Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Bản giao kết
Rồi anh nói tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe anh trả lời như vậy thì tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi tò mò hỏi lại:
- (Tôi): Dạ… Tôi gật đầu xác nhận.
- Ra vậy… tất nhiên là chú mày đâu thể đánh lại cô ấy được. Nên kể cả cược nhiều hơn nữa thì mày vẫn thua thôi.
— (đọc tại Qidian-VP.com)
- Anh tiện đường qua đây luôn. Với cả mấy thiết bị này giao cho người khác anh không yên tâm.
Chương 10: Bản giao kết
Tôi chẳng tiêu hóa được thứ đạo lý mà anh nói. Rõ ràng anh đâu phải người như thế. Mà anh còn bỏ cả đống tiền để đầu tư cho tôi cơ mà? Tôi vặn lại:
Xong rồi anh quay xe và vẫy chào tôi một cái. Chiếc moto rồ máy vang cả khu nhà rồi chầm chậm phóng đi. Xem ra bản giao kèo với anh Quân còn khó khăn hơn với bản giao kèo của Game ấy chứ. Tôi bước vào nhà với bộ thiết bị trên tay, miệng mỉm cười toe toét. Thế là sau bao ngày chờ đợi tôi đã có thể chính thức bước vào thế giới mới được rồi. Và để có thể yên tâm trải nghiệm trò chơi này mà không bị làm phiền, tôi phải đợi đến đêm, khi bố tôi đã đi ngủ thì mới tham gia. Một cuộc sống về đêm trong thế giới ảo chính thức bắt đầu…
Cô nàng có vẻ không hề có chút hứng thú nào với công việc này, còn thể hiện ra mặt sự không kỳ vọng vào tôi một chút nào. Anh Quân nói thêm:
- Anh Quân đây. Chú mày không nhận ra anh à?
- Anh chỉ nhìn vào kết quả thôi. Nó chứng tỏ mày đã đổi chiếc xe lấy chiếc vé này. Như vậy cũng quá hời rồi còn gì.
- Ha ha… rồi chú mày sẽ quen dần thôi. Trong thế giới này, chỉ có thể tin tưởng vào chính mình thôi. Bất kỳ ai cũng có thể phản bội lại mình, dẫu có là người thân cận nhất. Không chỉ trong nhiệm vụ á·m s·át đâu, mà có thể trong mọi hoàn cảnh ấy chứ.
- Em phải quay thưởng may mắn mới ra cái vé này mà anh ơi…
- Oài… còn có cả bài kiểm tra nữa hả anh?
- Và giờ mày có chiếc vé tham gia nhiệm vụ rồng phải không?
Anh Quân phân trần:
- Thế giới ảo cũng đâu có khác thế giới thật. Có khi hiện thực còn tàn nhẫn hơn nhiều. Anh gặp điều đó nhiều rồi, trong tình yêu, trong công việc, thậm chí trong cả gia đình nữa… họ phản bội nhau, hãm hại lẫn nhau dẫu cho họ từng là người yêu của nhau… yêu tới thề sống thề c·hết ấy chứ. Khi chú mày bước ra trường đời thì chú mày sẽ hiểu điều đó, sớm thôi.
Vài ngày sau có một người tới nhà tôi và giao cho tôi thiết bị VR. Người này đi một chiếc moto phân khối lớn màu đen, trông nó như mấy chiếc xe đua vậy. Anh cũng mặc một chiếc áo da màu đen, quần bò và giày thể thao nhìn rất ngầu. Trong khi tôi đang ngẩn ngơ không biết tại sao người như anh lại là shipper được thì anh tháo chiếc mũ bảo hiểm ra và hỏi tôi:
- (Tôi): Dạ…
- Làm quái gì có thứ may mắn như thế tồn tại trên đời này.
- Trả giá bằng xe đạp là sao?
- Là anh năn nỉ em đấy nhé, chứ em không xung phong đâu.
Bản giao kết thực ra chẳng có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một thiết bị trông như chiếc thẻ nhớ màu đen mà cô Tuyết Linh từng đưa cho tôi để tham gia vào cuộc đấu với cô. Nếu đồng ý trở thành người chơi chính thức, tôi sẽ phải lăn dấu vân tay trên đó. Thiết bị sẽ tạo ra một mã số và tôi cần nhập mã này vào mục xác nhận người chơi. Đồng thời tôi sẽ cần kết nối thiết bị này với thiết bị VR nữa. Bảo sao mà người chơi chính thức bắt buộc phải có thiết bị VR mới được. Nhưng phải vài ngày nữa tôi mới nhận được thiết bị VR của mình. Chà… thời gian chờ đợi sao mà lâu quá đi mất. Không biết anh Quân có lừa tôi không nữa… biết đâu anh suy nghĩ lại và thấy mình quá cao hứng nói bừa thì sao nhỉ? Có lẽ là không đâu, cách nói chuyện của anh rất nghiêm túc và chắc chắn với quyết định của mình. Tôi có cảm giác anh là người đã quyết định thì sẽ làm ngay lập tức, giống như cách anh phát hiện ra thanh kiếm của anh có thể hóa và ngay lập tức anh t·ấn c·ông con rùa vậy, nó diễn ra thật nhanh và không có một giây nào do dự cả.
Anh Quân quả là một người cẩn thận. Chính xác thì anh rất quyết đoán khi ra quyết định, nhưng lại rất cẩn thận khi hành động. Điều đó khiến tôi ngưỡng mộ anh lắm. Hóa ra anh không lừa tôi mà còn cẩn thận chính tay anh mang cho tôi nữa. Nhớ lại cái hôm đi tham gia bài test, hình ảnh anh muốn chém tôi sao mà khó chịu thế nhỉ? Cái cảm giác bị một người mình tin tưởng phản bội lại và bất ngờ t·ấn c·ông mình thật không dễ chịu chút nào. Nó khiến tôi luôn bị ám ảnh và có đôi chút ngần ngại khi tiếp xúc với anh. Khi tôi kể với anh về điều đó, anh cười lớn mà trả lời rất tự nhiên:
Anh gạt đi:
- Quên mất, chú mày thấy sao?
Rồi anh ngập ngừng nói thêm:
Anh Quân chỉ mỉm cười trước câu nói của Mai, rồi anh quay sang tôi và hỏi:
Khoảng 30 phút sau chúng tôi cũng tạm biệt nhau để đi ngủ. Anh Quân hẹn vài ngày nữa sẽ có người giao thiết bị đến nhà tôi. Việc của tôi là đồng ý với bản giao kết để trở thành người chơi chính thức. Lúc ấy kế hoạch huấn luyện của anh sẽ được bắt đầu. Đổi lại tôi phải cung cấp cho anh tất cả thông tin cá nhân của mình, từ địa chỉ nhà tới số chứng minh thư, số điện thoại, email… Cũng phải thôi, chúng tôi mới quen nhau trong thế giới ảo của trò chơi này mà, anh phải biết rõ về tôi thì mới tin tưởng để trao cho tôi cả một gia tài như vậy chứ.
Biết chẳng thể cãi lại anh được, tôi đành phải công nhận rằng anh đúng cho dù bản thân tôi vẫn không tin vào điều đó. Nếu cô Tuyết Linh thực sự có ý ưu ái tôi thì sao còn nhẫn tâm lấy chiếc xe đạp của tôi chứ? Cô ấy thiếu gì tiền đâu mà phải muốn một chiếc xe đạp như thế? Và cũng chẳng có gì đảm bảo rằng chiếc vé này có giá trị với tôi, bởi tôi đâu phải người chơi chính thức? Suýt chút nữa tôi đã định nghỉ game và lãng quên nó rồi, nếu như không có sự chỉ dẫn của anh. Mà thôi, tôi cũng không muốn đôi co với anh, sợ làm anh giận mà thay đổi quyết định. Việc anh bỏ cả một đống tiền để kỳ vọng vào tôi trong nhiệm vụ rồng quả là một ý tưởng điên khùng của một kẻ hoang tưởng. Có chăng người được lợi nhất trong vụ này là tôi với bộ thiết bị chơi game, và cô nàng Mai có cơ hội gặp được tên DarkSoul kia. Tôi vốn đã ác cảm với hắn, nay lại càng thêm khó chịu khi thấy Mai tỏ ra hâm mộ hắn một cách rõ rệt.
Mai lườm anh một cái thật dài rồi nói:
Sau 24 giờ truy cập vào thế giới này, tôi nhận được một thông báo trong trò chơi, rằng tôi sẽ nhận được một bưu phẩm gửi tới nhà và cần cung cấp địa chỉ của mình. Chắc là bản giao kèo đây mà - tôi thầm nghĩ. Nhưng sao không phải là một điều khoản dịch vụ online như các trò chơi khác mà lại giao về tận nhà ư? Nhà phát hành có vẻ kỳ công và cẩn thận quá nhỉ? Có lẽ là do độ khó của trò chơi nên họ phải làm vậy. Phải mất một ngày sau thì tôi mới nhận được nó. Người gửi là tập đoàn công nghệ NewLife. Hóa ra họ là tổ chức phát hành trò chơi này, bảo sao mà chất lượng của nó lại tốt đến vậy. NewLife là tập đoàn công nghệ lớn nhất châu Á, họ cũng có trụ sở ở Việt Nam. Dẫu tôi chẳng phải là đứa rành về các vấn đề kinh tế và công nghệ thì vẫn biết tiếng về tập đoàn này. Họ chính là chủ của mạng xã hội lớn nhất thế giới, đồng thời họ cũng là người tiên phong trên thế giới triển khai dự án thế giới ảo. Họ sản xuất những thiết bị công nghệ tiên tiến nhất giúp mọi người có thể kết nối tới thế giới ảo. Giờ đây họ còn tham gia cả vào thị trường game nữa thì họ thống lĩnh thị trường mất.
Tôi ngạc nhiên thốt lên:
Tôi vốn không đồng tình với suy nghĩ của anh Quân, bởi tôi thấy suy nghĩ của anh có phần ảo tưởng nhiều quá. Tới lúc này tôi phải nói thật sợ anh đi quá xa:
- Anh tin chú mày có triển vọng và đây là một vụ đầu tư. Anh đâu có cho chú mày miễn phí thứ này? Mà anh cũng sẽ giá·m s·át vụ luyện tập của chú mày với Mai đấy. Nếu kết thúc quá trình luyện tập mà chú mày không vượt qua bài kiểm tra của anh thì anh sẽ thu lại đống thiết bị đấy. Đừng có mà tưởng bở.
- Anh vẫn phải làm việc mà, đâu có rảnh suốt ngày như em được. Với cả… nếu em không góp sức thì đừng hòng được chia phần thưởng. Lúc ấy đừng có xin xỏ gì nhé.
Anh chuyển dần sang tông giọng giảng giải đạo lý mà nói:
Mai à lên một tiếng khe khẽ, rồi đôi môi cô nàng nở một nụ cười thật tươi:
- Em quên mất buổi lễ ra mắt quân đoàn diệt rồng rồi à? Mỗi chiến binh được cùng 1 người thân tham gia. Em có thể tới đó với tư cách là người huấn luyện của cậu ta…
- Sao anh lại có cái nhìn tăm tối thế?
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm giọng: (đọc tại Qidian-VP.com)
- (Tôi): Là em có cược với cô ấy… nếu em thắng thì cô ấy sẽ tặng em một bộ thiết bị, còn em thua thì phải mất cái xe đạp.
- Thế kết quả là mày vẫn mất chiếc xe phải không?
- Sao lại là em? Anh bày trò thì anh đi mà huấn luyện hắn chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe anh Quân nói vậy thì Mai giãy nảy lên, cự nự:
Anh nheo mắt lại hỏi:
- Thế mà anh lại tin vào một đứa như em còn gì?
- Dạ được ạ… Nhưng liệu anh có tưởng tượng quá không đấy? Em thua trong trận đấu với cô Tuyết Linh mà. Em còn phải trả giá bằng chiếc xe đạp của mình nữa…
Tôi cự nự:
- Em thèm vào… Em chẳng tin hắn sẽ vượt qua được màn đầu tiên ấy chứ, lấy đâu ra mà thưởng.
- Tất nhiên rồi! Mà anh nói trước là tập luyện với cái Mai không dễ đâu nhé. Đừng nghĩ nó là con gái mà chủ quan. Thôi anh về đây. Bye!
Anh nhìn tôi mà cười:
- (Tôi): Cô ấy nói em chỉ cần chạm vào hoặc làm b·ị t·hương cô ấy là được, không tới mức đánh bại đối phương đâu…
- Chú mày làm gì có xe mà đi?
- Và anh chắc là… cái anh chàng DarkSoul kia của em cũng có mặt thì phải. Nếu em không muốn làm người huấn luyện cho cậu ta thì để anh tìm người khác vậy.. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.