Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Cô hiệu trưởng
- Ồ... cháu vẫn chưa biết về điều đó ư? Vậy để ta cho cháu xem cái này. Cháu ngồi vững trên ghế nhé!
Anh Quân giải thích:
Anh Hải tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Thế chú em luyện tập cho sự kiện rồng đến đâu rồi?
- Thật hả? Anh tưởng em không có thiết bị cơ mà?
---
Chương 15: Cô hiệu trưởng
Anh Hải có phần ngạc nhiên xen lẫn thích thú với câu trả lời của tôi:
- Thế em chọn v·ũ k·hí nào?
Tôi vốn đã băn khoăn về điều này, giờ có thêm anh Hải xác nhận thì càng thêm hoang mang. Tôi chỉ biết ngậm ngùi đáp:
Chỉ vài giây sau, tiếng nhạc báo hiệu kết thúc trận chiến vang lên. Binh đoàn quái vật tan biến, để lại cảnh chiến trường tan hoang. Người chơi được di chuyển ra bên ngoài cổng thành. Tôi có thể nhìn thấy rõ vết đ·ạ·n pháo làm vỡ một mảng tường thành. Dù không giỏi về lịch sử nhưng tôi vẫn biết vết đ·ạ·n pháo này có trong cuộc chiến chống Pháp t·ấn c·ông thành Hà Nội mà. Còn trong trò chơi này lại biến thành vết đ·ạ·n pháo của lũ quái vật được nhỉ, đến nể mấy bố xây dựng cốt truyện cho game. Mà thôi, đến giờ nhận thưởng rồi, để xem tôi được gì nào? (đọc tại Qidian-VP.com)
-- Hết chương 15 --
Hà Nội mấy ngày nay đã hết giãn cách nên hàng quán được mở lại bình thường. Cả tuần nay tôi cứ nhốt mình trong phòng chẳng ra ngoài nên cũng hào hứng với lời mời ấy, tôi tiền đồng ý ngay:
+ Hai là được chọn lại một v·ũ k·hí khác trong kho v·ũ k·hí.
- Tới sớm vậy à? Cháu ngồi đó đợi ta một lát nhé.
- Ta thấy cháu có tố chất đó. Nếu được huấn luyện cháu có thể phát huy được tố chất ấy. Sẽ thật đáng tiếc nếu cháu không tham gia, vậy nên ta muốn cho cháu một cơ hội.
Tôi vâng dạ và cúp máy. Mấy hôm nay thời tiết có vẻ lạnh nên tôi mặc một chiếc áo khoác và chạy ra ngoài. Chỉ một lát sau anh Hải đã tới, trên một chiếc xe khác với lần trước. Anh mở cửa và vẫy tôi lên xe. Vừa đi anh vừa hỏi:
- Tại sao cháu lại được mời ạ? Khi đó cháu còn chưa phải người chơi chính thức nữa. Có tham gia cháu cũng không làm được trò trống gì đâu...
- Chú em muốn uống gì?
- Ông anh của chú em dễ tin người nhỉ? Chắc chú em cũng có gì đặc biệt thì mới vậy, chứ làm gì có ai ảo tưởng đến thế.
- Đúng thế. Đó là cách ta gửi nó cho cháu. Ta rất mừng vì biết cháu được hỗ trợ để tiếp tục tham gia sự kiện này.
Tôi vẫn băn khoăn hỏi lại:
- Mấy hôm nay chú em thế nào rồi, có còn chơi game không?
Mai dường như chẳng quan tâm tới điểm số của nhiệm vụ này và anh Quân cũng vậy. Họ không cố gắng kiếm điểm cao mà chỉ giúp tôi có điểm mà vẫn an toàn thôi. Với khả năng của mình, Mai thừa sức kiếm vài trăm điểm ấy chứ, bởi tuyệt chiêu của cô nàng đã đem về 112 điểm rồi. Với điểm số của mình, tôi có ba lựa chọn:
Anh Hải gật gù:
Anh Hải mỉm cười và đưa lại cuốn menu cho nhân viên phục vụ mà không gọi thêm món gì. Nhưng lát sau nhân viên đem ra một cốc Latte và một ly cocktail. Tôi có thể đoán được anh hay gọi món này đến nỗi cứ thấy mặt anh là họ biết mà không cần anh phải nhắc. Sau vài câu chuyện về cuộc sống, học hành và gia cảnh của tôi, anh Hải quay lại chủ đề trước đó:
Rồi anh hỏi tiếp:
+ Ba là tích lũy điểm để nâng hạng v·ũ k·hí. Nhưng điểm này chỉ đủ nâng v·ũ k·hí lên cấp A mà thôi, và cần tới 1000 điểm mới đủ.
- Sao điểm của Mai thấp vậy?
- Em đang tập kỹ thuật chiến đấu, và tham gia một số nhiệm vụ để có thêm kinh nghiệm ạ...
Anh Quân hỏi tôi:
Bên trong căn phòng rất rộng, gồm một bàn tiếp khách ở gần cửa ra vào và một không gian làm việc ở bên trong. Quanh khu vực làm việc có nhiều sách, tài liệu và có cả một bể cá cảnh rất lớn. Khu bàn tiếp khách gồm những chiếc ghế sofa sang trọng quanh một vòng tròn lớn mà không có bàn. Tôi chưa được vào phòng làm việc của hiệu trưởng bao giờ nên cũng không rõ là những nơi khác có như vậy không. Anh Hải mời tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa, rồi anh tới bàn làm việc của cô Tuyết Linh để nói gì đó. Rồi anh bước ra khỏi phòng và căn dặn tôi:
Cô bấm vào chiếc vòng đang đeo trên tay, và vòng tròn ở giữa phòng bắt đầu sáng lên. Khung cảnh trong phòng bắt đầu thay đổi, tôi cảm thấy mình như lạc vào một thế giới khác. Một cuộc chiến dữ dội đang diễn ra... một trận chiến giữa những chiến binh và những con rồng hung tợn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ tôi cũng không còn cảm thấy bất ngờ nữa, bởi việc cô ngồi trong căn phòng này đã chứng minh điều đó rồi. Tôi chỉ băn khoăn tự hỏi không biết tại sao mình lại được người như cô mời tới tận đây. Tôi lễ phép đáp lại lời chào mừng của cô. Cô ngồi xuống đối diện tôi và hỏi tiếp:
- À... nếu t·ấn c·ông người chơi khác trong nhiệm vụ thủ thành em sẽ bị trừ điểm. Tuy không làm người chơi bị c·hết như quái vật t·ấn c·ông nhưng cũng khiến họ không hoàn thành được nhiệm vụ. Mỗi một mạng là bị trừ 100 điểm đấy.
- Dạ... đúng là em không có. Nhưng em nhận được một tấm vé mời tham gia sự kiện rồng... và một người em quen trong game đã hỗ trợ em thiết bị chơi để tham gia sự kiện đó.
- Dạ được ạ. Khi nào anh qua?
Anh Hải nghe vậy thì bật cười:
- Không chỉ hỗ trợ thiết bị, anh ấy còn huấn luyện em nữa. Chẳng hiểu sao anh ấy kỳ vọng vào em lắm.
Khi tôi đưa ra quyết định, cây giáo biến mất và chuyển thành một tấm thẻ màu trắng. Trên tấm thẻ in hình ngọn giáo ban nãy. Tôi quét nó lên chiếc đồng hồ để lưu trữ. Vậy là tôi đã có được v·ũ k·hí đầu tiên của mình rồi. Cảm giác này sao mà khoan khoái quá đi mất...
- Chút nữa anh sẽ dẫn chú đi tham quan chỗ này, đảm bảo sẽ thú vị đấy.
Điểm số được tính trên số quái vật tiêu diệt được, tùy theo số lượng và cấp độ của quái vật. Tôi được 50 điểm, còn anh Quân 35 điểm và Mai được 12 điểm. Thấy điểm số của Mai có gì đó sai sai, tôi cất tiếng hỏi:
---
- Chào ku! nhớ anh không?
Tôi trả lời với giọng hào hứng:
- Ừ. Hôm nay anh tình cờ đi qua khu nhà chú. Chú em có muốn đi uống cà phê không, anh mời?
- Cho em cốc Latte.
- Mời vào!
Đến lúc này thì tôi nhận ra rằng những suy đoán của anh Quân hóa ra lại hoàn toàn chính xác. Tôi không giấu được sự tò mò nữa, liền hỏi lại:
Những ngày tiếp theo tôi tiếp tục được huấn luyện kỹ thuật sử dụng giáo với 'cô giáo Mai'. Những bài tập ngày càng khắc nghiệt với độ khó hơn nhiều trước đây. Kết quả sau mỗi buổi tập là tôi vẫn bị bầm dập tơi tả, nhưng thái độ của Mai không còn khó chịu nữa. Cô nàng có vẻ hào hứng hơn và đem tôi ra để thử nghiệm những chiêu thức mới do cô nàng sáng tạo ra. Cũng nhờ việc làm chuột bạch mà tôi tiến bộ rõ rệt, nhất là khả năng tránh đòn. Bởi nếu không nhanh chân phản xạ tránh đòn, có lẽ tôi đã m·ất m·ạng với cô nàng vài lần rồi.
Lát sau chúng tôi rời quán và di chuyển tới một địa điểm giống như một trường học. Nơi đây nằm khá xa trung tâm thành phố khoảng gần một giờ lái xe. Chiếc xe vừa tới cổng thì nó đã mở ra một cách tự động. Gọi là giống trường học bởi nó có rất nhiều đặc điểm như ngôi trường cấp ba của tôi, nhưng tôi chưa hề biết tới ngôi trường này. Khung cảnh nơi đây rất đẹp với những con đường dài rợp bóng hàng cây. Những bãi cỏ lớn, có nhiều sân tập thể thao ngoài trời và có cả hồ bơi nữa. Khá đông người đang có mặt ở các sân tập thể thao và ngồi chơi trên các bãi cỏ, hầu hết đều trạc tuổi tôi. Anh Hải đưa xe tới sâu bên trong, trước một khu nhà đẹp nhất có biểu tượng ngôi sao sáu cánh ở chính giữa sảnh. Rồi anh dẫn tôi vào trong, tới một căn phòng. Trên cửa phòng có một tấm biển ghi là 'Phòng hiệu trưởng'. Anh gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói khá quen thuộc:
- Dạ... cháu nhận được rồi. Đó không phải là may mắn phải không ạ?
+ Một là được giữ lại v·ũ k·hí mà mình đã chọn khi tham gia trận chiến.
- Em cũng không biết nữa...
- Cũng thú vị đấy. Mà chú em dùng v·ũ k·hí gì?
Anh Hải nghe vậy liền hỏi:
- Dạ... người em quen trong game thôi...
- Dạ.. à... cho em...
Tôi lật từng trang menu mà chẳng biết chọn món gì. Bởi tên đồ uống khá lạ và giá lại cao, toàn tính bằng $ nếu quy ra tiền Việt cũng hơn trăm nghìn một món. Băn khoăn mãi tôi mới chọn đại một món:
Một ngày nọ tôi nhận được một cuộc điện thoại, là của anh Hải - trợ lý của cô Tuyết Linh. Tôi nhấc máy:
Tôi nhe răng cười và thật thà đáp lại:
- Em chọn số 1. Em bắt đầu quen cách sử dụng cây giáo này rồi.
- Anh ấy là gì với chú em thế?
---
Tôi cũng biết tới điều này rồi. Nhận định của anh Hải chỉ càng giúp tôi khẳng định chắc chắn hơn về sự ảo tưởng của anh Quân mà thôi. Tôi cũng nói lại điều này với anh Hải:
- Haha... chú em thích làm Triệu Tử Long hả? Cũng ra dáng phết đấy...
- Em thành người chơi chính thức rồi. Hehe...
- Lát nữa gặp lại nhé!
- Cháu đã nhận được vé mời tham gia nhiệm vụ rồng rồi phải không? Cháu nghĩ sao về nó?
Cô Tuyết Linh mỉm cười và nói:
Khoảng mười phút sau thì cô Tuyết Linh bước ra và nói:
- Giờ anh qua liền. Chú em ra ngoài luôn nhé, anh đi ô tô nên không vào trong được. Chắc năm phút nữa là tới.
- À... tham gia sự kiện rồng cơ à. Mà chú em vào đó chắc chỉ ngắm cảnh thôi chứ làm ăn gì được. Mấy cái sự kiện đặc biệt đó đâu phải chỗ cho người mới như em. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vậy... nhiệm vụ rồng có gì đặc biệt ạ? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Dạ, anh Hải ạ.
- Em dùng giáo... Em có mỗi một v·ũ k·hí đó thôi. Còn vài đồ phụ trợ mới kiếm được... (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô Tuyết Linh nhìn sâu vào mắt tôi, nói một cách thản nhiên:
- Chào mừng cháu tới thăm trường của ta.
Anh Hải dẫn tôi đến một quán cafe sang trọng ở gần hồ Tây. Vì đang là buổi chiều nên quán cũng vắng. Hai chúng tôi ngồi ở một bàn có view nhìn ra khắp thành phố. Khung cảnh trông thật đẹp. Dường như anh là khách quen ở đây rồi nên nhân viên biết tên anh và đón tiếp rất nhiệt tình. Anh Hải hỏi tôi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.