Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Đường lên đỉnh núi
- Ừ... có quen... mình từng gặp cô ấy trong một vài nhiệm vụ trước đây...
Xẹttt... ẦM....
Elise hô lên một tiếng rồi lại phóng vụt lên. Phía trên đám mây là ánh mặt trời rực rỡ. Tôi có thể thấy đỉnh núi Fansipan đang lấp lánh ở phía xa. Bóng cờ đen và cờ tím cũng vụt lên khỏi tầng mây. Vong mã của Tuấn Anh đang vượt lên trước. Không chậm trễ, tôi thúc Elise đuổi theo. Hương Lan vẫn đang ôm chặt lấy tôi. Khuôn mặt cô nàng áp sát vào vai tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô đang phả vào tai mình khiến nó nóng rực lên. Ngực cô ép chặt vào lưng tôi, còn tay cô thì đang siết chặt cây roi khiến nó lóe lên những tia sét lấp lánh. Hương Lan nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Vutttt... Chatttt...
Phâppp...
- Long hãy trụ vững trên lưng Elise nhé. Cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu này...
Mai vén mái tóc qua tai và ngước nhìn lên. Ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau. Tôi có thể thấy Mai cũng bất ngờ y như tôi vậy. Làm thế quái nào mà chúng tôi lại gặp nhau ở đây, lại cùng tham gia cuộc đua này cơ chứ? Sau một thoáng sững sờ như hóa đá, Mai cũng bình tâm trở lại và tặng cho tôi một nụ cười. Cô nàng quay mặt đi như thể không quen biết tôi vậy. Hương Lan thì nhận ra ánh mắt tôi đang hướng về Mai liền hỏi:
Khỉ thật, nếu là Tuấn Anh và Mai thì chúng tôi làm gì có hy vọng giành phần thắng cơ chứ. Dẫu cho tôi có luyện tập chăm chỉ suốt cả tháng qua thì cũng không thể nào đánh thắng Mai được. Chưa kể cuộc thi vừa rồi anh chàng Tuấn Anh kia đã chiến thắng áp đảo trước Hương Lan nữa chứ. Đúng ra chúng tôi phải chọn cờ đen mới phải, chứ trong tình huống này thì làm gì có hy vọng. Mai đang tỏ vẻ yếu đuối, thục nữ để đánh lừa những người khác, nhưng cô nàng làm sao qua mắt tôi được. Có lẽ lát nữa tôi sẽ là mục tiêu t·ấn c·ông đầu tiên của Mai ấy chứ. Tôi nói với Hương Lan:
- Đừng lo cho Lan. Hãy cứ tiến tới mục tiêu thật nhanh vào...
Ngay sau đó tôi điều khiển Elise hạ xuống vị trí cắm cờ. Hương Lan nhảy xuống dưới và hô to:
- Hãy nhắm về phía cờ đen ấy.
- Một (đọc tại Qidian-VP.com)
- "Các tuyển thủ chú ý! Đây là hiệu lệnh bắt đầu cuộc đua... hãy cùng đếm ngược... Năm... Bốn... "
- Hai
- Long quen cô ấy à?
Tôi nhìn sang phía Tuấn Anh và Mai và nói tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cứ tiến lên đi Long.
Trời ạ, sao lại khen đối thủ vào lúc này cơ chứ. Tôi có thể thấy vong mã của Tuấn Anh đang bay sát bên trái và khoảng cách càng lúc càng bị thu hẹp lại. Còn phía bên phải là anh chàng tên Trường với một lá cờ màu đỏ trên tay. Anh ta cũng đang thúc vong mã đầy quyết tâm muốn vượt lên chúng tôi. Có vẻ một cặp đã bị loại rồi thì phải. Tốc độ của Elise càng lúc càng nhanh và càng lên cao thì gió càng mạnh. Tôi có thể cảm thấy những cơn gió lạnh như cắt vào da thịt mình. Phía trước có một đám mây lớn. Tôi nói vọng lại cho Hương Lan biết để chuẩn bị lao qua thì cô nhắc tôi:
Tôi vung giáo của mình về phía vong mã của Tuấn Anh và bắn một quả đ·ạ·n băng về phía đó. Đ·ạ·n băng bay rất nhanh nhưng thật khó để nó gây nguy hiểm gì cho đối phương được bởi đòn t·ấn c·ông này rất dễ bắt bài từ xa. Nếu khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn thì có thể sẽ khác. Tuấn Anh dường như cũng nhận ra điều ấy nên anh ta giương cung lên để đáp trả. Ngay lúc đó Hương Lan tung roi đánh thẳng tới viên đ·ạ·n băng:
- Cô bạn của Long khá quá nhỉ.
- Long có biết sử dụng đ·ạ·n băng không?
Chương 27: Đường lên đỉnh núi
Lên nào! tôi hô to với Elise. Cô nàng vong mã đạp chân, tung cánh lao v·út lên không trung. Các tuyển thủ khác cũng lao theo và trận chiến bắt đầu ngay lập tức. Jacky Nguyễn đưa s·ú·n·g bắn thẳng về phía trước mặt đoàn đua. Hương Lan vung roi lên và nói:
Tia sét của Hương Lan đánh trúng viên đ·ạ·n băng khiến một t·iếng n·ổ lớn vang lên và viên đ·ạ·n băng vỡ tung ra thành nhiều mảnh. Những mảnh đ·ạ·n tiếp tục lao tới hướng của Tuấn Anh với tốc độ rất nhanh và mang theo cả sức mạnh của tia sét ở trong đó. Đòn t·ấn c·ông kết hợp này có phạm vi rộng hơn gấp nhiều lần và sức sát thương cũng tăng lên. Tuấn Anh buộc phải điều khiển vong mã hạ xuống thấp hơn để tránh đòn. Chỉ chờ có thế chúng tôi phóng vụt lên trước. Khoảng cách tới đỉnh Fansipan càng lúc càng gần. Tôi đã có thể tận mắt trông thấy vị trí cắm cờ rồi. Hương Lan rút lá cờ trên lưng tôi ra và khi chúng tôi lao vụt qua đó, cô nhanh chóng thực hiện một pha cắm cờ vô cùng chính xác:
- Long quên là chúng ta đang ngồi trên lưng Elise à? Đây là cuộc đua vong mã. Điều gì cũng có thể xảy ra trên đường đua. Điều quan trọng là chúng ta phải biết tin tưởng vào những gì mình đang có. Long phải tin vào mình và Elise... như cách chúng mình tin vào Long vậy.
Tôi ậm ừ:
Tôi có thể cảm thấy một ngọn giáo vừa sượt qua mặt mình. Là cây giáo của Mai ư? Cũng may có Hương Lan vung roi đẩy mũi giáo đi sang hướng khác khiến tôi không bị ảnh hưởng gì. Hương Lan mỉm cười:
- Bắt đầu!!!
Elise xòe cánh và đạp chân sau một cách quyết liệt. Cô ta cũng có vẻ tức giận trước sự bi quan của tôi. Điều ấy khiến tôi như sực tỉnh. Phải rồi... chiến đấu trên lưng vong mã đâu có giống như bình thường. Chắc gì Mai đã có thể điều khiển vong mã tốt được. Và nếu không tin tưởng vào Lan và Elise thì tôi sẽ bị đá đít ngay lập tức bởi họ chứ chẳng cần đến đối thủ nào cả. Tôi mỉm cười và đáp lại:
Bức tường băng vừa được hình thành đã bị Hương Lan đánh vỡ tung một mảng lớn với cây roi đang rực lửa của mình. Tôi nhắm mắt lại và thúc Elise lao thẳng qua những mảnh băng đang vỡ tung tóe trước mặt để vượt qua. Nhanh hơn... Nhanh nữa lên nào... tôi thúc giục Elise và tốc độ của chúng tôi ngày một nhanh hơn. Đôi cánh Elise dang động và đập thật nhanh, tạo ra một luồng khí nén mạnh đẩy chúng tôi lao về phía trước. Tôi cố gắng thực hiện theo chiến thuật đã đề ra trước đây của mình, đó là lao thẳng tới mục tiêu càng nhanh càng tốt. Nếu tách khỏi đoàn đua thì sẽ hạn chế được những đòn t·ấn c·ông của đối phương. Nhưng có vẻ chiến thuật này khó mà thực hiện một cách suôn sẻ được. Những đòn t·ấn c·ông liên tiếp lao về phía chúng tôi khiến Hương Lan phải hết sức vất vả để khắc chế. Lan áp lưng vào lưng tôi, quay mặt lại phía các đối thủ và vung roi liên tục để cản đòn. Cô vẫn quyết liệt nói:
Rồi tiếng của người phát hiệu lệnh vang lên:
- Ba
Tôi cầm chắc cây giáo trong tay phải, còn tay trái thì vỗ nhẹ lên cổ Elise để trấn an cô ta. Elise khép đôi cánh lại và vào tư thế sẵn sàng. Ai nấy đều nín thở chờ đợi hiệu lệnh:
- Có. Bây giờ liền hả? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cô gái kia giỏi hơn mình nhiều, lại kết hợp cùng với cái anh vừa về nhất kia nữa chứ...
Tôi trả lời quyết đoán:
- Phải rồi... mình xin lỗi nhé. Hãy cùng nhau về đích và chiến thắng nào!
- Chắc là chúng ta không thắng được đâu. Đối thủ mạnh quá...
Hương Lan cau mày:
Quả đúng như vậy, khi tôi vừa điều khiển Elise lao vào đám mây thì một mũi tên lao thẳng vào cánh của Elise khiến chúng tôi mất thăng bằng, chao đảo suýt nữa thì bị văng ra. Hương Lan lập tức xoay người lại, áp sát vào lưng tôi và ôm chặt lấy Elise. Chúng tôi xoay mấy vòng trong đám mây rồi mới định thần trở lại. Tôi thì thầm với Elise: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hương Lan vỗ vào lưng Elise và nói, giọng đầy tự tin:
- Sao Long bi quan vậy? Còn chưa bắt đầu mà.
- Hãy tăng độ cao thật nhanh để vượt qua đám mây này. Chúng ta không thể thấy được đòn t·ấn c·ông của đối phương trong đám mây mù này đâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.