Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sáng Thế Giả
Unknown
Chương 6: Rời đi hay ở lại?
Đoàn Bình An bị những thứ bên ngoài làm cho hoảng sợ, dù sao hắn cũng chỉ là mười sáu tuổi, chỉ là mười sáu tuổi, chưa trưởng thành, những thứ vượt qua hiểu biết của Đoàn Bình An sẽ khiến hắn sợ hãi, ai cũng vậy chứ không riêng gì hắn. Sinh lão bệnh tử là chuyện đương nhiên, một người không sống quá trăm năm, thọ nhất cũng chỉ hơn chục năm, có đi có học thì cũng chỉ là một góc của kiến thức sâu rộng kia, dù cho là đi khắp nơi, học hết tất cả thì cũng chỉ hiểu và nhớ một phần nhỏ, từ đó mà đúc ra kinh nghiệm, lưu truyền lại cho đời sau. Còn Đoàn Bình An chỉ là một kẻ không biết chữ, công việc thì chỉ là bốc vác, một công việc đòi hỏi sức lực cao, dùng đầu óc ở đó thì chỉ có Lý quản sự nhưng hắn chỉ dừng lại ở tính toán đơn thuần, làm nhiều thành quen chứ không tiến sâu nghiên cứu.
Đoàn Bình An ôm chặt người dì của mình, dùng thân mà bảo vệ, hắn chỉ có một người thân duy nhất, nếu mất nữa thì sẽ không còn ai mà dựa dẫm. Dì Hoa bị những tiếng rít cùng với tiếng đập liên tục bên ngoài mà hoảng sợ, càng lúc càng thu mình lại, Đoàn Bình An bây giờ là chỗ dựa của cô, Đoàn Bình An cũng vậy, dì Hoa là chỗ dựa của mình mà vượt qua tai kiếp lần này.
Bên phía chiến trường, con quái vật đá khổng lồ kia bị tiên nhân kéo lại, sau dùng một quyền hết lực mà đánh nát đầu, tứ chi của nó bị những thanh đại kiếm mà tiên nhân xuất ra mà cắm vào, nhất thời không thể cử động.
- Yêu nghiệt, c·hết đi!
Tiên nhân quát to, sau lấy răng cắn vào đầu ngón tay trỏ, máu theo đó mà chảy ra, máu đỏ nhưng lưu động một loại linh khí, tiên nhân lấy máu làm mực, lấy ngón tay làm bút mà vẽ lên lòng bàn tay còn lại.
Lòng bàn tay được vẽ thành một vòng tròn lớn bên ngoài, bên trong vẽ thêm một vòng tròn nhỏ, chính giữa viết chữ "Sát" vùng giữa hai vòng tròn trên dưới trái phải lần lượt là "Tiên" "Nhân" "Yêu" "Ma". Sau tiên nhân dùng hết lực mà chưởng mạnh vào trán con quái vật đá, nó như cảm nhận được gì đó mà gào lên, những quái vật con kia như nhận được hiệu lệnh mà ngừng t·ruy s·át mà lũ lượt bay về, tốc độ ngày càng nhanh, chỉ mất một lúc liền như một đám mây đen mà lao đến.
- Giở trò?
Tiên nhân cười nhẹ, ý giễu cợt.
Song chỗ trán quái vật đá ánh lên một màu vàng kim, nó như là một loại phong ấn, ấn ký đó ngày một sáng. Tiên nhân nhìn một lúc, lúc xác nhận rằng ấn ký đã xuất hiện thì mới quay người lại, trong tay hiện ra một thanh kiếm, lúc này những con quái vật con kia như bị hóa cuồng, ánh mắt đỏ thẫm mà lao đến, tiên nhân nhảy lên, trực tiếp ứng đối.
Kiếm quang trập trùng, ánh sáng này chồng lên ánh sáng kia, những vết chém dài vẫn in sâu lên không gian tạo ra những vết nứt, tiên nhân không lấy đó làm lạ mà tiếp tục chém, kiếm này chém rồi đến kiếm kia, như có vô hạn sức lực mà chém, những con quái vật con r·ơi x·uống b·iển không ngừng, hóa thành đá mà rơi xuống vùng biển sâu này, trở thành nhà cho vô số sinh vật bên dưới. Hai canh giờ thì cũng xử lý sạch sẽ, tuy là đá nhưng khi chém lại có máu tuông ra, bạch y lúc trước giờ nhuộm một màu đỏ của máu.
Ánh sáng vàng kim từ trán của con quái vật đá kia sáng đến một độ nhất định rồi không sáng nữa, tiên nhân lấy thanh kiếm cắt một đường trên lòng bàn tay, máu tuông ra nhưng tiên nhân không lấy làm lạ rồi lao xuống, lòng bàn tay đầy máu tiếp xúc với chỗ ấn ký, ánh sáng lại sáng hơn nữa, sau biến thành một cái hố đen mà điên cuồng hút lấy tất cả mọi vật xung quanh. Tiên nhân nhanh chóng lùi ra xa, mặt lạnh lẽo nhìn con quái vật bị hố đen điên cuồng cắn xé, những mảnh đá từ khắp người nó bị hút vào, vỡ ra từng mảng rồi bị hút vào, sau một lúc liền không còn gì cả, hố đen cũng biến mất, mọi thứ trở về tĩnh lặng như lúc đầu.
- Này, ngươi biết mấy ngày trước không, chỗ này bị ma quỷ quấy phá, may mắn được một vị tiên nhân cứu giúp.
- Ta biết, nghe nói ông ta tiêu trừ một mối họa rất lớn, người ở đây đều gọi ông ta là Tiên Nhân Trảm Yêu.
-...
Ở một quán rượu, mọi người nhanh chóng bàn tán chuyện mấy ngày trước.
Thảm họa đã qua đi mấy ngày, bến cảng bị phá hủy như là một bãi chiến trường đầy máu và thịt lẫn với kiến trúc đổ sập, công việc cũng theo đó mà ngưng trệ, Lý gia cũng trở nên đau đầu vì chuyện này, Đoàn Bình An cùng với những người còn sống làm việc ở đó tự nhiên được một vé nghỉ không biết thời hạn, nhưng không ai lấy đó làm chuyện vui, vả lại rất buồn, không có công việc coi như không có tiền, không có tiền thì sẽ không mua được thức ăn, không có thức ăn thì coi như c·hết đói.
Dì Hoa may mắn là tiệm hoa của dì không bị hư hỏng quá nặng, vẫn có thể trụ được nhưng khá ảm đạm do không ai có tiền để mua, hoa cũng héo dần, dì cũng bấm bụng mà bỏ đi nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một vẻ tiếc nuối.
- Mọi người ơi, tiên nhân thu nhận đồ đệ, từ mười ba đến mười tám, ở phủ chi Lý gia, nhanh chóng đi đến, cơ may đổi đời!!!
Một người dáng thấp bé nhưng lại di chuyển rất nhanh, cùng với chất giọng vang nhanh chóng thu hút những cái lỗ tai, là một người truyền tin của cả trấn, nhanh chóng chủ đề bị thay đổi.
- Lần này đi cơ may học được tiên thuật, đối đãi không biết nhưng cũng hơn bây giờ, mà đi thì phải bỏ dì lại, thật khó.
Đoàn Bình An ngồi trên ghế, tay cầm ly trà đã lâu, nguội đi một phần, đau đầu suy nghĩ.
Người dì của mình bây giờ chưa chồng chưa con, lại thân con gái, rất dễ bị những kẻ ác tâm làm chuyện, Đoàn Bình An như tấm khiên mà che hết cả, những kẻ kia mới thôi bỏ qua, nếu hắn đi thì cũng coi như tấm khiên biến mất, những rủi ro không lường được trong tương lai có thể.
- Con đừng suy nghĩ nưa, dì tuy một thân một mình nhưng cũng chẳng ai quá giới hạn, cùng lắm thì bị chọc ghẹo thôi, lần này đi có khi thay đổi cả cuộc đời của con, đi đi.
Dì Hoa ngồi đối diện Đoàn Bình An, thấy sắc mặt suy tư thấu đáo, liền nói ra câu an ủi hắn.
- Con biết dì thương con nhưng con lại hiểu rất rõ lũ kia, nhiều lần rồi chứ không phải một, lần này nếu không có con thì...
Đoàn Bình An định nói nhưng rồi lại thôi.
- Cái thằng nhóc này, mới mười mấy tuổi đầu, chuyện của dì tự dì có thể, con còn cả tương lai, lo cho người dì này làm chi, nhìn con trưởng thành thì lời hứa của dì với mẹ con coi như hoàn thành phần nào.
Dì Hoa lấy tay đặt trên tay đang nắm chặt của Đoàn Bình An mà từ tốn nói, giọng điệu vừa trách lại vừa thương.
Đến đêm, dì Hoa đã rời đi từ sớm, nằm trên giường, hắn không khỏi suy nghĩ:
- Rời đi hay ở lại? Thật khó quá, ta chưa suy nghĩ xing nữa.
Đoàn Bình An cứ chìm vào suy nghĩ, từ từ chìm vào giấc ngủ lúc này không hay biết.
Hôm say, từ lúc sớm thì Đoàn Bình An đã tỉnh dậy, quyết định sẽ thử một phen, không đi thì dì sẽ buồn, đi thì có khi sẽ như lời dì nói, một bước thay đổi cuộc đời.
Ở phủ chi Lý gia, một nhánh của Lý gia ở đây làm quản lý bến cảng, từ sớm đã đông đúc người, già trẻ lớn bé nam nữ đều có, họ đa số tụ tập bên ngoài, dù sao cũng là Lý gia, tự ý vào có khi bị chặt chân cho c·h·ó ăn.
"Két két" một tiếng mở cửa vang lên theo đó mà hút theo vô số ánh mắt, họ như muốn nhìn một cái gì đó.
- Từ mười ba đến mười tám có thể vào, nam nữ đều được, quá nhỏ hay quá lớn thì ở ngoài.
Người hầu của Lý gia đi ra, nói to, những thiếu niên nhanh chóng đi vào, theo đó cũng là Đoàn Bình An đi theo, bên cạnh hắn là Hiếu, y cũng muốn đánh cược một lần.
Bên trong phủ, tuy là một nhánh nhưng cũng rất lớn, đầy ắp những thứ đáng giá, ở giữa sân có một vị mặc bạch y, thần thái toát lên một vẻ thoát tục đang đứng, vẻ như chờ đợi. Những thanh thiếu niên như lũ mà tràn vào, chốc đã kín cả khoảng sân to, những lời bàn tán xì xào vang lên, chồng chéo lên nhau.
- Im lặng nào.
Tiên nhân cất giọng, một chất giọng đầy quyền uy, dù cho là kẻ bướng bỉnh từ trong trứng cũng có thể răm rắp nghe theo.
Chốc cả sân đều im lặng, một câu nói cũng không, chỉ có tiếng gió và lá cây chạm vào nhau tạo ra một loại âm thanh thiên nhiên. Ai cũng nuốt nước bọt, họ đều sợ làm vị tiên nhân này ghét, mọi sự đặt cược đều công cốc, ai cũng muốn đổi mình, từ cá chép thành rồi, từ gà thành phượng hoàng mà ung dung dạo bước khắp nơi, không bị chỗ này bám chân, tuổi trẻ luôn có sự mơ tưởng, sự mơ tưởng ở đây là rời khỏi đây.
- Đầu tiên xem các con có duyên thầy trò hay không, từng người đến đây ta kiểm tra, nếu có duyên thì bước vào bên trong, không có thì bước về, bên ngoài có mười lượng bạc coi như đền bù, tiền của ta nên cứ yên tâm.
Tiên nhân ngồi xuống cái ghế được gia nô chuẩn bị, ung dung ngồi xuống rồi nói, lời nói này như một sự an ủi lớn, dù cho là không duyên nhưng mười lượng bạc đã coi như là một gia tài đối với những người ở đây.
Nhanh chóng kiểm tra, người thông qua thì vui mừng đi vào trong, người không được thì cũng không ủ rũ lắm. Nhanh chóng đến lượt Đoàn Bình An, tâm vững như sắt thép, những ánh mắt đổ dồn lên người hắn nhưng vẫn bỏ qua, chỉ quan tâm đến nét mặt của tiên nhân. Tiên nhân ngẫm một lúc, sau đó khẽ cười, nếu không để ý kỹ thì sẽ không biết.
- Tốt tốt, có tiên duyên, vào trong đi.
Tiên nhân nói rõ từng câu chữ, Đoàn Bình An tuy không biết chữ nhưng lời nói thông thường hắn có thể hiểu, nhanh chóng vui mừng mà đi vào trong.
Như vậy hành người cứ tiếp tục, đến lượt của Hiếu, sau một lúc y cũng vẻ vui mừng mà đi vào.
- Má, nó cũng được?
Một vài người hô lên.
Hiếu chỉ nhìn lại rồi lè lưỡi chọc ghẹo, những người kia đều là những kẻ bắt nạt y, luôn tìm cách phá kế sinh nhai của y, điều này như một cái gáo nước lạnh mà tát thẳng vào mặt những người kia.
Hàng người tiếp tục, đến tận xế chiều, bên trong có người bưng đồ ăn lên, đối với những kẻ tự cung hay nhịn thì đây là một lại đãi ngộ cao, tuy chỉ có cơm trăng và thịt nhưng đã là đối đãi cao, mọi người trong đó có Đoàn Bình An ăn hết tất cả.
Trong một căn phòng ở phủ chi Lý gia, bên ngoài ồn ào nhưng bên trong lại yên tĩnh lạ thường.
- Cha, người sao lại làm vậy?
Lý tiểu thư đứng ở giữa phòng, nói với một người đang ngồi ghế chủ vị.
- Con à, ông ta là tiên nhân, lấy ra trăm khối linh thạch tinh khiết nhất đưa cho chúng ta, một khối như vầy thì có thể mua cả bến cảng, ta không thể làm gì hơn. Vả lại ông ta cũng đã thu nhận con, ta cũng xem như an tâm phần nào.
Chi Lý gia chủ nói.
- Cha...
Lý tiểu thư giận dỗi nói.
- Sau này lớn lên con mới biết khổ tâm của ta, nhanh về phòng đi, sáng mai sẽ lên đường.
Chi Lý gia chủ hằng giọng nói, Lý tiểu thư cũng chẳng thể làm gì mà hờn dỗi quay về.