Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Nguyệt Anh sư tỷ

Chương 9: Nguyệt Anh sư tỷ


- Ô ô, tên này, động lòng rồi à, hi hi hi.

Hiếu từ lúc không quật ngã được Đoàn Bình An, luôn tìm cách chọc ghẹo giễu cợt hắn nay lại có cớ, sao y lại không tranh thủ chứ?

- Hả...hả...ngươi nói cái gì?

Đoàn Bình An từ vẻ ngây ngô mà nói, ánh mắt không hề rời khỏi vị sư tỷ kia.

- Cút!

- Này Đoàn Bình An, tiên nhân gọi ngươi đến làm cái gì vậy?

Chỉ một cái bắt tay làm quen nhưng không biết thế nào mà trong mắt của Đoàn Bình An lại rất khó, tim càng lúc càng đập nhanh, nhưng hắn nhanh chóng đưa tay ra.

"Keng keng keng" âm thanh va chạm kiếm vang lên liên tục, không ai nhường ai, Đoàn Bình An từ lúc nhìn thấy ánh mắt kia của Nguyệt Anh là biết nàng ta có cái kiên định của mình nên không nhường, từ đầu đến cuối đều tung hết lực nhưng kinh nghiệm quá ít, chỉ mới làm quen, nhanh chóng bị Nguyệt Anh nhanh chóng nhìn ra sơ hở, công kích từ dò xét sang mạnh mẽ công kích.

Những bạn học bắt đầu bàn tán về Đoàn Bình An, vô số lời nói, có khen, có chê, có ái mộ, có ghen tị.

Đoàn Bình An chăm chú nghe, sau lại đáp.

- Rõ rồi.

Ngô Tử lão nhân vờ chưa biết mà nói.

Tối hôm đấy, lại là đêm khó ngủ đối với Đoàn Bình An, cảm giác nắm tay Nguyệt Anh vẫn còn nhưng cảm giác rất lạ, không phải là lần đầu mà như là đã rất nhiều, nhiều đến độ được nói bằng hai chữ vô số. Đoàn Bình An lại nghĩ đến cái cú đá đó, chốc chân lại không bị gì mà đau lên. Không ngủ được thì sao? Thì Đoàn Bình An ngồi dậy vào bàn luyện chữ, học chữ chứ sao.

- À...thì...e hèm.

Đoàn Bình An thắc mắc.

- Bạn học Bình An, lên đây viết mẫu.

Ngô Tử từng chữ rõ ràng mà nói.

Hôm sau, buổi sáng, học chữ vẫn tiếp tục, Đoàn Bình An vẻ ngoài như là chăm chú, nhưng trên bảng là chữ, là những nét chữ cơ bản, trong mắt mọi người đều như vậy, nhưng trong mắt của Đoàn Bình An là hình ảnh Nguyệt Anh sư tỷ kín cái bảng đen kia.

Một câu nói lạnh lẽo từ đôi môi anh đào của vị sư tỷ kia nói, thanh kiếm trong tay không động mà rơi xuống, cắm vài sàn nhà khiến ai cũng lạnh sống lưng.

- Tiên Khí?

- Thầy ơi, tuy biết là có chênh lệch nhưng cầm kiếm ta còn chưa bao giờ, đối đầy với Nguyệt Anh sư tỷ cũng xem như là thua ngay từ lúc đầu.

Đoàn Bình An bước lên, thay vì là một tràng cười vì hắn không viết được nhưng không, Đoàn Bình An lên viết đúng nét chữ, to rõ ràng. Đoàn Bình An lúc ngây người kia vô thức mà tay theo những nét chữ trên bảng mà viết theo, nhanh chóng đã kín tờ giấy kia. Mọi người đều ồ lên, ai cũng chỉ được vài nét đã là hay, Đoàn Bình An lại viết rõ ràng chữ khiến ai cũng trố mắt thán phục.

Đoàn Bình An chỉ trả lời ngắn gọn, nhanh chóng trở về phòng.

Ôi! Cái tuổi mới lớn, dù gì thì Đoàn Bình An cũng chỉ là mười sáu tuổi, kiến thức rất hạn hẹp, trước kia chỉ cảm nhận được tình yêu thương ruột rà máu mủ, nào đâu nay lại cảm nhận thêm cái tình yêu mới lớn, một cái tình yêu lần đầu nhìn thì đã động lòng, Đoàn Bình An chốc lại trở thành một kẻ si tình nhưng chưa dám thổ lộ. Vì sao? Vì là yếu ớt, vì là học thức kém, vì sao nữa? Vì là chưa có gì. Chưa có gì sao dám nói chuyện với người ta?

- Tiên Khí là thứ tất yếu để tu luyện, ta nhận lứa các con là vì có Tiên Khí. Tiên Khí phân ra ngũ hành Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ và ngoài ngũ hành Quang Minh - Hắc Ám - Băng - Phong - Lôi. Mà hoàn hảo Tiên Khí là có tất cả các thuộc tính trên. Rõ chưa?

- Này, Bình An, ngươi cũng biết chọn khẩu vị, ta không cùng loại với ngươi được.

Cả hai đồng thanh.

Hiếu nhìn thấy vậy mà hô lên, nói thay cho những bạn học kia, ai nấy cũng trố mắt nhìn Đoàn Bình An.

Thầy Giảng đi vào Trường Chiến Sự, hô lớn tên của Đoàn Bình An.

Thầy Giảng nhìn vẻ mặt của Đoàn Bình An, khẽ cười cười rồi kêu hắn lên bảng.

- Ra là Nguyệt Anh.

Ngô Tử nhìn vẻ cười cười nãy giờ như là lão nổi hứng trêu chọc.

Hiếu thấy Đoàn Bình An trở về, hiếu kỳ hỏi.

- Được rồi, hai con, sau này hòa thuận.

- Hân...hân hạnh...

Buổi chiều, thay vì đến Trường Chiến Sự như bình thường thì Đoàn Bình An được thầy Mạnh đưa đi vào vòng trong của Trường Chiến Sự. Trường Chiến Sự có ba vòng, rất lớn, vòng ngoài là dành cho những buổi học thông thường, vòng trong là dành cho những trận tỉ võ hoặc luận bàn sức mạnh và đánh giá tổng thể, một vòng nữa nhưng gọi là trung tâm, là nơi làm việc, không phận sự miễn vào. Vòng trong có rất nhiều đấu đài lớn nhỏ có tất cả, một thân ảnh đứng trên đấu đài, là Nguyệt Anh sư tỷ, Đoàn Bình An vừa bước vào là đã nhận ra.

Đoàn Bình An đưa ra thắc mắc.

Nguyệt Anh nắm thế chủ động, lao lên, Đoàn Bình An không kém, xông đến. Hai thân ảnh tiến lại gần, kiếm quang hiện ra, cả hai thanh kiếm chạm vào nhau, tia lửa hiện lên do ma sát quá nhiều.

- Đoàn Bình An, Ngô Tử lão nhân muốn gặp con.

Đoàn Bình An thầm nghĩ

Một thân ảnh nữ nhân đi vào, thân khoác hắc y, khuôn mặt mỹ nhân, ánh mắt kiên định. Là vị sư tỷ mà lần đầu nhìn thì đã khiến Đoàn Bình An ngây ngốc.

- Chào Bình An, tỷ là Nguyệt Anh, hân hạnh.

Ngô Tử nhìn xuống ho nhẹ một cái.

Thầy Mạnh hô lớn, sau đó lùi ra vài bước.

- Nguyệt Anh, ta...ta có thể ngồi ở đây không?

- Hả, Đoàn Bình An được gọi lên? Mà Ngô Tử là ai?

- Do là chuyên tâm bồi dưỡng hạt giống quan trọng, đầu tiên là phải hiểu ý nhau, bước đầu là hiểu về chênh lệch lẫn nhau, thầy lấy kiếm làm thước đo.

Đoàn Bình An nhìn theo, thấy tay của mình vẫn còn đang nắm lấy tay của Nguyệt Anh, xấu hổ mà buông ra. Nguyệt Anh đỏ mặt mà đá mạnh vào chân của Đoàn Bình An mà mở cửa rời đi.

Một vị sư huynh cũng bộ hắc y ấy, miệng lắp bắp nói.

- Đây rồi!

-...

Một lúc sau, Đoàn Bình An mới rời đi, khuôn mặt ấy như in đậm trong tâm trí hắn, trong giờ ăn tối, dì cho là ăn từng thìa lớn nhưng lâu lâu Đoàn Bình An lại quay người, ánh mắt quét qua hết tất cả, như là muốn nhìn thấy ai đó xuất hiện.

Ngô Tử nhìn thấy chuyện mình sắp đặt nãy giờ, đến lúc ra kết quả lại không kìm được mà kêu cười lên hô hố.

- Vậy sao? Vậy thì Bình An quá may mắn, được diện kiến tiên nhân!

Vị sư tỷ kia hai tay cầm kiếm, thân bất động, như là một pho tượng, chốc kiếm quang hiện lên, chốc đã cắt con bù nhìn rơm đối diện thành hai nửa còn vị sư tỷ kia vẫn còn đứng đó. Đoàn Bình An nhớ rõ khuôn mặt ấy, như là đã gặp qua vô số lần, rất thân thiết, như là vạn kiếp chỉ một tình yêu, hắn đứng ngây đó, mặc cho Hiếu đang trêu chọc đủ kiểu.

- Ngươi không biết sao? Ngô Tử là tên của vị tiên nhân mà chúng ta gặp đấy.

Nguyệt Anh đưa tay ra, nói.

Thầy Mạnh nói.

- Gì? Ta chưa nói à? Quên. Các con đều có hoàn hảo Tiên Khí, là hạt giống mà học viện chúng ta bồi dưỡng.

- Hô hô hô.

- Bình An vậy mà tiến bộ thần tốc, kỳ tích.

- Không có gì.

Về lại phòng ngủ, ai cũng ngủ thiếp đi, duy chỉ có Đoàn Bình An ngửa mặt lên mà thức, hình ảnh kia không ngừng hiện lên trong đầu hắn, mỗi khi nhìn thấy thì trái tim lại đập mạnh hơn, tựa như muốn vượt ra lồng ngực.

- Không sao, thầy để ý qua em rồi, ngộ tính rất cao, trước khi đấu thì thầy sẽ chỉ sơ qua kiếm pháp cơ bản để hiểu rõ, đừng lo lắng quá.

- Đây rồi, Đoàn Bình An, đây là Nguyệt Anh sư tỷ, là tiền bối của con, hai người nhanh chóng làm quen đi.

Hiếu từ sáng đến chiều quan sát Đoàn Bình An, nghi hoặc.

Hiếu chứng kiến tất cả, khẽ lạnh người vì vẻ lạnh như băng của vị sư tỷ kia.

Sau đó, Đoàn Bình An nhanh chóng được Ngô Tử dùng phép mà làm giảm đau chỗ bị Nguyệt Anh đá, tuy không còn đau nhưng cảm giác ấy vẫn còn, mỗi khi nghĩ lại thì chỗ đó lại đau nhói.

Đoàn Bình An quả thật ngộ tính rất cao, chỉ mất nửa tiếng đã học được cơ bản kiếm pháp, nửa tiếng nữa lại vững chắc cơ bản, so với kiếm sĩ nhập môn ba năm chắc chắn hơn xa, gần bằng kiếm sư cơ bản.

- Bắt đầu!

Sau đó, Nguyệt Anh vì quá chán nệm xuống chỗ khán giả ngồi nghỉ, trên đấu đài chỉ còn lại thầy Mạnh va Đoàn Bình An. Hai người người chỉ người làm theo, lâu lâu có vài tiếng cười vang lên, do là vòng trong không có ai ngoài ba người nên tiếng cười rất vang.

Đoàn Bình An đi theo thầy Giảng, đi đến đỉnh núi Thiên Tiên, ở trên đỉnh núi có một căn nhà, có một khoảng sân rộng bên ngoài, Đoàn Bình An nhìn thấy, thầm nghĩ chỗ này không khác gì nhưng căn nhà thông thường. Vào bên trong, đến trước một cửa phòng gỗ, thầy Giảng mở cửa nhưng không đi vào mà ra hiệu cho Đoàn Bình An đi vào. Với cái nghi hoặc trong lòng thì Đoàn Bình An bước vào, cánh cửa đóng lại, bên trong là một phòng làm việc, có một lão nhân đang ngồi ở bàn làm việc, cách một cái bàn, đối diện là Nguyệt Anh sư tỷ, Đoàn Bình An nhìn thấy nhưng nhanh chóng định lại sự phấn khích mà đi vào.

Vị sư huynh kia nhanh chóng ủ rũ mà rời đi, ban đầu có người bàn tán nhưng cũng nhanh không còn ai bàn tán nữa.

Ngô Tử nói.

- Tên này si tình một cái hóa người khác sao?

Hôm sau, do là gần nửa đêm mới ngủ nên bây giờ Đoàn Bình An khá uể nhưng cũng không nhiều, với cái này thì những ngày tháng làm việc mệt nhọc kia chẳng đáng là bao nhiêu. Việc học đêm hôm qua quả thật mang lại kết quả đẹp cho Đoàn Bình An, những chữ dễ thì có thể viết hoàn chỉnh, chữ độ khó trung thì cũng chỉ một, hai nét không hoàn hảo, chữ độ khó khó tuy rằng nét nguệch ngoạc nhưng chung quy lại vẫn có thể hiểu nghĩa.

- Hả!!!

Ngô Tử ngồi trên ghế gỗ, nhìn thấy Đoàn Bình An liền giới thiệu.

- Cái tên này, ngốc đến độ này?

Đoàn Bình An như chẳng để ý sự việc xảy ra, chỉ để ý tên của vị sư tỷ kia. Hiếu chỉ thở dài một câu: "Hết cứu cho kẻ lần đầu được yêu".

"Bịch bịch bịch" đây là lần thứ ba Đoàn Bình An quật ngã được bạn học, tư thế cực chuẩn xác, đến cả thầy Mạnh còn khen hay một tiếng, ai cũng nhìn Đoàn Bình An với con mắt khác.

Thầy Mạnh đưa Đoàn Bình An lên đấu đài, nói.

Hiếu ngồi ăn, hành động ngây ngốc của Đoàn Bình An đương nhiên lọt vào mắt y.

Chương 9: Nguyệt Anh sư tỷ