Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Khúc gỗ đã động lòng

Chương 8: Khúc gỗ đã động lòng


Hai ngày sau, y phục học đường được gửi đến, có tổng mười bộ phòng trừ hư hỏng, nam là một cái áo và quần không có gì đặc biệt, nữ thì được một cái váy dài đến cẳng chân, tất cả đều màu trắng, cũng ngầm là mới đến, còn non nớt. Đoàn Bình An mặc lên thử, quả thật rất vừa do được may riêng mỗi người. Hiếu cũng mặc thử, dáng người gầy ốm nên y phục học đường theo đó mà cũng nhỏ theo, y cùng tuổi với Đoàn Bình An nhưng lại rất thấp, đứng cạnh như là anh em.

Sáng hôm sau, cũng là ngày đầu tiên nhập học, ai cũng nơm nớp lo sợ, sợ môi trường mới, sợ những thứ quá xa lạ, sợ nhiều thứ nhưng sợ sẽ không bước tiếp, sẽ không tiến bộ, sẽ không thể bước sang trang mới mà lại trở về như cũ, không khác gì nhưng cơ hội không trở lại, như thời gian mà trôi đi, bỏ lỡ một thứ quan trọng trong đời, sẽ chẳng thể chuyển mình được nữa.

Lớp của Đoàn Bình An rất lớn, những thanh thiếu niên ở trấn Đại Hòa chia làm hai lớp, cạnh bên nhau, hôm nay là buổi học đầu tiên, lớp có năm dãy, mỗi dãy chứa mười bàn tất cả, Đoàn Bình An ngồi bàn đầu dãy giữa, có thể nghe được những gì ghi trên tấm bảng phía trên.

"Cộp cộp cộp, cạch" âm thanh bước chân v·a c·hạm với tấm sàn gỗ tạo nên âm thanh, một tiếng mở cửa vang lên, xuất hiện là một nam tử tóc đen ngắn, y phục bình thường nhưng lại toát lên một vẻ kính nể mà không phải ai cũng có.

- Chào các bạn học, tôi sẽ là người phụ trách các bạn trong năm nay. Cứ gọi tôi là thầy Giảng.

Thầy Giảng đặt cái cốc nước xuống bàn, mùi hương từ khói bốc lên từ cốc lọt vào mũi của Đoàn Bình An.

- Cà phê nóng.

Đoàn Bình An thầm nghĩ.

Ở trấn Đại Hòa, bến cảng quanh năm đều có thuyền buôn đi đến, nhờ vào công việc bốc vác hàng hóa nên có những loại hàng mùi hương đặc trưng được Đoàn Bình An tìm hiểu qua, cà phê không phải hiếm nhưng ít ai uống bởi vì chi phí vượt mức cho phép của họ.

- Vào buổi học, tôi mong các bạn hăng hái.

Thầy Giảng nhấc cốc cà phê lên, uống một ngụm rồi đặt xuống, xoay người đi đến cái bảng đen, cầm viên phấn trắng dài lên vừa viết vừa nói.

- Chúng ta học ở đây là song song hai việc học chữ và học cách tu luyện, học chữ là chuyện tất yếu, học tu luyện là chuyện chính. Thầy sẽ dạy các con vài buổi học chữ trước, sau khi thông thạo một chút sẽ bắt đầu học tu luyện.

Thầy Giảng vừa viết vừa nói, tay phải không ngừng di chuyển, có vài người đáng vần theo chữ của thầy viết, có người thì ngơ ra, không hiểu gì.

- Này, Bình An, ông ta à không, thầy ấy viết gì vậy?

Hiếu nhìn chữ của thầy Giảng viết, không hiểu gì quay qua Đoàn Bình An hỏi.

- Ta cũng chịu, quanh năm bốc vác, chẳng biết chữ viết thế nào mà hỏi ta?

Đoàn Bình An ngơ người nhìn lúc lâu thì nghe Hiếu nói từ phía sau.

Bắt đầu là những con số, sau là những con chữ cơ bản, từ từ đến phát âm nhưng theo đó là kết thúc buổi học, trên bàn học của Đoàn Bình An có bút và giấy nhưng chỉ vài nét cong cong vẹo vẹo không ra chữ gì, đây là lần đầu tiên Đoàn Bình An đụng vào bút mà viết, khi ký giấy gì đó thì hắn chỉ cần chấm ngón thay vài cái hũ chứ bột đỏ rồi đè lên, bây giờ phải tập viết khiến Đoàn Bình An khó có thể làm quen ngay.

- Phù...ta chưa thể hiểu nổi cái chữ này.

Đoàn Bình An sau khi thấy thầy Giảng đi ra khỏi phòng học thì ngửa đầu lên thở dài.

- Ngươi thì viết được một vài nét, ta còn chẳng thể viết.

Hiếu từ phía sau nói, Đoàn Bình An theo đó mà nhìn vào giấy của y, chỉ toàn là đường kẻ dọc ngang chồng chéo lên nhau, so với vài nét của Đoàn Bình An thì thảm hơn.

Đến trưa, hai người có một khoảng thời gian nghĩ trước khi vài buổi học chiều, nhanh chóng cả hai trong phòng lấy giấy mà thầy Giảng viết lúc sáng ra tham khảo, nét chữ rất đẹp, những nét uốn cong rất thanh và nét nhưng hai người dù cho là bắt chước như thế nào thì cũng chẳng thể viết được, Đoàn Bình An chỉ được ba nét rồi bỏ cuộc, Hiếu thì chỉ nhìn rồi cười, y bỏ cuộc từ lúc đầu nhìn chữ viết của thầy Giảng.

Nhanh chóng đến chiều, hôm nay là buổi đầu tiên, hai lớp đều cho học chung. Trường Chiến Sự là một nơi bằng phẳng và rộng rãi, xung quanh đều được dọn dẹp sạch sẽ, có những con bù nhìn rơm cùng với những vết chém còn in trên đấy, đây là nơi mà Đoàn Bình An cùng với những bạn học của mình học về thực chiến.

- Học chữ là một chuyện, khi tu luyện, chúng ta cũng cần phải chú ý đến thể lực và sức mạnh, nắm hết tất cả mới có thể vững bước mà đi.

Một người nam thân thể cường tráng đi qua đi lại, vừa đi vừa nói.

Hai lớp học đều học chung buổi học. Hai lớp, mỗi lớp chi ra mười hàng dọc, để cho người phía sau có thể quan sát và nghe. Đoàn Bình An đứng đầu hàng bốn, Hiếu đứng ngay phía sau, y hiện giờ chỉ có thể nhờ vào Đoàn Bình An, thân thể cường tráng của hắn mấy ngày nay đều đem lại cảm giác e sợ cho những tên bắt nạt kia, cho y một thời gian nghỉ ngơi.

- Cứ gọi ta là thầy Mạnh, bạn học kia, lên đây.

Thầy Mạnh thân thể cường tráng, thêm chất giọng to khiến cho ai cũng răm rắp nghe theo lời nói. Thầy Mạnh chỉ tay về phía Đoàn Bình An, nói.

Đoàn Bình An đi lên, đứng cạnh thầy Mạnh, thầy bắt đầu lùi ra vài bước.

- Đầu tiên là học cách chế ngự kẻ địch, nên nhớ, khi bị t·ấn c·ông mà không bắt buộc g·iết thì có thể chế ngự, bạn học, đánh ta đi.

Thầy Mạnh nói từng chữ, ai ai cũng nghe thấy.

Đoàn Bình An chần chừ một lúc nhưng thấy thầy Mạnh nói như vậy chứng tỏ có thể tránh được nên nhanh chóng dậm chân, dùng hết tốc lực mà tiếp cận, tay nắm chặt lại, cong về phía sau, dáng vẻ chuẩn bị ra đòn. Chốc đã cách thầy Mạnh một bước chân, tay của Đoàn Bình An vung ra, cách mũi của thầy Mạnh chỉ một cái đầu.

Thầy Mạnh miệng khẽ cười, nghiên người qua bên trái, toàn thân lấy chân trái làm trụ, xoay hông về cùng phía với Đoàn Bình An đang xông đến, hai tay của thầy Mạnh bám lấy tay ra quyền của Đoàn Bình An, chân phải thầy Mạnh dần lùi về sau, vừa lúc gạt chân đang chạy của Đoàn Bình An, dùng sức quật Đoàn Bình An xuống đất.

- A!!

Đoàn Bình An kêu lên một tiếng, may cho hắn rằng đây chỉ là luyện tập, thầy Mạnh đã giảm lực hết sức, cảm giác đau sẽ nhanh chóng biến mất.

- Hôm nay chỉ có thế này, ba hôm nữa bắt đầu kiểm tra, mau thực hành đi.

Thầy Mạnh kéo Đoàn Bình An đứng lên, giọng nói rõ từng chữ, sau đó phủi phủi người của Đoàn Bình An rồi đi vào trong, chừa lại phần ồn ào của Trường Chiến Sự này.

- Đoàn Bình An thân cường tráng như vậy mà bị thầy ấy quật ngã dễ dàng!

- Ta cũng muốn như vậy.

- Chiêu này hay đấy.

-...

Vô số âm thanh bàn tán vang lên, Đoàn Bình An đứng một chỗ, toàn thân không còn đau nữa nhưng hắn vẫn đứng đó, đầu không khỏi suy nghĩ về chiêu của thầy Mạnh.

- Dứt khoát, không thương xót.

Đoàn Bình An ra kết luận, mọi việc từ lúc Đoàn Bình An xông đến cho đến khi bị một quật nằm xuống đất chỉ dưới mười tiếng đếm, rất nhanh.

Sau một lúc, những thanh thiếu niên ở đấy thành đội mà luyện tập, so với học chữ thì những thứ này dễ học hơn, rất nhanh đã có người làm được như thầy Mạnh nhưng mất rất nhiều thời gian, không nhanh như thầy được.

- Quả nhiên phải cường tráng như thầy ấy.

Có người ngồi thở hổn hển mà nói.

- Ha, lúc ta bị quật xuống, ta còn chẳng thấy sức của thầy ấy đâu cả.

Đoàn Bình An nghe thấy lời những người kia bàn tán, nhấc thời khẽ cười. Lúc nãy, thầy Mạnh không hề dùng sức, chỉ dùng quán tính và tư thế của mình để quật ngã Đoàn Bình An, đây là khác biệt giữa người có kinh nghiệm đúc kết qua bao nhiêu trận chiến với người chưa có bất kỳ kinh nghiệm nào về thực chiến.

- Hừ hừ...

Hiếu thở hổn hển, đang cố quật Đoàn Bình An xuống nhưng chỉ được nửa người, chân của Đoàn Bình An vẫn còn đứng trên đất, mặt hắn vẻ giễu cợt m nhìn y đang khó khăn.

Lúc nãy Đoàn Bình An chỉ cần một lần đã quật được Hiếu, cũng là do chênh lệch về thể trạng giữa hai người. Hiếu chỉ là một tên ốm yếu da bọc xương, Đoàn Bình An thì đã quen với việc nặng, nhấc y lên cũng là chuyện bình thường. Đến phiên Hiếu, dù cho làm bằng cách nào thì cũng chỉ mệt cho mình, Đoàn Bình An như cây trụ sắt cứ vững mà đứng đấy.

- Này Đoàn Bình An, ta chưa thể làm, ngươi làm mẫu cho ta được không?

Một vài bạn học nữ lại gần chỗ Đoàn Bình An và Hiếu nghỉ mệt mà nhờ vả.

- Ta không tiện, xin thứ lỗi.

Đoàn Bình An trả lời, trong lời nói bao hàm ý không muốn làm phiền.

- Bình An, ngươi là khúc gỗ hay gì? Thành ý như vậy cũng không biết?

Hiếu nhìn những bạn học nữ kia dậm chân mà rời đi, không khỏi tiếc nuối mà nhìn Đoàn Bình An.

- Gì? Ta chỉ không muốn làm phiền thôi mà!

Đoàn Bình An ngây thơ đáp, câu đáp này khiến Hiếu chỉ cười rồi chửi bậy một câu: "Má nó haha".

Một lúc sau, thầy Mạnh đi đến, gọi vài bạn học cả nam lẫn nữ lên xem tiến trình, có người được cũng có người không, ai ai cũng như nhau. Chỉ có Hiếu là có sức lực yếu nhất, bạn học nữ cũng không thể nhấc lên, nhất thời tạo thành một trò cười cho những bạn học khác. Chỉ có Đoàn Bình An khẽ cười rồi thôi, không cười thành tiếng, hắn biết Hiếu là người như nào, chịu đựng bao lâu khiến cho y trở thành một tính cách nhẫn nhịn rất cao, nhưng không phải là nhu nhược, đến khi có cơ hội thì Hiếu mới bày ra những trò chơi khăm lại cho những kẻ cười mình phải nghiến răng.

Kết thúc buổi học, mọi người đều đi cùng nhau mà bàn chuyện, nói nhỏ nói to không ngừng. Hiếu và Đoàn Bình An đi cùng nhau, bàn về chuyện như thế nào mới quật ngã được Đoàn Bình An chỉ với một lần. Hai người kẻ nói người cười, sau Đoàn Bình An mắt nhìn vào Trường Chiến Sự, một loại cảm giác giao động.

Một nữ nhân da trắng như tuyết, mái tóc đen buộc gọn để tránh vướng víu, thân khác một bộ hắc y, khuôn mặt toát lên một vẻ mỹ nhân nhưng ánh mắt lại kiên định, phong thái khác biệt mà thu hút Đoàn Bình An.

- Khúc gỗ đã động lòng!!

Hiếu nhìn thấy hết thảy, việc buôn bán của y bao năm tại trấn Đại Hòa cho y nhận thức cái tình yêu lại rất sớm, nhìn thấy vẻ ngây ngô như đá của Đoàn Bình An khi nhìn vị tiền bối kia thì y đã nhanh chóng đưa ra kết luận.

Chương 8: Khúc gỗ đã động lòng