Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Muối của biển

Chương 4: Muối của biển


- Một năm bình, một năm an, một năm bình an.

Đoàn Bình An thắp hương, một mùi thơm lan tỏa khắp nhà.

Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân, mấy chốc đã đến mùa xuân năm sau, so với năm trước Đoàn Bình An đã khá khẩm hơn, công việc phải nói là khá ổn định, có thu nhập đều đặng, có nhà để ở, có ăn có mặc. Cái cây khô bên ngoài sân đã mọc ra cây con từ bao giờ, hình như là Đoàn Bình An đã mua và trồng nó. Cái sân được dọn dẹp sạch sẽ, những cọng cỏ mọc cao, những miếng rong rêu phủ đầy được dọn sạch, trừ cái vách tường rào, vẫn như trước, tiện tay có thể đạp đổ. Đoàn Bình An vốn định đập đi xây lại nhưng số tiền vật tư cùng với tiền thuê nhân công quả thật rất cao, với số tiền hiện tại quả thật vượt xa dự kiến.

Số tiền Đoàn Bình An tích góp đến hiện tại cũng khá lớn, hắn giấu rất nhiều chỗ, dưới sàn đào lên, dưới kẹt giường kẹt tủ, dưới cái bàn thờ hay trên vách nhà, những chỗ mà mọi người nghĩ ra thì cũng vài phần đó là chỗ giấu tiền của hắn. "Tiền không để hớ hên, vật quý không đem khoe người lạ" là điều mà Đoàn Bình An được Lý quản sự nhắc nhở khi tính tiền lương theo tháng.

"Cốc cốc" một âm thanh gõ cửa phát ra.

- Đoàn Bình An, nhanh mở cửa.

Một giọng nói quen thuộc vang lên, là dì Hoa.

- Dì Hoa, lại đến.

Đoàn Bình An nhanh chạy ra mở cửa, niềm nở nói.

So với một năm trước thì là một đứa trẻ hốc hác đói ăn, bữa no bữa đói, bây giờ là một nam tử cao ráo có thu nhập ổn định. Dì Hoa là người nhận ra rõ cái sự trưởng thành ấy của Đoàn Bình An cũng là người vui nhất vì đứa cháu mình lo trước đây đã trưởng thành.

- Này, Đoàn Bình An, con cũng mười sáu, ở đây nhiêu đó tuổi đã có thể lấy vợ, không mau nhanh kiếm cho dì một đứa cháu dâu?

Dì Hoa đi vào, đợi Đoàn Bình An rót nước ra rồi nói. Cái ly rót nước đã thay mới, so với năm trước đã mới hơn và mang vẻ bóng loáng.

- Khụ...khụ... Dì Hoa, con chưa có ý định, mà dì này, dì cũng có tuổi, sao lại chưa lấy chồng?

Đoàn Bình An chưa uống cạn đã bị lời nói của dì Hoa làm cho sặc nước, nhanh chóng trả lời và đáp trả lại.

- Khụ...khụ... Cái thằng nhóc này.

Bây giờ đến lượt dì Hoa sặc nước, giận quá bèn lấy tay đánh mạnh vài vai của Đoàn Bình An.

Hai người cứ thế mà người châm kẻ chọc, người đáp người trả. Một cái năm mới đã đến, nhanh chóng thay đổi là chuyện thường tình, Đoàn Bình An một năm trước và bây giờ rất khác biệt, cách một cái rất xa.

Dì Hoa tạm biệt mà rời đi, hôm nay cũng là ngày nghỉ của Đoàn Tâm, hắn nằm trên giường, cái giường hiện tại cũng được thay mới, êm ái hơn và ấm áp hơn mỗi khi mùa đông đến, từ từ chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ của một kẻ mệt mỏi hết lòng vì công việc.

- Nhanh lên, móc vào đây, chuyển hàng!

Nhanh chóng đã đến hôm sau, chỉ được nghỉ một ngày nhưng đối với Đoàn Bình An là một chuyện đối đãi tốt, cái công việc bốc vác này hoặc là b·ị t·hương khi làm việc hoặc là bệnh thì mới được duyệt nghỉ, những ngày còn lại thì phải làm và làm, muốn thì làm còn không muốn thì cũng phải làm nên một ngày nghỉ đầu năm là thứ mà Đoàn Bình An trân trọng.

- Nay trúng mánh không ông chủ?

- Hầy...trúng thì trúng nhưng một người vì chuyện này mà mất một cánh tay, dạo này biển động khó lường, cá cũng hung hãn hơn, con cá mập kia vậy mà chủ động lao đến, không phải ta và các thuyền viên nhanh kéo hắn vào thì có mà mất xác.

- Không sao mà ông chủ, còn người là được.

- Cũng vậy đi, tốt nhất rồi.

Cuộc đối thoại ngắn của hai người kia được Đoàn Bình An khi bốc vác vô tình nghe được.

Một cái mặn, mặn của biển, muối của biển mà một ngư dân nào cũng sẽ phải nếm thử, mặn di nước biển văng vào miệng, mặn vì phải lặn xuống biển, mặn của cái canh đêm, gió lại như muốn đưa người khác bay đi, mặn của những cơn hoành hành trên biển mà phải bắt buộc chịu đựng.

- Mười xâu tiền cho công việc, chỗ này đang thiếu người.

Một trung niên nhân đang đứng trên bến cảnh nói to, người hắn ngăm đen, thân thể săn chắc lộ rõ cơ bắp, thêm cái cởi trần để ra một thân hình vạm vỡ.

- Nghe nói biển năm nay động rất to, muốn ra biển kiếm thêm thì tin vào vận may của ngươi đi, ta chưa muốn bỏ xác ngoài kia đâu.

- Ta cũng không muốn đâu nhưng túng quá, mấy tên chủ nợ ngày nào cũng kiếm, đây cũng là cớ có thể tránh mặt bọn nó.

- Tùy ngươi.

Hai người nam đứng gần đó nói chuyện qua lại, nhanh chóng người nam kia lại chỗ trung niên nhân kia đăng ký.

Ở đây luật pháp khá thô sơ, chỉ cần sự chấp thuận của đôi bên là được, chữ tín đặt lên hàng đầu, việc đăng ký thuyền viên này rất dễ, chạy lại thỏa thuận một chút là xong, sau đó đợi đến ngày là đi đến rồi ra khơi. Đoàn Bình An ban đầu cũng định làm cái công việc này nhưng do ám ảnh việc cha mẹ mình bỏ mạng mất xác ngoài biển khiến hắn không muốn ra biển quá lâu.

Chốc cũng đến trưa, hôm nay trời cũng mát mẻ, không quá nóng nực nên Đoàn Bình An chọn ở lại thay vì đi về nhà. Bữa trưa được chuẩn bị từ trước mà đem ra ăn, có vài chục người như Đoàn Bình An cũng như vậy, cũng cùng ý tưởng mà ở đây.

- Phù...biển dạo này động lớn, mười thuyền đi thì cả mười thuyền đều báo có chuyện, không biết tai họa nào đang giáng xuống cái trấn ven biển này đây?

Lý quản sự ngồi cạnh Đoàn Bình An, tay cầm điếu thuốc mà phì phèo hút rồi thở ra.

- Cái họa nào nữa thì không biết, nhưng mất cái việc bốc vác này thì trăm người đói, trăm hộ gia đình đói.

Đoàn Bình An ngồi đấy mà đưa ra suy nghĩ.

- Ha ha ha, việc này chưa đến chúng ta quyết, cái bến cảng này cũng chỉ mới trăm năm, chưa đến hạn đâu ha ha ha.

Lý quản sự ngồi đấy cười to, một điệu cười không biết là giả vờ hay là thật nhưng trong đó có một sự sảng khoái.

Qua giờ nghỉ trưa, việc ai người nấy làm, quần quật mà làm, kiện hàng có nhiều loại, kích thước, tùy sức mà làm và hàng nhỏ tiền ít, hàng lớn tiền nhiều, một người ăn trọn, nhiều người chia đều, người công nhiều hưởng nhiều, người công ít hưởng ít, đây là luật ở cảng, ai cũng phải tuân theo.

- Khà...rượu ngon, rượu ngon.

Tại một quán nhậu, rất nhiều người ngồi ở đây, đa số là những người làm công, họ suốt ngày làm việc, chỉ có buổi chiều và tối mới được nghỉ, những sự mệt mỏi và buồn rầu đều nhờ hết vào rượu để giải tỏa, dần dần lại thành nghiện rượu, một ngày không rượu thì họ sẽ rất khó chịu, ông chủ cũng nắm được mà chịu khó làm mồi ngon, rượu cũng ngon, nên kéo rất nhiều khách, nhiều hàng quán nhìn theo mà học hỏi, nhanh chóng tạo ra một loại cạnh tranh về chất lượng và giá cả.

Những người uống rượu ở đây đa số là những người đi biển, ngoài biển nhiều rủi ro, họ căng thẳng làm việc, có khi vài ngày hoặc cả tháng mới về, họ nhanh chóng tìm chỗ nào đó để giải khuây, gái gú không được thì họ đành chọn rượu mà uống, khi say họ mới tận hưởng hết mình, hết say thì lại tiếp tục công việc.

- Những cơn sóng cao lắm, nó cao hơn căn nhà hai tầng, ập xuống một cái, ta mặt cắt không còn giọt máu, hai cặp mắt nó sáng rực một màu đỏ máu, nó cố ăn lấy ta và cả thuyền nhưng nhanh chóng thoát nạn, ta mất một tay thì cũng coi nhue ông bà tổ tiên giúp hết sức.

Một nam nhân ngồi ở giữa một cái vòng tròn do những người khác vây quanh mà nghe cáu chuyện hắn kể.

Người này là người thuyền viên được nhắc trong cuộc đối thoại lúc sáng, hắn vừa kể vừa lấy chỗ cánh tay bị đứt kia ra làm chứng, người lớn thì chỉ ồ ồ, chỉ có lũ trẻ con hiếu kỳ lại xem thì có đứa khóc to vì sợ, câu chuyện quá chân thực, thêm cái chỗ đứt cánh tay kia làm chứng khiến chúng khóc sướt mướt.

Nhanh chóng hôm sau, từ sớm đã bị những tiếng ồn từ bến cảng vang lên, thuyền cập bến, thuyền rời bến nhanh chóng tạo nên khung cảnh vội vả nhộn nhịp. Đoàn Bình An vì biết hôm nay có nhiều việc cùng với đó là tiền rất nhiều nên nhanh chóng có mặt, ngủ từ rất sớm nên hôm nay thân thể cùng với tinh thần ở mức tốt nhất.

- Một...hai...ba.

Âm thanh đếm, đếm để nâng kiện hàng nặng từ chỗ này sang chỗ kia, nhẹ thì một người, nặng nhất thì năm người, ai cũng cố gắng cho công việc, đổi lại là số tiền kiếm được rất lớn.

Như vậy đến tận sáng, thuyền cập bên cũng vơi bớt nhưng vẫn có.

- Hức...hức...chồng tôi...

Âm thanh khóc lóc vang lên, khắp bên cảng đều chú ý đến.

- Chồng của thím bị cá mập cắn, ngay chỗ máu nhiều, không kịp c·ấp c·ứu nên t·ử v·ong, lúc c·hết chồng thím có dặn dò rằng đưa toàn bộ số tiền kiếm được cho thím, dặn thím sống tốt.

Một người đàn ông trong đoàn thuyền đứng ra nói, mặc cho bị người phụ nữ kia đánh liên tục, sức lực của người phụ nữ chân yếu tay mềm, so với người nam sống với biển, thân thể rắn chắc, sao mà có thể gây ra thương tích?

Đoàn Bình An đứng đó nhìn, nỗi khổ mất người thân hắn rất hiểu rõ, cha mẹ hắn c·hết cũng vì đi biển, mất cả xác, chỉ có thể lấy kỷ vật mà chôn cất, đây là điều mà Đoàn Bình An dằn vặt rất lâu. Cả bến cảng ồn ào chốc im lặng một khoảng khắc nhỏ, sau đó lại trở lại bình thường.

Nhiều người đi biển c·hết mất xác là chuyện không hề hiếm gặp, biển rất lớn và sâu, lại không có ánh sáng chiếu rõ, nếu bị rớt xuống nếu không cứu kịp thì chỉ có c·hết mất xác, sóng lớn cũng là nguyên nhân rất lớn, không ai lường được nên gặp sóng lớn thì cũng phải cố vượt qua.

Người phụ nữ trước đó còn cười nói với chồng, bây giờ hóa thành góa phụ, mất đi một người đàn ông trong gia đình.

- Mẹ, mẹ, cha con đâu rồi?

Một đứa bé chừng năm tuổi, cái độ tuổi còn ngây ngô, một cái độ tuổi trong sáng chưa bị thế giới bào mòn đi. Đứa bé không thấy người cha đ·ã c·hết vì đã được đắp lên một tấm chiếu, một câu hỏi ngây ngô từ một đứa bé.

Người phụ nữ không thể nói gì được nữa, c·ái c·hết của người chồng của cô đã khiến cô không còn sức để làm gì khác ngoài ôm chặt con mình vào lòng mà khóc, đứa bé cũng chẳng biết chuyện gì, thấy mẹ mình khóc thì cũng khóc theo, những người ở đấy ai cũng an ủi và động viên nhưng người đ·ã c·hết thì làm sao mà sống lại? Những lời động viên ấy cũng chỉ là lời nói, tình cảnh khác nhau nên cảm nhận khác nhau, khó có thể đồng cảm sâu sắc được.

Chương 4: Muối của biển