Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Buổi tập thứ hai
Tôi liền hỏi:
Mai làm thử cho tôi xem. Tách một cái, thanh kiếm đã tách làm đôi và trở thành hai thanh đoản kiếm. Mai cầm hai thanh kiếm xoay nhẹ một vòng trông thật đẹp. Hôm nay cô nàng ăn mặc có phần kín đáo hơn mọi lần, nhưng khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thon thả của cô nàng vẫn khiến tôi không thể rời mắt được. Dù chưa một lần gặp Mai ở đời thực nhưng nhân vật trong game của cô nàng lại rất "thật" khiến tôi đoán rằng nếu gặp ngoài đời tôi sẽ nhận ra ngay. Mai có đôi mắt to tròn, lông mi dài và màu mắt xanh trong như ngọc. Không rõ cô nàng có dùng áp tròng không mà lại có màu như vậy nhỉ. Thấy tôi ngẩn người ra, Mai lớn giọng nhắc nhở:
Buổi học tiếp theo Mai dạy tôi về cách sử dụng kiếm. Kiếm trong trò chơi này có đặc điểm khá thú vị là nó có thể thay đổi được các loại lưỡi kiếm nhờ vào nút chuyển đổi tùy theo thiết kế của từng loại. Nó có thể thay đổi độ dài ngắn, hoặc thay đổi hình dạng, đôi khi là cả tính năng nữa. Thường kiếm ở cấp độ càng cao thì càng có nhiều kiểu thay đổi và những loại kiếm ở cấp A trở đi sẽ có tính năng đặc biệt. Như lưỡi kiếm lửa có thể chém được kim loại một cách dễ dàng, hay lưỡi kiếm băng có thể tạo ra nhiều mảnh nhỏ để tăng phạm vi t·ấn c·ông. Tôi cũng từng thấy điều này trong một số trò chơi trước đây, nhưng việc trải nghiệm trong thế giới ảo khiến nó hoàn toàn khác biệt. Mai lấy ra một thanh kiếm, dạng kiếm Nhật và nói:
Tôi chẳng dám nói là chúng rất đau, sợ rằng Mai sẽ nghĩ tôi nói xấu sau lưng. Anh Quân cẩn thận xem xét kỹ v·ết t·hương rồi nói:
Một lát sau thì anh Quân xuất hiện. Vừa trông thấy bộ dạng thảm hại của tôi thì anh đã mỉm cười:
- Anh đánh cứ như một tên ngốc vậy. Cái kiểu liều c·hết đó của anh thì chẳng có hy vọng gì đâu. Sao anh suy nghĩ ngây thơ vậy hả? Anh tưởng làm vậy thì em không biết trả đòn sao?
- Thế em dạy gì cho cậu ta rồi?
Tôi gãi đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 12: Buổi tập thứ hai
Nghe Mai nói xấu mình mà tôi chẳng biết phân trần kiểu gì. Bởi đúng là tôi không biết cách sử dụng giáo, cũng hoàn toàn thất thủ trước cô nàng. Tôi chỉ biết ngồi im một chỗ, lặng lẽ cúi gằm mặt xuống như thể mình vừa phạm lỗi. Anh Quân bước lại phía tôi, anh chỉ vào v·ết t·hương trên tay và vai tôi mà hỏi:
- Có đau không?
Mai đưa tay vuốt mái tóc ra sau lưng, liếc nhìn tôi một cái rồi đáp:
Quả thật tôi chẳng thể làm gì được cô nàng. Khẩu s·ú·n·g đã văng ra trong lúc tôi ngã xuống đất, còn Mai thì đã chứng tỏ rằng cô nàng đã nhẹ tay với tôi nhiều rồi. Phía sau cái vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ của cô nàng là một sát thủ với kỹ năng thượng thừa. Mai thở dài:
Những nhát chém liên tiếp của tôi đều bị cô nàng chặn lại bằng kiếm của mình, cứ như những thanh kiếm này là nam châm tự động hút lấy nhau vậy. Có lẽ đã phát chán với những đòn t·ấn c·ông của tôi, Mai bắt đầu phản công. Cô nàng chém một nhát từ dưới lên rất nhanh. Tôi cố đưa kiếm ra đỡ thì bị lực chém đẩy bật tay mình ra. Liền ngay sau đó là một cú chọc chớp nhoáng của Mai khiến đường kiếm đâm vào ngay sát cổ tôi, khiến những sợi tóc gáy của tôi dựng ngược lên. Chỉ một đòn t·ấn c·ông nhanh và gọn, cô nàng đã suýt chút nữa lấy mạng tôi rồi. Mai thu kiếm lại và giảng giải: (đọc tại Qidian-VP.com)
---
Anh Quân nhìn điệu bộ thê thảm của tôi với ánh mắt đầy cảm thông. Anh nói:
- Vậy là mai khỏi phải huấn luyện à anh?
- Những thương tổn như thế này, khi em thoát khỏi trò chơi và quay lại vào lần sau, chúng sẽ tự lành lại. Nhưng một số v·ết t·hương nặng có thể lâu hơn, ví dụ như bị mất hẳn tay thì phải sau 48 giờ mới lành lặn lại được. Vì vậy em cũng phải cẩn thận nhé. Đừng liều mạng quá.
Khỉ thật… nói cứ như thánh ấy. Tôi đã cố gắng lắm rồi đấy. Nuốt những lời vàng ngọc của Mai vào bụng mà không dám cãi lại, tôi chỉ biết vung kiếm chém ngang mặt cô nàng.
- Để nâng cao kỹ năng trong trò chơi này, không chỉ là biết rõ về các đặc điểm của trò chơi, mà bản thân người chơi cũng phải có những kỹ thuật cá nhân tốt về phản xạ, về vận động và sử dụng các giác quan như mắt, tai, cách ứng biến với những tình huống bất ngờ. Thêm vào đó là phải nâng cao chiến thuật khi thi đấu nữa. Vậy nên ngoài việc luyện tập với Mai, thỉnh thoảng anh cũng sẽ hướng dẫn thêm cho em về chiến thuật. Còn về cách dạy của nó anh không can thiệp được đâu.
- Ơ... anh cũng chẳng biết trường kiếm hay đoản kiếm thì cái nào tốt hơn nữa. Nhưng nhìn em cầm đoản kiếm đẹp lắm.
Tiếng hai lưỡi kiếm va vào nhau thật chói tai. Tôi tiếp tục chém tiếp một đường thứ hai vào phần eo. Mai cũng đỡ nó một cách dễ dàng. Với hai đường kiếm này, cô giáo Mai nhận xét:
Mai nghe vậy thì tỏ ra khá vui mừng. Cô nàng hỏi lại:
- Chém nhanh lên chứ? Chậm như vậy làm sao trúng? Anh muốn tập dưỡng sinh bằng kiếm à?
Anh Quân đáp lại:
- Ưm... dạy cách dùng giáo. Nhưng hắn ta óc heo lắm.
---
- Em nói gì cơ?
Lúc này tôi mới sực tỉnh. Nãy giờ tôi mải ngắm nhìn cô nàng mà chẳng để ý đến điều gì khác. Tôi đành hỏi lại:
- Trong khi anh còn mải lăn trên mặt đất thì em đã có thể đâm anh vài nhát rồi đó. Mau đứng dậy đi!
Rút kinh nghiệm ở buổi học trước, lần này tôi không dám chủ quan mà tập trung hơn, bởi luyện tập với cô nàng thường có kết thúc không mấy dễ chịu. Cảm giác cầm hai thanh kiếm trong tay cũng thích thật đó. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng mình có thể cầm hai thanh kiếm thật như thế này. Theo bản năng, tôi lao tới và chém xuống vai của Mai. Cô nàng đưa kiếm của mình lên đỡ:
- Anh đừng hy vọng vào hắn nữa. Có huấn luyện cả tỷ năm nữa hắn cũng chẳng tiến bộ được đâu. Ai đời đánh nhau mà cứ liều mạng như con thiêu thân ấy.
- Thế sao không cầm khiên để phòng thủ tốt hơn? Ý anh là một khiên một kiếm ấy...
Keng..Keng..
- Chú mày chịu được thế là khá rồi đấy. À mà chú mày chưa có v·ũ k·hí riêng phải không? Ngày mai anh sẽ dẫn chú mày đi lấy v·ũ k·hí.
Keng.. thanh kiếm trên tay phải của Mai gạt đi đường kiếm của tôi. Tôi tiếp tục đâm một nhát vào hông cô nàng. Mai xoay nhẹ người để né. Tôi vung kiếm chém liền mấy phát đều không trúng. Không những giỏi võ mà cô nàng còn di chuyển rất uyển chuyển, linh hoạt khiến tôi không tài nào chạm được kiếm vào. Đang mải t·ấn c·ông, bất ngờ một đường kiếm sắc lạnh của Mai chém vào tay trái của tôi. Nó nhanh đến mức khi cô nàng rút kiếm lại, thấy máu trên đó tôi mới biết mình đã b·ị c·hém trúng. Dù v·ết t·hương không quá nghiêm trọng nhưng cũng đủ khiến tôi khó cử động tay hơn trước. Mai tỏ vẻ thất vọng:
Kenggg…
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới tạm biệt nhau để đi ngủ. Đồng hồ lúc này đã điểm 2 giờ sáng. Dường như việc ở trong thế giới ảo khiến tôi quên đi thời gian trong thế giới thực mất rồi. Tôi lăn ra giường nằm, vẫn cảm nhận được cơn đau ở bàn tay. Có lẽ những chuỗi ngày sắp tới của tôi sẽ không dễ chịu chút nào. Tôi nhắm mắt và th·iếp đi lúc nào không hay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi Mai lại phóng ngọn giáo thẳng về phía tôi. Mũi giáo dừng ngay trước mắt tôi có lẽ chỉ vài centimet. Cô nàng cao giọng giảng giải tiếp:
Rồi cô nàng nói tiếp:
Anh Quân bật cười lớn hơn. Anh hỏi tiếp:
Cô nàng đưa hai thanh đoản kiếm cho tôi, rồi lại lấy ra một thanh kiếm khác để sử dụng. Thanh kiếm mới của Mai có phần xịn hơn cái mà cô nàng vừa đưa cho tôi. Mai đưa chúng về dạng đoản kiếm và lùi lại một chút: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mai mỉm cười trước câu nói có phần nịnh bợ của tôi, cô nàng giảng giải:
Tôi nhặt lại khẩu s·ú·n·g rồi giữ chặt lấy đầu ngọn giáo. Tôi đoán rằng theo phản xạ Mai sẽ thu ngọn giáo về sau khi t·ấn c·ông, và đó là cơ hội của tôi. Quả đúng như vậy, khi Mai thu ngọn giáo lại, một lực kéo rất mạnh cuốn tôi lao theo. Cố gắng hết sức tôi giữ chặt lấy ngọn giáo bằng cả hai cánh tay của mình mà lao theo nó. Điều ấy khiến Mai bị bất ngờ trong một thoáng chốc, rồi hai tay cô nàng giữ chặt cây giáo và xoay mạnh. Ngọn giáo xoay tròn như một mũi khoan khiên tôi không tài nào giữ được nữa, phải buông tay ra. Theo đà tôi ngã lăn xuống đất, lộn mấy vòng mới dừng lại. Mặc kệ cho tôi nằm đo sàn, Mai đưa chiếc khăn lau vệt máu ở trên mũi giáo và nói:
- Anh có biết phòng thủ không đấy? Bảo anh t·ấn c·ông là anh cứ liều mạng như thế à? Phải chú ý đề phòng bị phản công chứ.
- Khi t·ấn c·ông, anh đừng nghĩ một đường kiếm mà hạ ngay được đối thủ, bởi anh chưa đủ trình độ làm điều đó. Anh phải phối hợp các đòn t·ấn c·ông một cách có kế hoạch để làm đối phương lộ điểm yếu. Lúc ấy anh mới chớp thời cơ mà dứt điểm được. Nghe rõ chưa…
Mai lắc đầu:
- Đấy cũng là một cách luyện tập mà. Hai chúng ta sẽ hỗ trợ cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ để nhận phần thưởng. Anh đã tìm được một nhiệm vụ phù hợp với cậu ấy rồi.
- Em nghỉ đây. Anh ta cũng hết hơi rồi.
Chương 12: Buổi tập thứ hai
- Việc sử dụng khiên đòi hỏi kỹ thuật khác lắm. Anh phải tập dùng kiếm cho tốt trước đã.
- Hai đứa vẫn tập tới giờ này à?
- Hôm nay học tới đây thôi. Trời ạ... anh còn tệ hơn cả trong tưởng tượng nữa.
- Mới có ngày đầu tiên mà, em phải để cậu ta thích nghi dần chứ, việc này cần có thời gian mà. Chúng ta có ba tháng để chuẩn bị đấy.
- Mỗi cái có một lợi thế riêng. Khi dùng đoản kiếm thì anh sẽ phòng thủ tốt hơn và t·ấn c·ông nhanh hơn, nhưng phạm vi t·ấn c·ông sẽ gần. Còn trường kiếm thì anh có thể gia tăng phạm vi t·ấn c·ông và lực t·ấn c·ông sẽ mạnh hơn. Nếu đối thủ là quái vật thì trường kiếm có ưu thế, còn đối thủ là người chơi thì anh nên ưu tiên phòng thủ...
- Anh dùng thử thanh này đi. Nó có thể tách đôi thành hai thanh kiếm ngắn, hoặc dùng như một thanh kiếm dài được. Chỉ cần bấm ngón tay vào vị trí Tsuka (kiếm cách - phần ngăn cách giữa cán kiếm và thân kiếm) này.
- Dạ... một chút...
Với đòn này của Mai thì tôi không tài nào tránh được nữa. Mũi giáo đâm thẳng vào tay cầm s·ú·n·g của tôi khiến nó tóe máu. Lực ra đòn cũng mạnh khiến tôi có cảm giác mu bàn tay của mình như bị xé ra bởi một mũi khoan. Cơn đau thấu xương khiến tôi phải buông s·ú·n·g khiến nó rơi xuống đất. Có lẽ sau đòn này tôi không thể chiến đấu được nữa rồi, bởi tay thuận của tôi đã bị trọng thương, làm sao tay trái có thể bắn lại cô nàng ở khoảng cách này chứ. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Khoảng cách... phải rồi, nó là thứ duy nhất khiến tôi không thể t·ấn c·ông Mai được. Nếu khoảng cách bằng 0 thì sao nhỉ, liệu Mai còn có thể tránh được phát s·ú·n·g của tôi không? Nếu có thể rút ngắn được khoảng cách giữa tôi và cô ấy xuống bằng 0 thì tôi vẫn còn cơ hội. Nhưng làm sao để tôi có thể di chuyển tới gần cô ấy được bây giờ. Phải chi tốc độ của tôi nhanh như khả năng co dãn của ngọn giáo này thì tốt biết bao... Đúng rồi, ngọn giáo của Mai...
- Trời ạ... Anh cầm thanh kiếm này đi. Anh thích dùng trường kiếm hay đoản kiếm?
- Cô giáo nghiêm khắc quá nhỉ?
Cứ thế tôi t·ấn c·ông Mai nhiều đợt mà chẳng đợt nào thành công, chỉ thấy kết quả là sau mỗi đợt tôi lại nhận thêm một vài v·ết t·hương . Thật may là anh Quân tới kịp lúc trước khi tôi nằm gục xuống. Anh cất tiếng hỏi:
Rồi chẳng đợi câu trả lời của tôi, anh đã quay sang hỏi Mai:
- Ê! Anh không nghe em nói gì hả?
Nhìn thái độ của Mai thì có vẻ cô nàng không có hứng thú nhiều với tôi. Trái ngược với cô nàng, anh Quân lại tỏ ra hào hứng và luôn vui vẻ với chuyện này. Anh nói thêm với tôi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nhấn mạnh mấy tiếng cuối như để nhắc nhở tôi. Bây giờ nghĩ lại thì tôi thấy mình cũng liều mạng thật. Khi chiến đấu tôi chỉ nghĩ tới cơ hội t·ấn c·ông đối phương mà quên đi những nguy hiểm mình có thể gặp phải. Tôi chỉ biết dồn sức t·ấn c·ông mà không nghĩ họ sẽ phản đòn thế nào. Quả thật nghĩ lại những trận chiến vừa qua, cô Tuyết Linh và Mai đã nhẹ tay với tôi lắm rồi. Anh Quân quay sang Mai nói tiếp:
- Giờ bắt đầu tập nhé. Anh t·ấn c·ông trước đi, cứ làm hết những gì anh có thể.
- Dùng kiếm khác với giáo. Với giáo thì anh có thể t·ấn c·ông đối phương từ xa và sử dụng đòn đâm là chủ yếu. Còn với kiếm thì nhiều đòn t·ấn c·ông hơn và khoảng cách gần hơn. Việc kết hợp vừa t·ấn c·ông vừa phòng thủ bằng kiếm sẽ dễ dàng hơn, nhất là khi anh dùng song kiếm. Làm lại đi.
- Em thấy thế nào?
Mai buông kiếm và nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.