Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sars Game

Unknown

Chương 11: Cô giáo Mai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Cô giáo Mai


Cô nàng mỉm cười khi nghe câu nói đó của tôi và đáp lại với giọng điệu đầy hào hứng:

Vútttt

- Em chắc chưa đấy?

- Vũ khí trong trò chơi đa dạng lắm, từ đao kiếm, thương, giáo, roi, cung tên, s·ú·n·g đ·ạ·n... đủ cả. Nhưng không có nghĩa là s·ú·n·g thì tốt hơn kiếm đâu nhé. Điều đó còn tùy vào cấp độ của v·ũ k·hí và kỹ năng sử dụng của anh nữa. Xem này...

Tôi ngơ ngác hỏi lại:

Rầm!!!!

Mai quả quyết:

Ngọn giáo chỉ vươn xa được hơn 2 mét, nó dừng ở giữa quãng đường tới bức tường. Mai nhìn tôi như thể tôi là một tên ngốc. Cô nàng nghiêm giọng:

- Là sao? Em có nói cơ chế kéo dài của nó như thế nào đâu mà anh biết?

- Em xin lại cây s·ú·n·g nhé. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mai vừa dứt lời tôi đã đưa khẩu s·ú·n·g lên, hướng thẳng cô nàng mà bóp cò. Mai chẳng hề né tránh mà chỉ đưa cây giáo lên. Thao tác của cô nàng nhanh gọn tới mức tôi cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy một ánh chớp lóe lên ở đầu ngọn giáo và khi Mai hạ tay xuống, cô nàng nói lớn:

Dứt lời cô nàng phóng ngọn giáo về phía tôi. Nó nhanh dễ sợ. Khi ngọn giáo sượt qua mặt tôi mà tôi còn chưa kịp nhận ra để mà tránh. Mai thu ngọn giáo lại và cười:

- Ê! Anh không bắn nữa hả?

Những tưởng cô nàng sẽ hết đường tránh né nhưng không, Mai cắm ngọn giáo xuống đất và nhảy lên cao, gần như ngay lập tức với khoảnh khắc tôi bóp cò s·ú·n·g. Cứ như cô nàng đã biết trước tôi sẽ bắn vào đâu vậy. Cái cảm giác này... sao mà nó giống với lúc cô Tuyết Linh thử thách tôi vậy nhỉ? Dường như đối phương biết trước tôi sẽ bắn vào đâu mà tránh. Dẫu rằng tốc độ của Mai không nhanh như cô Tuyết Linh nhưng nó cũng khiến những phát bắn của tôi đều đi vào chỗ không người.

- Thì anh vung giáo cũng phải mạnh mẽ và dứt khoát lên chứ. Con trai gì mà yếu như sên vậy?

Tôi chỉ kịp đưa tay lại, xoay người để che đi khẩu s·ú·n·g. Ngọn giáo cắm vào vai tôi khiến nó đau nhói. C·hết tiệt... cái cảm giác chân thật của game khiến tôi cũng cảm nhận rõ những cơn đau mà nó mang lại. Nó không đơn giản là cảm nhận thế giới bằng mắt mà còn đủ cả các giác quan. Tôi cố nén đau mà lùi lại, khiến Mai phải thu cây giáo về. Ngay trong khoảnh khắc đó tôi bắn trả:

- Như thế đâu có được? Lỡ bắn trúng là tiêu đó...

Chương 11: Cô giáo Mai

- Thách anh bắn trúng đó.

Cả mảng tường nơi chiếc giáo đâm vào vỡ tung ra. Cây giáo không dừng lại mà tiếp tục phóng xa hơn sau khi phá vỡ mảng tường. Mai hốt hoảng:

Tôi nghiêng người tránh như một phản xạ, nhưng chợt ngay lập tức nhận ra là chẳng có gì xảy ra cả. Cô nàng đã đổi cây giáo sang tay còn lại và làm động tác giả khiến tôi tưởng đó là một đòn t·ấn c·ông. Giờ thì tôi không kịp né đòn tiếp theo nữa rồi. Không bỏ lỡ thời cơ, Mai phóng tiếp ngọn giáo lên, nhắm thẳng vào cây s·ú·n·g trong tay tôi một cách lạnh lùng. Cô nàng mỉm cười đắc thắng:

Phậppppp....

Tôi thì có cái quái gì để đem ra cá cược với cô nàng bây giờ, đành bắt chước cô nàng mà nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói rồi cô nàng lấy ra một cây giáo. Nó là loại mà cô nàng đã sử dụng trong lần đầu tiên gặp tôi ở hồ Gươm. Cây giáo khá thon gọn và chỉ dài khoảng hơn 1 mét, tựa như một chiếc gậy tự sướng có gắn mũi giáo ở đầu. Mai xoay tròn nó trong tay, rồi chỉ về phía bức tường cách nơi chúng tôi đang đứng hơn 5 mét, cô nàng vung tay:

Mai vung tay ra, ngọn giáo lao v·út về phía tôi. Cô ta muốn lấy khẩu s·ú·n·g trong tay tôi ư? Thế thì tôi thua mất còn gì...

- Không, chỉ tới đây thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Làm sao để nó vươn dài ra được hay vậy?

Vut...

- Anh thử đi

Tôi đón lấy cây giáo từ tay cô nàng. Những ngón tay cô nàng thật thon thả, phía đầu mỗi ngón tay là những chiếc móng được tô điểm thật đẹp. Quả thực tôi chưa thấy bàn tay nào đẹp như vậy. Ước gì mình được nắm lấy bàn tay của cô ấy nhỉ... Suy nghĩ ấy bất giác thoáng qua khiến tôi bỗng đỏ mặt. Tôi hỏi Mai:

Việc trở thành người chơi chính thức hóa ra đem lại rất nhiều lợi ích. Tôi có thể biết được thông tin bạn bè - những người tôi đã từng nói chuyện với họ - rằng khi nào họ xuất hiện. Đồng thời tôi có thể di chuyển nhân vật tới bên họ một cách dễ dàng, miễn là họ cũng đang ở trạng thái rảnh rỗi. Những thông tin về nhiệm vụ, v·ũ k·hí, trang bị được mô tả khá chi tiết. Chỉ đáng buồn là tôi chẳng có v·ũ k·hí nào. Đúng như lời anh Quân nói, cây s·ú·n·g của tôi sau khi hết đ·ạ·n đã trở nên vô dụng. Việc chiến đấu mà không có v·ũ k·hí sẽ khó khăn hơn nhiều. Để giúp tôi hiểu rõ hơn về hệ thống v·ũ k·hí trong trò chơi, Mai lấy nó làm bài học đầu tiên cho tôi:

Lần này tôi không bắn vào phía trên nữa, bởi nó rất dễ phòng thủ bằng ngọn giáo. Tôi hướng nó xuống chân Mai và tiếp tục nhả đ·ạ·n, hai phát bắn thật nhanh vào hai chân cô nàng...

- Anh chỉ còn có 5 lần bắn thôi đấy.

Tôi băn khoăn:

- Đúng thế. Anh bắt đầu đi.

Đoàng..

Vútt....

- Anh có phải con trai không đấy? Sao lực tay của anh yếu thế? Mạnh mẽ lên chứ?

- Không có lần thứ hai đâu đấy.

- Anh làm cái gì đấy? Mạnh hơn một chút thôi là được rồi, không cần mạnh tới mức đó đâu. Anh mau thu nó lại đi.

- Không. Bắn vào em này.

- Bắn vào đâu? Bờ tường kia hả? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Anh đưa ngón trỏ ở tay cầm phía trên thẳng dọc theo thân ngọn giáo... đúng rồi... khi anh vung ra thì trượt ngón tay đó lên một chút là được. Còn lúc thu về thì anh siết chặt ngón tay đó lại vào trong lòng bàn tay. Đơn giản vậy thôi. Anh làm thử đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mai cũng đáp lại với giọng tự tin không kém:

Tôi cảm thấy tai mình nóng lên khi bị cô nàng nói vậy. Rõ ràng tôi thấy Mai vung tay nhẹ nhàng lắm mà, làm sao mà ngọn giáo đi xa như vậy được chứ? Nóng máu, tôi liền vung mạnh tay một cái...

Nghe vậy thì được, bởi nếu có làm sao thì tôi sẽ không bị cô nàng bắt đền. Tôi bắt đầu hào hứng hơn với thử thách của Mai:

- Chắc. À mà này... nếu anh không bắn trúng thì sao? Có đi thì phải có lại chứ?

Mai nhẹ nhàng đáp xuống đất, đưa ngọn giáo lên hướng về phía tôi và nói tiếp:

Sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi của Mai, tôi bắt đầu hiểu lý do vì sao cô nàng tự tin đến vậy. Rõ ràng sự nguy hiểm trong ngọn giáo của cô nàng lớn hơn nhiều so với cây s·ú·n·g trong tay tôi. Tốc độ của nó không kém gì một viên đ·ạ·n, thêm vào đó là sự chính xác trong cách điều khiển của cô nàng nữa. Mà nó còn có thể vừa phòng thủ, vừa t·ấn c·ông một cách nhuần nhuyễn lại không bị giới hạn về đ·ạ·n như khẩu s·ú·n·g này. Quả thực hai từ "vô dụng" diễn tả chính xác về thứ v·ũ k·hí trong tay tôi. Còn 3 viên đ·ạ·n, làm thế nào để lật ngược tình thế bây giờ? Nguy cơ thua cuộc đang hiện rõ trước mắt tôi hơn bao giờ hết. Chẳng hiểu sao tôi lại quên mất những gì anh Quân đã nói về Mai trước đây, rằng cô nàng là một sát thủ nguy hiểm nhất, còn trên tài anh mấy bậc. Thảo nào cô nàng tự tin với cây giáo trong tay mình đến thế, tưởng như cô ta có thể cắt đầu tôi ra lúc nào cũng được vậy. Những gì Mai đang thể hiện chỉ đơn giản như một trò đùa không hơn không kém. Giọng nói của Mai vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

Lần này ngọn giáo phóng đi với một tốc độ rất nhanh. Nó vươn dài và chạm vào bức tường. Nhưng không phải là một cú đâm nhẹ nhàng vào đó, mà cả một tiếng động lớn vang lên:

Trời... cô nàng cứ làm như ngọn giáo này có ma thuật ấy. Nó không có nút bấm kiểu công tắc kéo ra thu vào như chiếc ô, mà chỉ đơn giản là một thanh kim loại thon dài mà thôi. Nhưng chắc cô nàng không lừa tôi đâu. Tôi nắm chặt cây giáo trong tay, ngón trỏ ở tay cầm phía trước vươn dài ra theo thân giáo. Tôi cung tay...

- Thật hả? Khoảng cách từ đây tới bức tường kia phải không?

- Anh cầm nó và thử bắn xem.

- Lỡ anh bắn trúng thì sao?

Đoàng... Đoàng...

Nghe vậy tôi liền hốt hoảng:

Mai cao giọng:

- Em muốn gì cũng được. Nhưng cứ bắn trúng vào bất kỳ vị trí nào trên người em cũng được tính phải không?

- Thì anh muốn gì cũng được.

Thân giáo vươn dài với tốc độ rất nhanh, chỉ thoắt một cái mũi giáo đã cắm vào bức tường. Rồi Mai thu cây giáo lại về kích thước như cũ. Mọi thứ diễn ra nhanh tựa như cô nàng vừa bắn 1 phát s·ú·n·g vào đó vậy. Xong rồi cô nàng đưa cây giáo cho tôi và nói:

Nói rồi cô nàng bước tới một đoạn, chỉ cách tôi khoảng 3 mét. Với khoảng cách gần như vậy làm sao cô nàng tránh được nhỉ? Tôi cầm chắc khẩu s·ú·n·g trong tay, lớn tiếng hỏi:

Nhìn lại khẩu s·ú·n·g trong tay mình, nó chỉ còn 5 viên đ·ạ·n. Khỉ thật, tôi không hề nhớ rằng s·ú·n·g bị giới hạn về đ·ạ·n. Nhưng mà làm sao cô nàng có thể nhìn thấy đường đ·ạ·n mà đỡ nó một cách chính xác như thế nhỉ? Điều đó rất khó và phi thực tế. Có lẽ tôi đã quên mất rằng mình đang ở trong thế giới ảo, mọi quy luật của thế giới thực chưa chắc đã đúng như ở đây. Cái cảm giác chân thật mà thiết bị VR mang lại khiến tôi cứ ngỡ đây là thế giới thực. Mai vuốt nhẹ mái tóc và gọi to:

Nhưng với bản năng và kinh nghiệm của một sát thủ hàng đầu, Mai dường như đã có sự chuẩn bị cho việc này rồi. Lần này cô nàng nghiêng người né đường đ·ạ·n, khiến nó chỉ sượt qua mà thôi. Rõ ràng việc không được phép di chuyển khỏi vị trí là một bất lợi lớn mà Mai tự đưa ra trong thử thách này. Vậy mà tôi vẫn chưa thể tận dụng được lợi thế đó. Phát s·ú·n·g vừa rồi khiến Mai chần chừ một chút. Cô nàng xoay tròn cây giáo trong tay như không để cho tôi biết khi nào cô ta sẽ t·ấn c·ông. Rồi bất chợt cô vung tay ra...

Rồi cô nàng lẩm bẩm gì đó trong miệng mà tôi không nghe rõ, tựa như là "óc heo". Cô nàng lấy lại ngọn giáo, đồng thời đưa cho tôi một khẩu s·ú·n·g và nói:

- Em vẫn có thể t·ấn c·ông lại anh đấy nhé. Chỉ là em vẫn đứng ở vị trí này thôi...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Cô giáo Mai