Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chiêu mộ
- Hải thấy sao?
Cô đưa cho tôi một chiếc card visit của mình. Cô vẫy tay ra hiệu cho anh Hải và nói:
- Vậy thì thỉnh thoảng cháu có thể tới đây chơi. Ta rất sẵn sàng chào đón cháu. Cháu cũng có thể liên lạc với ta qua thứ này...
- Ồ! Hiếm khi ta thấy cậu khen một ai đó. Thế còn con bé phản ứng ra sao?
- Hôm nay có lẽ chỉ tham quan đến vậy thôi. Giờ anh dẫn em quay về gặp chị đại nhé.
Lớp băng trên người Đức Minh tan dần, tới khi nó không còn gây nguy hiểm cho cậu nữa thì anh Hải đứng dậy. Lúc này trên khuôn mặt anh không còn nở nụ cười nữa mà có vẻ nghiêm túc hơn. Anh hỏi:
Anh mỉm cười trả lời:
- Minh ổn chứ em?
- Tiểu thư... tốt ạ.
Tôi đưa cây giáo cho anh Hải, cảm giác như mình vừa đái dầm mà đổi tại ch*m vậy. Anh nhận lại cây giáo và nói:
Vừa nói anh vừa quay ra phía Đức Minh:
Lúc này Đức Minh cũng ngồi dậy được và cậu đáp:
Cô Tuyết Linh mỉm cười:
- Là do sức mạnh của cây giáo thôi anh, chứ em đâu có làm được gì...
- Cũng không hẳn đâu...
Nghe câu hỏi của cô Tuyết Linh mà tôi không dám trả lời ngay. Một phần bên trong tôi tỏ ra đặc biệt hào hứng với điều này, nhưng một phần khác lại không muốn. Bởi việc thuyết phục bố tôi để ông cho phép tôi học ở trường này là một điều không thể. Chưa kể vấn đề học phí và địa điểm cũng xa nhà tôi nữa. Tôi không muốn bản thân mình quá hào hứng để rồi lại phải thất vọng. Tôi đành phải nói thật để cô biết:
- Cháu có muốn tới đây học không? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vì sao vậy? Ta thấy cháu có vẻ thích nơi này mà.
Anh Hải cố gắng nhịn cười:
- Bây giờ Hải sẽ đưa cháu về. Nhớ nhé, khi nào cần thì cứ gọi cho ta.
- Bố cháu làm công việc gì?
- Em ổn, cảm ơn anh.
- Cậu ấy có năng khiếu đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Dạ không... không ai dạy em cả. Chiêu này em học lỏm được thôi. Đức Minh có sao không anh? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi ngập ngừng nói tiếp:
Bùmm...
- Dạ.. bố cháu công tác ở phường nơi cháu sinh sống thôi. Công việc của ông cũng bận rộn lắm.
- Mẹ cháu... mất lâu rồi ạ. Ở nhà chỉ có hai bố con cháu thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái cảm giác nhẹ tênh của cây giáo khiến tốc độ t·ấn c·ông của tôi cũng nhanh hơn thì phải. Những cú đâm cũng trở nên uy lực hơn với tính năng đặc biệt của mũi giáo. Điều ấy khiến Đức Minh phải hết sức tập trung để chống đỡ. Những mảnh băng văng ra tung tóe mỗi khi mũi giáo của tôi va vào giáo của Minh tạo ra những tiếng vang dữ dội đến chói tai. Tôi lùi lại một bước và xoay người, đâm một đường thật nhanh xuống chân Minh. Khi cậu ta vừa đưa mũi giáo của mình xuống để cản lại, tôi liền vung giáo thật mạnh để tạo ra một cú quét từ dưới lên:
Trúng đòn Minh bị văng ra phía sau mấy mét. Trên người cậu lúc này là cả một mảng băng lớn đang bao quanh người. Có vẻ như đòn này khá nặng nên cậu chỉ biết nằm đó kêu lên đau đớn. Anh Hải thấy vậy liền nhảy tới chỗ chúng tôi. Anh nhanh chóng đặt tay lên ngực Đức Minh và hô:
Tôi vâng lời, tháo thiết bị và chào tạm biệt mọi người trong đội. Đức Minh vui vẻ bắt tay tạm biệt tôi. Anh ta không hề tỏ ra khó chịu vì vừa bị tôi đả thương. Điều ấy khiến tôi không còn cảm thấy áy náy nữa. Một cảm giác vui sướng dâng lên trong tôi. Lần đầu tiên tôi hạ được một người chơi trong cuộc đấu tay đôi. Nhất định khi về nhà tôi phải khoe với anh Quân và Mai mới được.
Cú quét mạnh khiến cây giáo của Đức Minh nảy lên. Tiếp đà tôi xoay một vòng nữa và tạo ra một cú chém vòng cung. Với cú chém này Minh không đỡ được nữa, đành phải lùi lại để tránh. Đúng kịch bản đã định, tôi dừng cây giáo ngay hướng ngực anh ta và siết tay, khí lạnh rít lên qua đầu mũi giáo và nó nhả đ·ạ·n...
- À... ra vậy.
- Bố cháu vốn không thích chuyện cháu chơi game. Cháu thường phải chơi lén khi ông không có nhà hoặc chơi vào ban đêm.
Cô Tuyết Linh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Với một đứa như tôi thì việc được tham gia vào trò chơi này đã khó rồi, nói gì tới việc được vào trường của cô. Cô nhìn tôi trìu mến và nói:
Cô nhìn anh Hải và hỏi:
- Không sao đâu, em đừng lo. Người của Đại Ngư đâu có yếu đến vậy. Chỉ là... lâu lắm rồi mới thấy có người có khả năng làm cậu ấy b·ị t·hương...
BÙM...
- Đòn vừa rồi... Ai dạy cho em vậy?
Kenggg...
- Dạ... cháu qua thăm phòng tập của đội Thiết Kỵ và Đại Ngư...
- Hải đưa cháu tham quan được những đâu rồi?
Tôi hào hứng đáp:
- Cháu... cháu không nghĩ là lại có một nơi như thế này. Cả một trường huấn luyện game thủ... Họ không chỉ giỏi trong game mà cả ngoài đời nữa. Thật tuyệt đấy ạ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 18: Chiêu mộ
---
- Thế còn cháu, cháu nghĩ sao về nơi này?
Chương 18: Chiêu mộ
- Bố cháu... ông ấy sẽ không đồng ý đâu...
Cô Tuyết Linh chào đón sự trở lại của tôi và anh Hải bằng một vẻ mặt rất vui tươi. Cô cất tiếng hỏi ngay khi chúng tôi vừa bước vào phòng:
Cô Tuyết Linh ngạc nhiên:
Cô hướng mắt nhìn tôi và hỏi:
- Chắc không được đâu ạ.
- Vậy còn mẹ cháu thì sao?
-- Hết chương 18 --
Tôi vẫn đứng im một chỗ vì chưa hết ngạc nhiên với lưỡi đao bằng băng kì lạ kia. Tôi thử nghĩ tới việc kéo dài cây giáo như với cây giáo của Mai xem sao. Nhưng thay vì thân giáo kéo dài ra thì hơi nước tụ lại trên đầu ngọn giáo và nó phóng ra như một khẩu Bazoka đang nhả đ·ạ·n - Một quả đ·ạ·n bằng băng! Đức Minh dường như không dám coi thường đòn t·ấn c·ông này, cậu ta nhảy lên thật cao để tránh đòn. Quả đ·ạ·n băng lao vào ngọn thác phía sau lưng Đức Minh và một t·iếng n·ổ lớn vang lên:
Ngọn thác bị đóng băng! Phải mất vài giây sau băng mới tan ra và dòng nước đẩy tảng băng trôi xuống dưới. Tôi nhớ lại lời dạy của Mai, rằng các v·ũ k·hí có thể khác nhau dù cùng thực hiện một kỹ thuật. Bình thường tôi vẫn được Mai hướng dẫn về các loại v·ũ k·hí trước khi sử dụng, hoặc nếu không có Mai thì tôi vẫn biết một số thông tin cơ bản khi cầm vào trang bị nhờ thiết bị VR. Nhưng cây giáo của anh Hải đưa cho tôi cũng chẳng có thông tin gì cả. Tôi hoàn toàn mù tịt về nó và những gì tôi thực hiện chỉ là vô tình mà thôi. Sức mạnh của cây giáo này thật đáng sợ. Đức Minh không tỏ ra nao núng. Cậu đáp xuống và tiếp tục thủ thế với vẻ mặt lạnh lùng. Lần này tôi lao tới, rút ngắn khoảng cách và thử t·ấn c·ông trực diện xem sao, bởi tôi còn có một chiêu muốn thử nghiệm.
- Bạch băng phi đ·ạ·n... Giải!!!
Dường như anh định nói thêm điều gì đó, bởi giọng nói của anh có chút ngập ngừng. Nhưng rồi anh lại thôi. Im lặng một lát rồi anh mới mở lời:
Cô Tuyết Linh tỏ vẻ ngạc nhiên:
Quả thực đòn này không phải do tôi nghĩ ra. Trong các buổi tập với Mai trước đây tôi đã bị trúng đòn này của cô nàng vài lần rồi. Ở chiêu thức kết thúc, đúng ra với ngọn giáo của Mai thì nó sẽ kéo dài ra và đẩy văng tôi đi mà thôi. Nhưng với cây giáo của anh Hải, nó lại tạo ra một quả đ·ạ·n băng với sức công phá thật khủng kh·iếp. Điều ấy khiến tôi cảm thấy thật có lỗi với Đức Minh. Tôi đáp với giọng lo lắng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.