Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Đội quân Thiết Kỵ
Bên trong hội trường là khá đông người và ngựa. Không phải họ tập luyện trong thế giới ảo mà là ngay trong thế giới thực. Tôi ngạc nhiên hỏi:
Tôi đáp có phần e dè:
Hai má Hương Lan hơi đỏ lên khi nghe những lời giới thiệu của anh Hải. Cô vui vẻ đáp lại:
- Cũng chỉ nửa tỷ thôi... nhưng mà là tỷ $ không phải tiền Việt.
Rồi anh hỏi thêm về tôi:
Lan hướng dẫn tôi lên ngựa. Tôi ôm lấy cổ con ngựa, đạp chân lên chỗ yên cương nhưng chẳng thể nhảy ngay lên lưng nó được. Trước đây tôi có xem phim người ta lên ngựa khá dễ dàng mà, sao tôi lại thấy khó khăn thế nhỉ? Loay hoay một lúc tôi mới ngồi yên vị được. Cảm giác thật thú vị. Ở bên dưới chân tôi là một con vật đầy sức mạnh đang ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của Lan. Những cơ bắp của nó cuộn lên theo mỗi bước di chuyển. Cái cổ nó lúc lắc nhè nhẹ một cách từ tốn. Từ phía xa, tôi thấy những thành viên trong đội thiết kỵ đang phi như bay. Họ còn chẳng cần phải giữ tay trên yên cương nữa, mà trên tay họ là một số loại v·ũ k·hí như kiếm, giáo và cả s·ú·n·g nữa. Lan vừa đi vừa nói:
"Nơi máu và nước mắt... Nơi nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng bao trùm..."
- Chắc cỡ chục tỷ cô nhỉ?
Rồi cô nhìn sâu vào mắt tôi và nói tiếp:
Hỡi những chiến binh ưu tú
Tôi bắt tay Lan và đáp lại có phần bối rối:
- Thử đi! Để Lan dắt cho.
Cô Tuyết Linh mỉm cười:
- Cô gái đó... có phải là cô không ạ?
---
Lan cũng hơi ngập ngừng sau câu hỏi của tôi, dường như cô ngại không biết phải trả lời như thế nào. Anh Hải liền đáp thay lời cô: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lát sau anh Hải quay lại và đưa tôi đi tham quan ngôi trường. Ngôi trường này đúng là đặc biệt, vì nó không phải là nơi đào tạo học sinh thông thường. Những người được đào tạo ở đây đều là người tham gia trò chơi. Họ không chỉ được đào tạo một cách bài bản về kỹ chiến thuật trong trò chơi mà còn được đào tạo cả thể chất, tư duy, phản xạ trong thế giới thật nữa. Đây quả là một nơi hoàn hảo để đào tạo và huấn luyện chiến binh - tôi thầm nghĩ vậy. Học sinh trong trường có đủ mọi lứa tuổi, nhưng người nhỏ nhất chắc cũng phải mười bốn, mười lăm tuổi, bởi nhìn họ chỉ trẻ hơn tôi một chút. Dường như anh Hải rất có tiếng trong trường này khi ai gặp anh cũng đều chào hỏi một cách cung kính. Anh dẫn tôi tới một hội trường lớn và nói:
"Nơi lòng dũng cảm được chứng minh..."
- Đây là nơi tập luyện cưỡi ngựa của nhóm Thiết Kỵ.
- Đây là Long, khách quý của chị Đại. Còn đây là Hương Lan, đội trưởng đội Thiết Kỵ.
Anh Hải cười lớn:
- Việc cưỡi ngựa trong trò chơi khá là khó, do vậy các thành viên Thiết Kỵ đều phải được huấn luyện kỹ năng cưỡi ngựa trong thực tế để làm quen với nó. Đôi khi họ cũng kết nối thiết bị VR khi đang trên lưng ngựa nữa. Mà không riêng gì ngựa đâu, ở những đội khác còn có thú nuôi khác nữa.
- Vũ khí à? Nếu lấy được nanh rồng làm v·ũ k·hí thì cũng tuyệt vời đó. Còn tiền thưởng à? Cháu nghĩ tiền thưởng cho người vượt qua thử thách này đáng giá bao nhiêu?
-- Hết chương 16 --
- Long thử dùng VR xem ngựa trong game của mình nhé.
- Anh cứ quá khen làm bọn em phổng mũi hết cả lên rồi này. Với cả danh hiệu ưu tú nhất em không dám nhận đâu.
- Sự kiện này không phải thường xuyên diễn ra đâu. Và nó chính là thử thách lớn nhất mà mọi chiến binh đều muốn chinh phục. Nếu chiến thắng, cháu có thể có bất kỳ thứ gì mà cháu muốn. Mọi thứ...
- À mà em bao nhiêu tuổi nhỉ, để tiện xưng hô?
- Mẹ chị biết em à? Em mới gặp chị lần đầu mà… sao mẹ chị lại biệt em được?
Một người con gái trong phòng vẫy tay chào lại anh rồi cô ta bước tới phía hai chúng tôi. Cô gái này khá trẻ và có khuôn mặt trái xoan hiền hậu. Mái tóc cô được buộc túm đuôi gà gọn gàng phía sau. Cô mặc một bộ quần áo ôm sát người đúng chất dân cưỡi ngựa. Trên tay cô là một chiếc roi da dùng để điều khiển ngựa. Dáng đi của cô thanh thoát như đi trên mây vậy. Cô ta cất tiếng chào:
Tôi ngước nhìn con ngựa. Trông nó thật to lớn và vạm vỡ. Nó có một bộ lông màu nâu và cái bờm dài màu trắng. Trên lưng nó là một bộ yên cương khá lớn. Đôi mắt nó mở to nhìn tôi, chân trước của nó khẽ đạp vài cái. Tôi ngập ngừng đáp:
- A… cậu là…
- Dạ… em mới 17 tuổi thôi.
- Cháu có thể đi tham quan nơi này một chút. Để ta dặn Hải dẫn cháu đi.
Câu trả lời của cô khiến tôi khá hoang mang, chỉ biết nó rất lớn chứ không rõ nó lớn tới nhường nào. Cô nói tiếp:
Sự nhiệt tình của Lan khiến tôi không nỡ chối từ. Anh Hải cũng vui vẻ bảo tôi:
Lan cười hì hì. Cô cố gắng đổi chủ đề:
Thích thú trước câu hỏi của tôi, cô Tuyết Linh trả lời:
- Em thử đi. Chẳng mấy khi được tiểu thư đây làm nài ngựa…
- Tuấn là thành viên trẻ nhất trong đội Thiết Kỵ. Cậu ấy bằng tuổi với Long đấy.
Cô gái bay sát lại con rồng, thanh kiếm trên tay cô lóe lên những tia sét. Cô chém mạnh vào cánh con rồng khiến nó đứt lìa. Con rồng gầm lên dữ tợn và rơi xuống. Cô nắm chặt thanh kiếm, cả người cô giờ đây tỏa sáng chói lọi. Rồi cô lao thẳng qua ngực con rồng như một tia chớp... Một ánh sáng chói lòa và tiếng hò reo vang dội từ đoàn quân bên dưới...
Tôi không hiểu ý nghĩa của từ "mọi thứ" mà cô nói, liền hỏi lại:
Mọi thứ đang chờ đón bạn trong thử thách này.
- Bộp…bộp… Mọi người hãy tạm dừng một chút… Chúng ta có khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đúng thế. Đó là ta của nhiều năm trước. Ta đã từng tham gia trận chiến đó…
- Ngoài của cải vật chất ra, vinh quang từ nhiệm vụ này lớn lắm. Cháu có thể trở thành thống lĩnh cả một quân đoàn nữa. Và còn sự bất tử... Cháu sẽ vĩnh viễn gắn kết với thế giới này... sẽ không còn nỗi sợ hãi c·ái c·hết nữa.
Anh Hải vừa đáp lại lời tôi, vừa vẫy tay với một ai đó ở trong phòng:
"Nơi chúng ta tìm thấy sức mạnh và vinh quang...
- Ý cô là một món v·ũ k·hí có giá trị hay là tiền thưởng ạ?
Lan vẫy tay như muốn mời tôi lên ngựa và nói:
Xuống tới sân tập, Lan vỗ hai bàn tay vào nhau và ra hiệu lệnh: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi ngập ngừng:
Tôi phải cố tỏ ra mạnh mẽ và trả lời rằng mình ổn. Dù rằng việc cưỡi ngựa đi chậm rãi như thế này không khó khăn gì nhưng nó khiến tôi trông giống trò hề so với những người khác. Nghe thấy thế Lan liền hào hứng đề nghị: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đội Thiết Kỵ là một trong bốn đội quân ưu tú nhất của trường đấy. Những người trong đội Thiết Kỵ đều là những chiến binh dũng mãnh và tài giỏi. Họ có sở trường chiến đấu trên lưng ngựa. Chính vì thế nên họ được luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa từ rất sớm, bao gồm cả cưỡi ngựa thật nữa. Ngựa của họ trong game cũng rất đặc biệt…
Quả thật những phần thưởng của nhiệm vụ này vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Tôi tin là nó đủ hấp dẫn với bất kỳ ai. Nhưng tỷ lệ rủi ro là quá lớn, đặc biệt là với một đứa như tôi. Làm sao tôi có thể đánh lại những con rồng kia chứ? Chỉ riêng việc đánh lại lũ quái vật thông thường đã đủ khiến tôi toát mồ hôi hột rồi. Cô Tuyết Linh có vẻ biết tôi đang nghĩ gì, cô mỉm cười một cách thân thiện để trấn an tôi và nói:
- Long muốn cưỡi thử không?
Cuộc chiến định mệnh… sẽ bắt đầu vào ngày…
Anh Hải nở một nụ cười thân thiện và bắt tay cô. Sau đó anh đưa tay hướng về phía tôi và bắt đầu giới thiệu:
- Mẹ của Lan tiểu thư là chị Đại, cô Tuyết Linh ấy.
Chương 16: Đội quân Thiết Kỵ
Nơi bạn được ban cho sự bất tử... hay những điều cao quý nhất…
Rồi chẳng đợi câu trả lời của tôi, Lan đi lấy hai thiết bị VR. Cô đưa cho tôi một chiếc và nói:
Lan nhìn tôi và hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nơi mở ra cánh cửa tới thế giới vĩnh hằng…
Giữa biển lửa đó, một ánh sáng lóe lên... Một cô gái trong bộ giáp bạc, mái tóc bạch kim, đôi cánh thiên thần, trên tay cô là một thanh kiếm tỏa ánh cầu vồng lấp lánh. Cô bay vụt lên như một tia chớp...
- Anh Hải! lâu rồi mới thấy anh ghé thăm tụi em.
Ngay lập tức các thành viên trong sân tập dừng lại. Họ nhanh chóng xếp thành một hàng thẳng tắp trước mặt Hương Lan. Những chú ngựa cũng được đứng xen kẽ trong hàng và chúng có vẻ đặc biệt nghe lời. Hình ảnh ấy khiến tôi hết sức ấn tượng. Có cảm giác họ đúng là một đội có kỷ luật cao và Hương Lan rất có sức ảnh hưởng tới họ. Chẳng còn thấy vẻ ngại ngùng e thẹn ban nãy nữa, giọng nói của Hương Lan bây giờ rất đĩnh đạc và tự tin, đúng với vai trò của một thủ lĩnh. Cô giới thiệu chúng tôi tới cả nhóm, sau đó lần lượt giới thiệu các thành viên trong đội với hai chúng tôi. Ngay cả những chú ngựa trong hàng cũng có tên gọi riêng. Khi cô giới thiệu tới một người tên là Tuấn thì ánh mắt tôi và cậu ta chạm nhau.
Sau màn giới thiệu, Hương Lan cho đội tiếp tục tham gia tập luyện. Cô dắt một chú ngựa tới gần tôi và nói:
Một con rồng bay vụt qua trước mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lùng qua đôi mắt đỏ ngầu của nó. Đoàn người xung quanh la hét, họ tung ra những chiêu thức để t·ấn c·ông con rồng... Một q·uả c·ầu l·ửa từ miệng con rồng được bắn ra, bay thẳng xuống đám đông và mọi thứ chìm trong biển lửa...
- Long cứ ngồi trên đó nhé, mình sẽ cầm cương cho. Nếu sợ ngã thì cứ ôm chặt mình vào, đừng ngại. Những thành viên trong đội đều như vậy hết á.
- Vâng, cứ gọi Hương Lan là được rồi. Hân hạnh được gặp Long. Lan có được nghe mẹ kể về Long rồi đó.
- Mời anh và Long vào thăm quan buổi tập của đội em. Long không cần gọi mình là chị đâu, cứ gọi mình bằng tên là được rồi. Gọi chị nghe già lắm.
"Khi bóng tối bao trùm trên mảnh đất này... Nơi những linh hồn bị chế ngự và giam cầm bởi một sức mạnh vượt xa sự tưởng tượng của loài người... Từ hàng ngàn năm nay loài người luôn bị ám ảnh trước sức mạnh của chúng... Loài rồng..."
- Sao họ lại tập cưỡi ngựa thật vậy anh?
Lan nở một nụ cười thân thiện với tôi, cô không có vẻ gì là quan tâm tới khoảng cách tuổi tác. Cô vẫn lịch sự đưa tay ra phía tôi và nói:
Đây chính là người tôi gặp ở địa điểm tham gia bài test. Hắn là kẻ khó ưa khi tỏ ra coi thường người mới như tôi. Tuấn nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ không kém. Cậu ta thoáng tỏ ra khó chịu đôi chút, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra vui vẻ với sự có mặt của tôi. Lan giới thiệu thêm:
- Tất nhiên rồi, phải tập với ngựa thật chứ… Lan ơi!!
- Sẵn sàng chưa Long? Mình cùng bay nào!
- Có… nhưng mà… mình chưa cưỡi ngựa bao giờ. Cưỡi ngựa có khó không vậy?
Cô cười lớn trước câu trả lời của tôi khiến tôi chẳng biết mình đã nói điều gì ngu ngốc không. Cô trả lời:
Tôi khá hào hứng trước đề nghị của Mai bởi từ trước đến giờ tôi chưa được tiếp xúc với ngựa thật bao giờ cả. Hai chúng tôi bước theo sau Lan tiến vào sân tập. Có đi gần bên Lan mới thấy ở cô toát lên dáng vẻ kiêu sa của một tiểu thư con nhà giàu. Khí chất ấy toát lên từ cả dáng đi khoan thai, điềm đạm, cách nói chuyện tế nhị cũng như thân thiện của cô không tạo sự xa cách đối với tôi - một kẻ ở đẳng cấp thấp hơn cô nhiều. Anh Hải vừa đi vừa giới thiệu thêm cho tôi về ý nghĩa hai chữ “Thiết Kỵ”:
- Long cảm thấy thế nào?
Căn phòng trở lại như trạng thái ban đầu. Tôi ngơ ngác hỏi:
- Haha, vậy phải gọi chị Lan rồi. Lan vừa mới sinh nhật tuổi 20 vài tuần trước, nhỉ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.