Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sars Game

Unknown

Chương 32: Linh hồn của lửa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Linh hồn của lửa


Hương Lan đáp lại:

Tuấn đổi giọng:

- Tình yêu... nó có một sức mạnh kỳ lạ lắm... nó chính là thứ giúp cho linh hồn có thể gắn kết lại với nhau và phát huy những năng lực tiềm ẩn bên trong mỗi người...

- Mình sinh tháng 12, nhưng mình chẳng biết thuộc cung nào cả.

- Thuộc tính của cây giáo băng? Ý cậu là cây Hàn Băng Giáo đó hả?

- Đúng là việc này hơi khó với người mới. Nhưng thời gian của chúng ta có hạn nên...

Tôi chỉ lên bầu trời và hỏi:

Lan chăm chú lắng nghe tôi nói. Thấy tôi có phần ngập ngừng, cô liền động viên: (đọc tại Qidian-VP.com)

- CẬU BỊ ĐẦN HẢ? Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Cậu phải cảm nhận được linh lực bên trong v·ũ k·hí. Nó là thứ có sẵn trong v·ũ k·hí chứ không phải tác động bên ngoài.

- Long đã yêu ai bao giờ chưa?

- Đưa cây giáo đây tôi cho cậu xem!

- Những lần sau thì không. Đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất cho tới giờ...

Lan nhìn sâu vào mắt tôi và hỏi:

Tôi hướng mắt lên bầu trời:

- Mình cũng thích ngắm bầu trời đêm. Hồi mẹ mình còn sống thì mình hay ngắm sao cùng mẹ. Đã lâu lắm rồi mình mới lại có người ngồi cùng như thế này...

- Vậy tại sao tôi có thể sử dụng được thuộc tính trên cây giáo băng của anh Hải?

Tôi cười:

Nói xong câu này tôi bỗng cảm thấy mình như một thằng ngốc. Sau khi suy nghĩ thật kỹ về những gì đã xảy ra từ trước tới giờ, tôi bỗng nhận thấy mình chưa từng đạt tới trình độ này. Mọi thứ chỉ là may mắn và sự ưu ái của cô Tuyết Linh dành cho tôi mà thôi. Có lẽ tôi đã quá ảo tưởng sức mạnh mà quên mất rằng mình chỉ là một người chơi mới. Ngay cả việc cảm thấy sự khác lạ khi chạm vào cây Hàn Băng Giáo cũng là tất yếu thôi, bởi nó vốn là một cây giáo bằng băng mà. Nhận thấy vẻ mặt u ám của tôi, Hương Lan liền đổi sang chủ đề khác: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Long này, Tuấn có nói với mình rằng Long gặp khó khăn với việc điều khiển thuộc tính của v·ũ k·hí à?

Rồi chúng tôi cùng nhau đi dạo trên con đường phía sau tòa nhà. Con đường này hướng ra tới một khu vườn hoa. Đây là nơi mọi người thường ngồi đọc sách, nghe nhạc để thư giãn sau những phút giây căng thẳng. Nhưng buổi đêm thì chẳng còn ai ở đây cả. Khung cảnh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ nhẹ, thi thoảng xen lẫn tiếng kêu của mấy con côn trùng ẩn khuất sau những khóm hoa. Hai chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới bóng một hàng cây cao. Đêm nay cũng là một đêm trời đầy sao. Ánh trăng hòa cùng màn sương đêm phủ lên không gian xung quanh chúng tôi tựa như khoác lên đây một chiếc chăn bằng bạc. Hương Lan lên tiếng cắt ngang sự im lặng nãy giờ của hai chúng tôi:

Lan mỉm cười đáp:

Tuấn nổi cáu:

- Đâu có đâu... đấy là trong sách nói thế.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tôi có thể nhìn rõ hai má của Lan đang đỏ bừng lên. Lan nhìn sâu vào mắt tôi, đôi bờ môi cô mấp máy:

- Có một cách giúp Long cảm nhận được nó đấy...

- Phải. Mọi đòn đánh của nó đều tạo ra một lưỡi dao bằng băng. Nó còn có thể bắn ra viên đ·ạ·n băng nữa...

- Khi cầm cây giáo ấy Long có cảm thấy gì đặc biệt không?

- Chúng mình đi dạo một chút đi. Long đừng suy nghĩ nhiều về điều đó.

- Cậu thì đừng mơ tưởng đến điều đó. Những bảo vật này không phải ai cũng điều khiển được linh lực của nó đâu. Cậu hãy lo mà điều khiển cây giáo này đi. Tôi không có thời gian tán phét với cậu đâu.

- Tôi không cảm thấy gì cả. Có thật là nó có thuộc tính lửa không đấy?

Những buổi tập với các thành viên trong nhóm quả thật không dễ chịu chút nào. Trước đây tôi cứ nghĩ rằng tập cùng Mai đã khó khăn lắm rồi thì bây giờ thử thách của họ còn khó khăn gấp bội. Với Đình Phong, mỗi cuộc đấu là một lần tôi phải tập trung cao độ và tung hết sức lực bởi những đòn đánh của cậu ta vô cùng hiểm hóc. Phong có vẻ là một người rất am hiểu về các loại v·ũ k·hí và đòn đánh như Mai vậy, nhưng cậu ta có phần lạnh lùng và ra đòn sát thủ hơn. Phong không chê bai tôi mà rất tỉ mỉ trong việc hướng dẫn tôi cách ra đòn sao cho hiệu quả nhất. Đối lập với Phong, Tuấn lại luôn miệng ca thán về sự "óc c·h·ó" của tôi. Cái cách cậu ta nói sao mà giống Mai vậy nhỉ. Việc điều khiển linh lực không phải là việc dễ. Nó hoàn toàn khác so với những gì tôi tưởng tượng...

Tuấn quát lên khi tôi mãi vẫn không sao làm cho cây giáo của mình phát lửa được. Tôi cũng nổi điên mà cãi lại:

- Lan biết coi bói à?

Lan ngạc nhiên:

- Thế còn cô gái Thiên Bình thì thế nào vậy Lan?

Tôi lắc đầu:

- Lan ngồi một mình ư?

Nghe Lan nói vậy tôi liền thốt lên:

Tôi tặc lưỡi:

---

- Có chứ... Ngày trước mẹ cũng cho mình học một lớp về thiên văn. Nhưng nhìn bằng mắt thường thế này khó để chỉ cho Long thấy được. Muốn nhìn rõ các chòm sao thì phải dùng kính viễn vọng cơ. Nó ở vị trí này nè...

- À... họ cũng giàu tình cảm và yêu sâu sắc. Bên ngoài họ trông có vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối và n·hạy c·ảm lắm...

Tôi ném mạnh cây giáo về phía Tuấn. Cậu ta bắt lấy và chỉ hai giây sau, đầu ngọn giáo đã bốc lửa. Khỉ thật, sao cậu ta làm điều đó đơn giản vậy nhỉ? Tuấn ném lại cây giáo cho tôi rồi nói:

Tôi cố gắng nhớ lại tất cả những lần mình có sử dụng v·ũ k·hí. Có lẽ chỉ duy nhất một lần tôi có cảm giác khác lạ. Tôi thành thật trả lời:

- Chẳng lẽ cậu chưa từng có cảm giác gì đặc biệt khi sử dụng các v·ũ k·hí?

Lan có chút ngập ngừng, nhưng cô cũng trả lời:

- Ý Lan là...

- Không.

- Chưa... Sao Lan lại hỏi vậy?

- Là ngày sinh của Long ấy. Mười hai tháng sẽ tương ứng với mười hai chòm sao. Của Lan là cung Thiên Bình. Còn Long?

- Nghe giống như linh lực nhỉ. Có khi mình chưa biết yêu nên mới không sử dụng được linh lực của v·ũ k·hí.

Lan nhìn theo tay tôi:

Tôi đáp lại:

- Lan cũng thế...

- Muốn khơi dậy được linh lực của v·ũ k·hí, trước hết cậu phải tin tưởng vào nó đã. Cậu thậm chí còn không tin vào điều đó thì làm sao mà thành công được.

Tôi ngạc nhiên đáp:

- Đó chỉ là những đòn đánh thường của nó mà thôi. Bởi nó là một v·ũ k·hí đặc biệt, một trong tứ đại bảo vật. Sức mạnh thật sự của nó lớn hơn như vậy nhiều. Linh lực thật sự của nó tôi cũng chưa được chứng kiến, chỉ nghe kể thôi. Nó có thể điều khiển được cả đại dương và bổ sung linh khí vô hạn cho chủ nhân của nó... thật sự rất kinh khủng...

- Cách gì cơ? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ừ... mình đâu có bạn thân. Mẹ thì rất bận với công việc nên chẳng có thời gian cho mình, còn anh Hải thì... đâu phải chuyện gì cũng nói với anh ấy được.

- Có... cảm giác như có lửa đốt trong người vậy... Thế còn Lan?

- Trước đây mình cũng hay tới đây ngồi một mình giữa trời đêm như thế này... Cảm giác này thật tự do và thoải mái.

Tuấn nhướn mày hỏi:

- Long có cảm thấy gì không?

- Long hãy nhắm mắt lại và cảm nhận, giống như khi Long cảm nhận linh khí của Elise ấy...

- Lan có biết cung Thiên Bình ở vị trí nào trên bầu trời kia không?

Tôi liền nhắm mắt lại theo lời Lan. Nhưng chỉ thấy một màu đen tối thui. Có lẽ phải yên tĩnh hơn một chút mới cảm nhận được, chứ bên trong tôi có một cảm giác rối bời đang trào dâng. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, có thể cảm nhận những suy nghĩ cứ lộn xộn và đầy ắp trong đầu mình. Bất chợt tôi thấy bàn tay Lan đặt lên tay tôi. Bàn tay ấy thật mềm và ấm áp. Những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. Tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Hơi thở gấp dần khi lần đầu tiên tôi được nắm bàn tay của một cô gái. Trong hơi thở ấy, tôi bỗng thấy một mùi hương dịu nhẹ thoảng qua. Rồi trong mùi hương ấy có một hơi ấm... như một hơi thở... và có thứ gì đó chạm vào môi tôi. Một bờ môi mềm và dịu nhẹ... Đôi môi chúng tôi cọ vào nhau sát hơn... sát hơn nữa... Bờ môi ấy thật thơm và ngọt... Tôi chẳng dám mở mắt ra dù biết rõ điều gì đang xảy ra. Cảm giác ấy sao mà tuyệt vời quá... Nó khiến trái tim tôi đập loạn nhịp và toàn thân nóng bừng như có lửa đốt. Tôi bối rối, cứng người trên ghế khi đón nhận nụ hôn đầu đời... Rồi Lan rời tôi ra. Cô thẹn thùng hỏi:

Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của Lan. Chẳng biết từ bao giờ hai chúng tôi đã ngồi sát lại vào nhau, đến nỗi khi Lan vừa quay mặt lại thì má của cô đã chạm vào tôi. Lần đầu tiên tôi chạm vào một cô gái như thế... tôi có thể ngửi thấy mùi thơm và cả hơi ấm của Lan nữa. Sau khoảnh khắc ấy cả hai đều giật mình và lùi lại một chút. Tôi cảm thấy tai và má mình nóng bừng lên vì ngượng. Có lẽ Lan cũng vậy... Lan chỉ im lặng và giấu mặt mình sau mái tóc dài... Rồi bất ngờ Lan hỏi tôi:

Việc tôi gặp khó khăn trong điều khiển linh lực nhanh chóng đến tai của Lan. Vài hôm sau, trong khi mọi người chuẩn bị đi ngủ sau một ngày tập luyện vất vả thì Lan gọi riêng tôi ra nói chuyện. Cô không vòng vo mà vào thẳng chủ đề luôn:

- Ừm... chuyện đó khó hơn mình nghĩ. Mình không sao cảm nhận được linh lực của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cứ nói tiếp đi Long. Sau đó cậu còn cảm nhận thấy điều đó không?

Tôi liền hỏi:

Cái cảm giác ấy vẫn đang rạo rực khắp trong cơ thể tôi, xen lẫn với một cảm giác tiếc nuối khi phải rời đôi môi của Lan. Tôi cũng đáp một cách ngượng ngùng:

- Long thuộc chòm sao gì? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong Tuấn tức giận bỏ đi, để mặc tôi đứng một mình với cây giáo. Có vẻ giữa tôi với Tuấn không thể hòa thuận với nhau được. Cái ác cảm lần đầu gặp mặt vẫn đeo bám tôi tới tận bây giờ và càng lúc nó càng được khẳng định rõ ràng hơn. Tuấn cũng tỏ rõ thái độ không ưa tôi qua từng câu nói. Nếu không phải ở chung một nhóm có lẽ chúng tôi đã đánh nhau từ lâu rồi. Và nếu phải ra đòn, tôi có thể chắc chắn là mọi đòn đánh của hai bên đều chứa đầy sát khí, đúng như những gì Phong hay căn dặn tôi.

Chương 32: Linh hồn của lửa

- Tháng 12 là cung nhân mã đó. Anh chàng nhân mã... thường là những người giàu tình cảm và đa tài lắm đó. Nhưng họ cũng trầm tính và khá bí ẩn.

- Có một lần... Trong chuyến thăm trường lần trước, khi anh Hải cho mình mượn cây Hàn Băng Giáo. Khi chạm vào nó mình bỗng thấy một hơi lạnh từ nó lan tỏa khắp người...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Linh hồn của lửa