này tuy tính khá cọc nhưng bù lại thịt của lão bán không chê vào đâu được.
Dì Hoa ăn xong liền nói.
- Ơ? Con nấu mà? Lão chỉ bán thôi, bộ dì vừa ăn của con xong quay ra khen lão?
Đoàn Bình An châm chọc.
- Ờ...thì nguyên cái trấn Đại Hòa này chỉ có lão độc quyền thịt heo...ta chỉ khen thịt thôi, món ăn ngon là công của con.
Dì Hoa ấp úng trả lời, đương nhiên sau đó là trận cười của Đoàn Bình An.
Sau khi dì Hoa rời đi, Đoàn Bình An nằm xuống giướng, nghỉ trưa, chút nữa sẽ làm đến đêm. Đoàn Bình An nhìn vậy nhưng rất uể oải, không muốn làm nhưng một khi không làm thì sẽ trở về lại cuộc sống lúc no lúc đói, lúc ấm lúc rét không lường được, một cái cuộc sống mà Đoàn Bình An luôn cố gắng thoát ra, lần nữa bước vào thì dù cho là đánh hắn thì cũng không thể bước vào lại.
- Con mẹ mày, nhanh đi về, tao bảo mua ít đồ, lại ra đây tám chuyện?
Đoàn Bình An nhắm mắt được một chút liền bị một giọng quát to khiến hắn tỉnh lại từ giấc ngủ trưa thong thả, là lão Ngưu đang quát.
- Ta...ta chỉ mới đi đến đây, thấy...
Ngưu tẩu vẻ sợ sệt mà đưa ra một cái cây trâm cài tóc bình thường.
- Tiền tao đưa không phải lá cây hái xuống, cái này mày có miệng mà không nói à? Đi về!
Lão Ngưu vẫn còn giận mà kéo Ngưu tẩu về.
- Đây...lão này ngày càng quá quắt, ta...
- Ngươi muốn làm gì? Đánh lão à? Thử đi. Lúc trước có tên nào đó cũng có ý nghĩ như vậy sau b·ị đ·ánh đến sắp c·hết, phải cuống cuồng rời khỏi cái trấn này đấy.
- Này, ngươi nói là tên võ giả gì đúng không?
- Đúng đấy.
-...
Những lời bàn tán ồn ào sau khi lão đi đi mất bóng người, những người ở đây đều sợ lão nên mới đợi lão đi rồi mới dám nói.
Đoàn Bình An đứng trong hẻm mà nhìn ra, miệng khẽ cười, chỉ có hắn biết lão là người như thế nào, chỉ có mình hắn hoặc chỉ có vài người.
- Cái lão này, thật không biết thể hiện mà.
Đoàn Bình An suy nghĩ, chốc lại cười cười.
Từ lời nói của lão Đoàn Bình An đã hiểu đại khái vài phần, lão này tuy cục tính nhưng trong đó vẫn có vài phần tình người. Không phải lo đâu, một món đồ mới mua thì nâng niu trân trọng, sau khi sử dụng thời gian thì lại bung xỏa, dù cho là rớt hay bị gì thì chỉ xem qua coi có hư hỏng gì hay không, lão Ngưu vốn chỉ xem Ngưu tẩu là món hàng mà mình bỏ tiền ra mua, còn Ngưu tẩu thì là một món hàng nghe lời cha mẹ, hết mình vì họ, họ có nói gì thì cũng nghe theo mà làm, một ràng buộc khi quan niệm chỉ người con trai mới có thể làm nên việc lớn, việc nhà bếp núc, những việc nhỉ nhặt thì chỉ có người con gái mới làm.
Màn đêm giáng xuống, bao trọn lấy cái trấn Đại Hòa, đèn lồng thường được treo dưới các hàng quán mở đêm muộn, còn lại thì chỉ có một màn đêm sâu thẳm, Đoàn Bình An đi từ bên cảng về, vì muốn kiếm thêm chút đỉnh nên làm đến tối mịt mới về, cả người như tê dại, bây giờ ai mà bắt hắn làm gì thì sẽ là một câu từ chối không suy nghĩ.
Một ánh đèn từ phía nhà của lão Ngưu, nhà lão là hai căn nhà hợp lại, căn để ở còn căn để bán đồ, phân chia hợp lý, bên trong có hai bóng người in lên cái cửa sổ, lão Ngưu nếu bình thường sẽ là một cái quát to, hai cái bạt tai đau điếng nhưng đến đêm lại như bao nhà khác mà im lặng đi rõ. Bên trong lão đang dùng thuốc bôi vào v·ết t·hương của Ngưu tẩu, tẩu ấy vẫn còn rụt rè, những v·ết t·hương kia chỉ là những vết bầm, tuyệt nhiên không có thương tổn gì ngoài vết bầm.
Lão Ngưu tính vốn nóng nảy, lão mà nổi cơn thì không ai dám ngăn cản, nhưng lão chưa đánh ai c·hết bao giờ, lão cũng chẳng có cái gan ấy, việc lão đánh vợ chỉ là thỏa cái nóng tính của mình, sâu bên trong con người ấy lại là một cái tính vui vẻ nhưng lại bị cái tính nóng nảy ấy lấn át.