Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sars Game

Unknown

Chương 29: Phần thưởng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Phần thưởng


Tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào vào lúc này, đành cười trừ và gật đầu. Số tiền thưởng này quả thực quá lớn, chưa bao giờ tôi dám nghĩ tới chứ đừng nói là được cầm nó trong tay. Hương Lan cũng cười rất tươi và trông cô thật hạnh phúc. Màn trao thưởng kết thúc và chúng tôi bước xuống, cùng nhau quay trở về khu vực sảnh chờ. Tại đây cô Tuyết Linh và anh Hải cũng đang chờ sẵn để đón chúng tôi ra xe. Cô Tuyết Linh đưa cho tôi một tờ giấy và nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Sao nó lại quay ra t·ấn c·ông con lúc ấy nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ tôi mới giật mình và nhớ ra mục đích thực sự của chuyến đi ngày hôm nay chính là lấy lại chiếc xe đạp. Tôi bối rối đáp:

Hương Lan vẫn đứng đó với mái tóc dài xõa qua vai. Khuôn mặt cô không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Cô đưa ánh mắt nghiêm nghị hướng về phía chúng tôi. Ánh mắt ấy chẳng giống Hương Lan hiền dịu chân thành mà tôi vẫn biết tới trước đây. Bây giờ trông cô thật kiêu sa và lạnh lùng. Elise lúc này không còn nghe theo sự điều khiển của tôi nữa mà cô ta tự hạ xuống bên cạnh Hương Lan. Elise dang rộng đôi cánh và cúi đầu xuống trước mặt Hương Lan, chầm chậm cọ đầu vào tay cô. Hương Lan xoa lên đầu Elise rồi nhìn tôi mỉm cười thật tươi:

Chương 29: Phần thưởng

- Dạ muốn chứ ạ. Nếu được như vậy thì tốt quá.

Hương Lan mỉm cười:

- Người giám hộ? có phải là bố cháu không ạ?

- Chúc mừng tiểu thư và Long. Hai người đánh tốt lắm. Phải thế chứ!

- Đội Thiết Kỵ đang còn một chỗ trống thì phải... Chú em phải nhanh chân lên... đừng để tiểu thư phải đợi.

- Không sao đâu mẹ, là do con bất cẩn thôi. Cũng may có Long đã kịp thời cứu con. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi đón lấy tờ giấy và mở ra đọc. Trên tờ giấy có ghi dòng chữ "Thư mời nhập học không điều kiện" kèm theo một cam kết về miễn học phí toàn phần (100%). Điều này có nghĩa là tôi được mời tới học ở trường của cô Tuyết Linh hoàn toàn miễn phí ư? Tôi ngơ ngác hỏi lại:

- Đây là phần thưởng của ta dành cho cháu. Hy vọng là cháu sẽ thích.

Cô liếc mắt về phía anh Hải một cái. Sau đó cô nhìn tôi và nở một nụ cười:

Vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của Hương Lan khiến ai nấy đều tỏ vẻ lo sợ. Ngay cả tôi cũng hoảng hồn mà quên mất rằng chúng tôi đã giành chiến thắng trong cuộc đua này. Bây giờ khi thấy nụ cười rạng rỡ của cô thì tôi mới bình tâm trở lại. Tôi cũng nhe răng cười toe toét. Mọi người bắt đầu di chuyển về vị trí xuất phát. Hương Lan nhảy lên vong mã và ngồi phía sau tôi. Ngực cô lại áp vào lưng tôi một cách rất hồn nhiên. Cô tựa đầu vào vai tôi và nói:

Cô Tuyết Linh gật đầu:

- Thế chú em không cần cái xe đạp nữa hả?

Tôi băn khoăn:

- Mái tóc của con... Đòn t·ấn c·ông của cô gái kia khá là nguy hiểm đấy.

- Sao anh chàng tên Tuấn Anh kia cứ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ vậy?

- Cái này Long giữ hết nhé... Lan chỉ cần tấm huy hiệu này là đủ rồi.

- Thế cháu còn yêu cầu hay nguyện vọng gì không?

Lúc này tôi chẳng còn nghĩ được điều gì khác nữa cả. Niềm vui sướng đang tràn ngập trong tôi. Vừa có một khoản tiền thưởng lớn, lại vừa được cô Tuyết Linh tặng cho thư mời nhập học này. Ôi sao mà mọi thứ đều thuận lợi vậy chứ. Có nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng ra được. Nhưng ngay sau đó anh Hải đã kéo tôi xuống mặt đất:

Nhưng tôi thấy không có vẻ gì là như vậy cả. Anh ta chỉ chằm chằm nhìn tôi và Hương Lan. Thậm chí anh ta còn chẳng nói chuyện gì với Mai suốt cả quãng đường, trong khi hầu hết những tên con trai khác hoặc là lấm lét nhìn trộm Mai, hoặc chủ động ra bắt chuyện với cô. Mai cũng vui vẻ bắt chuyện lại với họ và không để ý đến tôi và Tuấn Anh. Tôi không biết miêu tả cái cảm xúc của mình lúc này thế nào, chỉ cảm thấy giữa tôi và anh chàng Tuấn Anh kia sẽ chẳng thể nào làm bạn với nhau được.

Cô Tuyết Linh thì có phần hơi lo lắng:

- Đúng vậy.

- Anh cứ trêu em...

Với tôi điều này thật tuyệt vời, thế nhưng còn có Mai ở đây nữa. Tôi liền quay sang phía Mai xem phản ứng của cô ta ra sao. Bất chợt tôi thấy Tuấn Anh đang nhìn tôi với ánh mắt đầy sự khó chịu. Tôi hơi chột dạ và hỏi Hương Lan: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chúng ta đã thắng rồi... Tuyệt quá!

- Đừng lo. Trường của ta không phải chỉ đào tạo về kỹ thuật cho game thủ mà còn có cả kiến thức nữa. Khi tốt nghiệp cháu sẽ có chứng chỉ ngang với các trường đại học hàng đầu đấy. Ta sẽ cho Hải tới thuyết phục bố cháu. Ta nghĩ việc đó không khó như cháu tưởng tượng đâu. Quan trọng là cháu có muốn hay không thôi. Điều kiện học tại trường là học viên phải ở nội trú trong trường đấy.

Hương Lan đỏ mặt và đá vào sau ghế của anh Hải một cái:

- Thật. Chỉ cần cháu và người giám hộ ký tên lên đó là được.

Một lát sau có một nữ nhân viên trường đua tới và mời chúng tôi ra nhận giải thưởng. Tôi cùng Hương Lan bước theo cô ta. Địa điểm trao thưởng là một sân khấu lớn ở chính giữa của hội trường này. Trên sân khấu được trang trí rất đẹp với hình ảnh những con vong mã bằng mô hình đang tung cánh rất oai phong và đoạn đường tới sân khấu được trải bằng một tấm thảm đỏ lớn. Một đám khói mờ ảo phủ đầy trên mặt sân khấu kết hợp với ánh sáng đủ màu sắc chiếu vào khiến nó trở nên vừa bí hiểm vừa lộng lẫy. Trên các khán đài, khán giả đang tìm mọi cách để tạo ra những âm thanh lớn và gây chú ý. Họ giơ cao các biểu ngữ, họ vỗ tay và không ngừng gọi tên các tuyển thủ mà họ yêu thích. Các tuyển thủ xếp thành một hàng và lần lượt tiến vào sân khấu mỗi khi được gọi tên. Sau đó là đến lượt các khán giả vừa tham gia vào cuộc đua. Lần đầu tiên tôi được đứng ở một nơi như thế này. Cảm giác sao mà vừa hồi hộp vừa vui sướng. Miệng tôi thì cười toe toét trong khi hai chân lại run run. Ban tổ chức lần lượt giới thiệu lại một lượt các tuyển thủ. Hương Lan và Tuấn Anh nhận được huy hiệu cho hai vị trí dẫn đầu và họ được tham dự vòng thi chung kết năm sẽ tổ chức sau một tháng nữa. Đến khi ban tổ chức công bố tôi và Hương Lan tiến lên nhận phần thưởng của cuộc đua phụ, một âm thanh sôi động được tạo ra bởi hàng vạn cánh tay đang vỗ vào nhau khiến cả hội trường như nổ tung ra. Hai chúng tôi bước lên phía trước và nhận lấy tấm huy hiệu kỷ niệm của cuộc đua cùng một tấm thẻ visa. Hương Lan đưa tấm thẻ cho tôi và nói:

Hương Lan nhìn tôi cười khúc khích. Cô cất tiếng hỏi tôi:

- Anh ta khó chịu vì thua cuộc ấy mà. Long đừng để ý điều đó.

Cô Tuyết Linh nhìn tôi dò xét:

Chúng tôi quay trở lại điểm xuất phát và tôi đừng chờ Hương Lan hoàn tất các thủ tục kết thúc vòng đua. Sau đó chúng tôi trở lại với thế giới thực thì cô Tuyết Linh và anh Hải cũng vừa tới. Anh Hải tỏ ra vô cùng hào hứng và nói to: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô Tuyết Linh vẫn tự nói thầm trong miệng:

- Cái này... có thật không ạ?

Tôi ngậm ngùi đáp. Nỗi lo lắng lớn nhất của tôi chính là làm sao thuyết phục được bố tôi bây giờ. Ông vốn không đồng ý chuyện tôi suốt ngày cắm đầu chơi game mà. Cô Tuyết Linh nói tiếp:

Tôi cảm thấy như vừa có ai nhấc đi cục tạ trong lòng mình liền hào hứng đáp lại:

- Cháu cũng thể hiện tốt lắm. Ta rất cảm kích về việc cháu đã cứu Hương Lan ở giây phút quyết định. Thôi hai đứa nghỉ ngơi một lúc đi, ta sẽ chờ hai đứa ở sảnh sau khi màn trao thưởng kết thúc.

- Nhưng cháu không biết phải giải thích với bố cháu thế nào về việc này...

- Dạ.. có... vẫn cần chứ ạ.

- Thế Long đã có ý định gia nhập đội nào chưa?

- Trận đánh vừa rồi khiến mình hơi mệt. Mình dựa vào Long một lát nha.

Hương Lan còn chẳng quay ra xem vẻ mặt Tuấn Anh thế nào mà thản nhiên nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Phần thưởng