Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Kiểm soát linh lực
- Có vụ này nữa hả?
Sự v·a c·hạm giữa lưỡi kiếm với thân cây giáo của tôi tạo ra một t·iếng n·ổ lớn. Nó không giống như tiếng kim loại va vào nhau mà như một quả đ·ạ·n vừa p·hát n·ổ vậy. Những tia lửa bắn ra từ cú v·a c·hạm khiến tay tôi cảm thấy bỏng rát. Tuấn vẫn không dừng lại mà liên tiếp chém tới:
- Sao Lan lại hỏi vậy? Mình nghĩ là... bằng mọi giá phải nắm lấy cơ hội đó thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi lồm cồm bò dậy, cảm thấy sức lực của mình bay biến đi đâu hết. Thường ngày tôi tập luyện với Đình Phong cũng đâu đến nỗi nào, sao hôm nay tôi yếu thế nhỉ? Tôi đáp lại: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lan đứng dậy nói:
Tuấn nhếch mép tặng tôi một nụ cười khẩy, cứ như cậu ta đợi câu hỏi này của tôi từ lâu lắm rồi:
C·h·ó thật! Tôi quên mất rằng mối quan hệ giữa tôi và cậu ta vẫn như nước với lửa. Dù bị câu nói ấy của Tuấn khiến tôi giận tím người, nhưng thành thật mà nói thì nó vẫn đúng. Tôi chỉ vừa mới biết cách khai mở thuộc tính của v·ũ k·hí, còn cậu ta đã là chuyên gia trong việc này rồi. Đình Phong từng nói Tuấn là người rất giỏi trong việc điều khiển thuộc tính, có lẽ chỉ đứng sau Hương Lan mà thôi. Chỉ hai người bọn họ là có khả năng điều khiển cùng một lúc hai thuộc tính của v·ũ k·hí. Tôi có thể tưởng tượng được sức mạnh của họ lớn thế nào rồi, bởi điều khiển một thuộc tính đã khó khăn và tiêu tốn linh lực lắm rồi. Nếu hai thuộc tính cùng lúc thì nó phải khó hơn gấp bội. Tuấn vẫn không buông tha cho tôi, cậu ta lại quát lên:
Uỳnh...
- Keng... Kengg...
- Này! Cậu định ăn vạ ở đấy đến bao giờ? Đứng dậy mà tập tiếp đi.
Tôi nghe thấy không hợp lý lắm. Rõ ràng cậu ta cũng sử dụng thuộc tính của v·ũ k·hí một cách liên tục mà đâu có biểu hiện mệt mỏi giống tôi? Tôi liền hỏi:
---
Tuấn thản nhiên:
- Ê Long, cậu đã làm được chưa? Sao cứ ngồi đực mặt ra thế?
Rồi cô bước đi và nói:
Tôi không trả lời mà chỉ đưa cây giáo của mình lên. Tôi nghĩ tới lời nói của Hương Lan... Nếu tôi phải đối mặt với khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời, và chỉ có cây giáo này trong tay thì sao... Nó chính là thứ quyết định sinh mệnh tôi... nó là cơ hội duy nhất của tôi... Tôi phải nắm chặt lấy nó, tin tưởng vào sức mạnh của nó... Và quan trọng nhất là... NÓ LÀ CÂY GIÁO CỦA TÔI!!!
Câu nói ấy của Lan cứ vang vọng mãi trong đầu tôi. Trong khoảnh khắc ấy liệu tôi có thể làm được như vậy không? Niềm tin vào v·ũ k·hí ư? Những điều này tôi vẫn chưa hiểu được. Có lẽ bây giờ tôi chỉ có thể chấp nhận và làm theo mà thôi. Tiếng của Tuấn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
Tuấn rút ra một cặp song kiếm rồi bất ngờ cậu ta lao tới t·ấn c·ông tôi:
- TÔI ĐÂU CÓ GÀ NHƯ CẬU!
- Long này... Nếu bị đối phương dồn vào chân tường, khi đứng giữa ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết và chỉ có một cơ hội duy nhất để trả đòn, Long sẽ làm thế nào?
Uỳnh... uỳnh....
- Cũng có khả năng... Nhưng đó là cơ hội duy nhất mà. Nếu do dự thì chắc chắn sẽ bị g·iết...
- Đừng có bảo với tôi là trúng đòn ấy mà cậu đi đời đấy nhé. Mười phút nữa tập tiếp hiệp hai.
- ... phải tin rằng mình sẽ làm được chứ.
Sức ép của Tuấn càng lúc càng tăng. Cây giáo trong tay tôi bắt đầu trở nên đỏ rực. Dù nó rất nóng nhưng tôi không dám buông ra, bởi sự nguy hiểm trong các đường kiếm của Tuấn còn lớn hơn nhiều. Nhưng dường như cây kiếm có thuộc tính gió của Tuấn lại đang giúp cây giáo của tôi giảm nhiệt thì phải. Mỗi khi nó chém tới thì một luồng gió lạnh chùm lên cây giáo của tôi, đồng thời khi v·a c·hạm xảy ra, tôi có thể cảm nhận một lượng nhiệt lớn trên cây giáo đã bị cuốn đi mất. Tới khi tôi không chịu nổi nữa, ngã lăn ra đất thì Tuấn mới dừng lại. Cậu ta nhìn tôi và nói:
Quả thật cây giáo đang càng lúc càng nóng hơn. Đầu ngọn giáo bây giờ trở nên đỏ rực và thân giáo thì nóng bỏng cả tay. Tôi vội buông cây giáo ra và hỏi Tuấn:
- Tôi bảo cậu kiểm soát linh lực cơ mà... không phải liều mạng như thế. Cậu có bị "nóng đầu" không đấy hả?
- Chắc hôm qua tôi thiếu ngủ nên hơi mệt...
- Ái chà... linh khí mạnh quá nhỉ. Cẩn thận bỏng tay đấy... cậu chưa biết kiểm soát linh khí đâu.
Chương 33: Kiểm soát linh lực
Tuấn khẳng định:
Tôi bối rối:
Uỳnh...
- Không! Việc sử dụng thuộc tính của v·ũ k·hí sẽ khiến cậu hao tổn linh lực đi nhiều. Bởi vậy việc kiểm soát linh lực rất quan trọng. Hãy đừng sử dụng nó một cách bừa bãi mà chỉ dùng vào những thời điểm thực sự cần thiết thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi nói thêm:
- Đây là Song tử kiếm. Hai cây kiếm song sinh nhưng mang hai thuộc tính riêng biệt. Mà cậu có biết về các nguyên tố trong vũ trụ không? Chúng có thể khắc chế nhau hoặc bổ sung hỗ trợ cho nhau nữa. Ví dụ như khi kết hợp giữa Phong và Hỏa thì năng lực t·ấn c·ông sẽ mạnh hơn là chỉ có một thuộc tính. Nếu cậu không sử dụng thuộc tính của cây giáo để đấu lại, tôi có thể chém đứt được nó đấy. Xem đây...
Một tia sáng lóe lên ở đầu mũi giáo và rồi một ngọn l·ửa b·ùng l·ên, rực cháy trên đó. Tôi có thể cảm nhận được sức nóng mãnh liệt từ cây giáo đang lan tỏa sang bàn tay mình. Trái tim tôi đập thật nhanh và khắp cơ thể mình trở nên rạo rực, sục sôi một khí thế mãnh liệt. Cảm giác này... nó gần giống như nụ hôn đầu... nó thật lạ... Đó có phải là khi linh hồn của tôi được kết nối với một linh khí khác không?
Tuấn vung mạnh thanh kiếm lửa chém tới. Đường kiếm này của cậu ta khác hẳn ban nãy, nó nhanh hơn và uy lực hơn nhiều. Tuấn cũng không hề nương tay với tôi. Đường kiếm ấy có thể lấy mạng tôi ngay lập tức nếu tôi không chiến đấu một cách nghiêm túc...
Thanh kiếm trên tay trái của Tuấn bắt đầu b·ốc c·háy, còn thanh kiếm trên tay phải thì xuất hiện những luồng gió xoáy cuộn lấy lưỡi kiếm. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Tuấn nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi vội vã cầm cây giáo lên để đỡ đòn. Tuấn vừa đánh vừa nói:
Chúng tôi vẫn ngồi đó và chẳng ai nói thêm điều gì nữa. Cảm giác cứ như thời gian đang dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực và hơi thở gấp gáp của tôi và Lan. Một lát sau, khi cảm xúc trong người đã dịu xuống, Lan hỏi tôi một câu:
Tuấn gạt mũi giáo của tôi sang một bên và nói:
- Vậy sao cậu không thấy mệt?
- Về ngủ thôi nào. Long định ngồi đó tới hết đêm à?
Tuấn thốt lên đầy ngạc nhiên:
Cái quái gì thế này... Tôi đã nghỉ được phút nào đâu. Cậu ta nói như thể tôi cố tình trốn tập vậy. Hãy đợi đấy... rồi sẽ có một ngày cậu ta sẽ phải quỳ dưới chân tôi cho mà xem. Tôi nắm lấy cây giáo, siết mạnh nó trong tay rồi dùng hết sức lực lao về phía Tuấn... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tất nhiên rồi. Linh lực đâu phải là thứ có thể sử dụng một cách bừa bãi. Nếu không kiểm soát được nó thì cậu cũng chẳng phát huy được hết sức mạnh đâu. Tán phét đủ rồi đấy. Hãy nhặt cây giáo lên và luyện tập tiếp nào.
Lan hỏi tiếp:
- Mới như vậy thôi mà đã không chịu nổi à?
- Long có nghĩ đối phương sẽ đỡ được đòn ấy không?
- Hãy sử dụng linh lực của v·ũ k·hí. Nó sẽ giúp v·ũ k·hí trở nên mạnh hơn...
- Đúng vậy... phải tin rằng mình sẽ làm được. Không nghĩ tới điều gì khác, chỉ cần tin vào v·ũ k·hí mình đang có trong tay và dùng hết khả năng để t·ấn c·ông b·ằng một đòn duy nhất. Vậy là đủ rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.