Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Tiên nhân trảm yêu

Chương 5: Tiên nhân trảm yêu


Mấy ngày sau, sắc trời ngày cành đen kịt, bên trong đôi lúc còn nhấp nháy tia sét, sau đó là loạt tiếng gầm trời đánh. Việc ra biển coi như mạo hiểm ở lúc này, rất nhiều người e ngại việc ra biển, dù cho tăng giá thuê nhưng những xác c·hết từ biển về mấy ngày qua vẫn còn ám ảnh, vẫn còn khiến cho bao kẻ rợn người.

"Ầm ầm ầm" tiếng sấm vang trời, ban ngày nó vẫn cứ vậy, ánh sáng mặt trời bị che phủ đi, ban ngày nhìn như ban chiều, nếu ngủ từ tối đến sáng hôm sau thức dậy sẽ nhầm lẫn rằng đã ngủ đến chiều, những con cá khô phơi mấy ngày vẫn chưa khô, những bộ đồ giặc vẫn còn treo trên để phơi đã vài ngày.

- Trời định diệt cái trấn này sao?

Một ông lão chừng năm mươi tuổi, râu tóc đen trắng xen kẽ, là ông lão mà Đoàn Bình An từ lúc mới vào đến giờ thường nói chuyện. Lão nhìn lên trời mà hô to.

Tiên nhân giơ thanh kiếm ra mà tự nói.

Tiên nhân như là không phải lần đầu mà bình tĩnh nói, vẻ giễu cợt.

Bây giờ trong đầu mọi người đều có chung một ý nghĩ, tất cả đều bỏ những công việc của mình mà chạy, không quan tâm mình đang làm gì, bây giờ mạng nhỏ khó giữ.

Vị tiên nhân ấy hằng giọng nói.

Lúc này Đoàn Bình An đã sắp chạy đến chỗ của dì Hoa, là người thân duy nhất còn lại mà hắn biết, tuyệt nhiên dì Hoa sẽ được Đoàn Bình An lo lắng trước. Ông lão kia lúc nãy cùng Đoàn Bình An chạy một đoạn, sau vì chuyện riêng mà hai người chia nhau ra mà tiếp tục chạy.

- Chạy đi, đứng làm gì?

Nó không ngã mà chân trụ lại, miệng nó há to, ngước đầu lên trời, những con quái vật đá to hơn người trường thàng một chút bắt đầu từ miệng nó trào ra, sau lưng mọc ra cánh như một con trùng mà bay về phía bến cảng.

- Thứ gì kia?

Thêm một đường kiếm nữa nhưng đường kiếm này mạnh mẽ hơn, không gian nứt toác, hút con quái vật đó vào không gian vô định. Tưởng chừng như là xong nhưng một bàn tay bằng đá nhô lên, chỉ một bàn tay đã gấp đôi con quái vật kia.

Dì Hoa như là chưa biết chuyện gì, nhanh chóng bị Đoàn Bình An kéo tay chạy đi nhưng chưa kịp chạy ra đến cửa thì một tiếng gào vang lên, một lúc sau thì lại là một cảm giác lạnh lẽo bao lấy.

- Băng quyết!

Tiên nhân chứng kiến tất cả, chửi con quái vật rồi lấy ra một xấp bùa, sau khi niệm chú, tiên nhân ném tất cả về hướng bến cảng.

- Đệt, ngươi làm thật sao? Chậc.

Tiên nhân nắm lấy một cái xúc tu, chỉ dùng sức tay mà kéo nó trở về, tránh để nó chạy đi quá xa.

Một hình thù kỳ lạ, một con quái vật, nó rất cao, chục trượng hơn, loáng thoáng có vài cái xúc tu giơ lên giơ xuống, là một con bạch tuộc khổng lồ, nó đang cầm một chiếc thuyền rồi quăng về hướng bến cảng.

- Cút!

Tiên nhân hô lên, những cơn sóng kia nhanh chóng bị đóng băng lại, cả mặt biển cũng bin vạ lây, chỗ bến cảng cũng bị khí lạnh làm cho có vài chỗ bị băng hóa.

Một người ngoài bến cảng kinh hô, cánh tay run rẩy mà chỉ ngón trỏ ra biển.

Lần này tiên nhân ấy không dùng kiếm mà trực tiếp đánh bằng tay không, tuy nói là sức người nhưng một quyền tung ra khiến con quái vật ấy lảo đảo, trên khuôn mặt bằng đá bắt đầu xuất hiện vết nứt, kéo dài từ phần má phải xuống miệng. Tiên nhân mượn lực mà nhảy xuống, đáp nhẹ nhàng xuống biển, đứng trên mặt biển mà nhìn con quái vật đá kia lảo đảo.

Đoàn Bình An nhanh chóng đóng cửa lại, giải thích toàn bộ câu chuyện từ bến cảng, hai người quyết định ở lại đây, dù cho là có ra ngoài thì cũng chẳng chạy xa được.

Một đường kiếm dài màu trắng hiện ra, cắt luôn cả không gian nhưng nhanh chóng không gian khôi phục còn con yêu thú bị cắt làm hai nửa, tuy vậy nhưng bằng một cách nào đó, nó có thể hồi phục.

Tiên nhân hô lên, thu kiếm vào võ, lần nữa rút ra, một loại linh khí màu trắng bao bọc lấy kiếm.

- Chạy!

- Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao? Ta tưởng ngươi là con rùa rụt đầu chứ, chỉ biết hù dọa thôi sao?

- S·ú·c sinh, còn dám quấy nhiễu?

- Hừ, ta chỉ làm như vậy thôi, đừng có mà ép ta!

Lương của Đoàn Bình An theo đó mà giảm đi đáng kể, làm thêm đến đêm tối đã không còn, chỉ có thể nhờ vào sự chăm chỉ của mình mà bốc càng nhiều hàng càng tốt. Những người làm việc ở cảng cũng như Đoàn Bình An, ai cũng cố sức làm việc. Ngày qua ngày, chốc cũng qua hơn tuần lễ, những người kiên trì ấy cũng dầm bỏ cuộc, không phải họ muốn mà là lượng hàng hóa ngày càng ít, có ngày chỉ ngồi chơi, không có lấy một chiếc thuyền nhỏ, ngay cả Đoàn Bình An cũng dần bỏ cuộc.

"Vút" một âm thanh xé gió mà bay đến, theo âm thanh xé gió đó là một thân ảnh màu trắng, là một trung niên nhân, thân khoác đạo bào như tu sĩ.

- Ôi, ta có tuổi rồi, nếu không chỉ cần một kiếm là có thể một kiếm g·i·ế·t nó.

- Chạy đi đâu?

Lúc này, tiên nhân kia đuổi theo con quái vật, nó không ngừng công kích, định tìm ra sơ hở mà tháo chạy nhưng tiên nhân cũng biết được ý định đó mà kiếm nào kiếm nấy cũng cắt vào những chỗ gây cản trở di chuyển.

Xấp bùa như có trí khôn mà bay về hướng bến cảng, bay tiếp vào trấn, dán vào những cánh cửa từng căn nhà, một vòng bảo hộ màu vàng kim ánh lên, tốc độ những tấm bùa nhanh hơn những con quái vật con kia nên khi chúng tiến vào trấn thì không ngừng công kích vào những căn nhà nhưng đều bị bật ra, không làm gì được hơn, chúng bắt đầu đi khắp các ngỏ ngách của trấn. Những người chạy lúc đầu có người ngây thơ mà tin vào gốc cây cổ trăm năm kia bảo hộ mà đứng đó khẩn cầu, bảo hộ đâu không thấy, chỉ thấy toàn thân bị cào cấu đến biến dạng, đầu thì bị nát bấy, máu thịt lẫn não lẫn lộn. Những người sức bền mà chạy nhanh đến cánh rừng, những quái vật con điên cuồng đuổi theo cùng với tiếng rít rợn người nhưng chúng dường như có liên kết với con quái vật đá khổng lồ kia mà được một đoạn liền quay người trở lại.

- Tiểu An, sao con lại vẻ hốt hoảng vậy?

- Chạy?

Đoàn Bình An chạy thẳng vào nhà của mình, dì Hoa không biết gì mà vẫn còn làm một cái bình hoa viếng mẹ của hắn.

Bên ngoài, mọi người thay nhau mà chạy đi, có người thông minh cố thủ trong nhà, họ biết chỗ của họ cách xa bến cảng, vả lại dù có chạy cũng không xa, chạy làm chi cho mệt rồi kết quả cũng bằng việc ở lại.

Trở lại cuộc chiến, tiên nhân lúc này đứng trên mặt biển bị đóng băng, thanh kiếm cũng bị băng hóa nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu, bàn tay đá kia lại trồi lên lần nữa, lần này là cả thân thể. Toàn bộ thân thể bằng đá, cả người rất cao, trăm dặm cũng có thể thấy, hai hốc mắt như không có mà khoét sâu, không có khuôn miệng, hai tay, hai tai và hai chân, thân thể còi cọc nhưng lại cảm thấy vững vàng, hai hốc mắt sâu thăm thẳm nhìn vào vị tiên nhân, lúc này ở chỗ khoang miệng, những vết nứt bắt đầu xuất hiện, nhanh chóng bị xé toạt ra, lộ ra một cái miệng đầy răng, nó rống lên hồi lâu, tiếng rống cực chói tai, màng nhỉ có thể bị lủng nếu nghe được.

Đoàn Bình An đã chạy đến chỗ tiệm hoa của dì, bắt đầu tìm hết tất cả.

"Ầm ầm ầm" con quái vật ngoi lên mặt nước, nó tuy tiếp tục chạy nhưng tốc độ đã chậm hơn lúc trước.

Con quái vật hả miệng ra, những chiếc răng sắc nhọn từ hàm mà bay ra, theo hướng tiên nhân kia mà bắn, nó như một cây s·ú·n·g mà liên tục bắn ra những viên đan răng, những chiếc răng ấy có cái nhỏ có cái lớn, không thể xác định rõ kích thước, nhỏ thì bằng cái răng cá mập, lớn thì bằng hoặc hơn một con thuyền.

Tiên nhân trên cao nhìn xuống, mặt không biết sắc mà hóa thành một đường sáng mà bay theo.

Tiên nhân kia nói với bàn tay.

Chiếc thuyền ấy va vào bến cảng, tạo nên một đống mảnh vỡ, theo đó là thêm vài chiếc thuyền nữa bay đến, những người chạy kịp thì vẫn tiếp tục chạy, những người không chạy kịp hoặc bị mảnh thuyền văng ra mà bị thương hoặc đè c·h·ế·t, máu thịt hòa vào nhau. Đoàn Bình An cũng theo nhóm người nhanh đã rời đi, không biết với cái lá gan gì mà hắn quay đầu nhìn lại, con quái vật ấy trước còn cách rất xa giờ chỉ cách chỗ bến cảng không xa, những xúc tu khổng lồ của nó đặt lên bến cảng, bám chặt lấy, có vài người thoi thóp nằm đó bị xúc tu đè bẹp.

Con quái vật ấy như bị uy áp làm cho kinh hãi mà có vài phần run sợ, nhưng nhanh chóng nó gào lên một tiếng chói tai, vài cái xúc tu lao đến chỗ của tiên nhân, chỉ hừ một tiếng, một thanh kiếm, một nhát kiếm ngọt chém đi cái xúc tu, theo đó là kiếm ảnh không ngừng công kích. Cảm nhận được đau, con quái vật ấy gào lên tiếng nữa, lặn xuống biển sâu kia.

- Dì Hoa, ra là dì ở đây!

- Quái? Sao lại chẳng thấy?

- Dì Hoa, dì Hoa, dì có ở đây không?

Chấn động không ngừng, những kiến trúc thông thường đã không chịu đựng được mà sụp đổ, những cơn sóng thần liên tục xuất hiện, nó lao đến chỗ bến cảng, tiên nhân chỉ nhìn bàn tay đá kia, sau đó nhanh chóng bay đến chỗ những cơn sóng thần kia.

Ông lão nắm tay Đoàn Bình An mà kéo hắn đi, kéo hắn ra khỏi cái sự tò mò đấy. Hai người nhanh chóng chạy đi chốc cả bến cảng vắng vẻ đến đáng sợ, mùi máu bốc lên thấy rõ.

Bến cảng ngày một vắng vẻ, cảnh ồn ào náo nhiệt, người ra người vào, người đi người lại đã không còn nhiều, những thuyền buôn cũng ít đến, thuyền đánh bắt thì chỉ có vài chiếc nhỏ đánh cá gần bờ, những chiếc lớn thì chỉ có vài chủ tàu gan dạ mà ra khơi nhưng không biết kết cục của họ thế nào.

Đoàn Bình An thắc mắc nhưng nhanh chóng suy nghĩ ra gì đó mà chạy đi khỏi tiệm.

Tiên nhân ấy hóa thành một đường sáng theo cánh tay mà bay lên, con quái vật đá này như đập muỗi mà không ngừng tay kia đập liên tục nhưng tốc độ của tiên nhân lại cao hơn, tránh những đòn đập kia thì quá dễ, nhanh chóng đã bay đến phần đầu của nó.

"Ầm ầm ầm" âm thanh sấm sét vao lên, chớp nhoáng có thể thấy vài tia sấm chớp ngang, âm thanh rất lớn, trẻ con trong trấn đều cất tiếng khóc vì sợ, những người lớn mới quen mà chỉ giật mình một chút.

Chốc một cánh tay đá giáng xống chỗ tiên nhân, tuy đỡ được nhưng cũng bị đáng xuống, lớp băng bị đánh thủng, nước văng lên khắp nơi. Từ bên dưới biển, tay của bó từ từ trồi lên, không phải nó tự ý mà là vị tiên nhân kia nâng lên, lấy sức một người mà địch lại cả quái vật.

Chương 5: Tiên nhân trảm yêu