Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Đường tới rừng vong mã
- Bậy nào! Tôi với cô ta chỉ là bạn...
- Thì ra bọn chúng không chỉ có một bản thể mà có tới bốn. Chúng ta đã quy ước là không giao tiếp trực tiếp với nhau mà.
- Vừa rồi cậu nói chúng có bốn bản thể là sao?
- Chúng ta đã tới khu rừng vong mã rồi.
- Đó là thanh Minh Vương Kiếm. Thanh kiếm huyền thoại. Ai sở hữu nó có thể làm chủ cả Minh đạo, thống lĩnh trăm vạn hùng binh và có sức mạnh vô địch từ vũ trụ... Chà chà...
Tôi quay ra và nhìn thấy một cô gái đang đứng vẫy tay về phía tôi. Là Mai ư? Cô ấy làm cái quái gì ở đây vậy? Tuấn chỉ tay về phía Mai và nói:
- À, thực ra mỗi tên trong số chúng có khả năng sao chép thành cả nhóm chứ không phải chỉ một bản sao đâu. Vừa rồi mỗi người trong số chúng ta đều phải đánh với cả nhóm bản sao đấy. Nhưng sức mạnh của chúng không cao, chỉ hù dọa được những kẻ yếu thôi. Khi nhận ra sức chiến đấu thật sự của chúng thì việc đánh bại chúng không thành vấn đề.
- Nếu như chúng ta không có đấu pháp phù hợp hoặc bị chúng đánh lừa thì sẽ khá nguy hiểm đấy. Chúng có thể khiến người ta tự đánh g·i·ế·t lẫn nhau mà chẳng cần phải ra tay.
Tuấn quay sang phía tôi nói thêm:
Tôi cất tiếng hỏi:
Bỗng một tiếng gọi quen thuộc cất lên:
Huy tiếp lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khi Phong vừa nhả đ·ạ·n, vong mã của cậu ta cũng t·ấn c·ông. Từ ánh mắt của vong mã phát ra một tia lửa bắn thẳng về phía người giống Tuấn. Cả ba bị trúng đòn và văng ra phía sau. Chúng hoá thành những làn khói đen và tan biến. Phong nói với tôi:
- Mấy cậu làm nhiệm vụ tới đâu rồi? Sao vẫn loanh quanh ở đây vậy?
Những cảnh tượng như thế cứ liên tục diễn ra khiến năm người chúng tôi có phần bối rối. Dù trong lòng mỗi người đã tự nhủ rằng đây chỉ là ảo giác nhưng chúng hiện lên thật chân thực trước mắt cả năm người chứ không phải là ảo giác của riêng một ai. Tưởng như mọi thứ đều thật gần, thật dễ dàng để có thể chạm vào được. Chúng khơi dậy trong lòng chúng tôi những ham muốn, từ d·ụ·c vọng, sức mạnh, quyền lực và danh vọng. Chỉ tới khi thoát ra khỏi vùng đất ấy, cảm xúc trong tôi mới dịu lại và mọi thứ trở về như khi mới đặt chân lên hòn đảo này vậy. Mặt đất dần chuyển về màu đen và sự u ám, ngột ngạt lại ngập tràn trong bầu không khí. Đức Huy đưa thiết bị trên tay cậu ta ra kiểm tra và nói:
Lúc này từ trong màn sương một bóng người chầm chậm tiến đến. Đó là Tuấn. Cậu ta đưa v·ũ k·hí lên thủ thế trước mặt chúng tôi. Phong cũng hướng cây s·ú·n·g về phía cậu ta. Cả hai bên không nói lời nào mà cứ gườm nhau một lúc. Rồi Phong cất tiếng:
Tôi gật đầu, nắm chắc cây giáo trong tay và từ từ tiến vào trong khu rừng. Một cảm giác hồi hộp dâng lên trong tôi. Không biết là khi gặp vong mã thì tôi sẽ chiến đấu ra sao nhỉ? Chắc là phải đọc tới chương sau mới biết được...
- Nó sẽ cho cậu thỏa mãn mọi dã tâm trong lòng cậu. Điều đó có thể khiến cậu quên đi mục tiêu ban đầu và lạc lối ở đây, mãi mãi. Nó còn tệ hơn cả cái c·h·ế·t nữa..
Tuấn lúc này mới đáp lại:
- À... tức là cậu thích cô gái đó hả? Cô ấy đúng là xinh thật đấy... Lại sexy thế kia nữa, ai mà không mê cho được?
- Chúng ta đang đi vào An Lạc mê cung. Tất cả hãy thận trọng nhé. Đừng rời khỏi vong mã và đừng chạm vào bất cứ thứ gì ở đây. Tốt nhất là hãy đi qua đây thật nhanh.
Đi được một đoạn, tôi bỗng thấy xuất hiện một mỏm đá nhô cao. Bên trên mỏm đá có một thanh kiếm đang tỏa sáng lấp lánh. Chuôi kiếm được chạm trổ rất đẹp với hình một con rồng và có gắn một viên đá khá lớn màu đỏ. Phong cất tiếng, giọng nói đầy cảm xúc:
Tuấn vừa dứt lời thì Huy và Dũng cũng bước ra từ đám sương mù. Cả bốn người nhìn nhau thủ thế. Tôi đoán họ đang giao tiếp với nhau thông qua vong mã. Rồi chỉ một lát sau, cả nhóm đã tái hợp để tiếp tục cuộc hành trình. Tôi không giấu được sự tò mò liền hỏi Phong:
Chương 35: Đường tới rừng vong mã
- Anh Long!!! Anh làm gì ở đây vậy?
Khu rừng vong mã với đầy rẫy những thân cây khô cằn, trơ trụi, chỉ cao chưa tới đầu người. Ở một vài gốc cây lại xuất hiện một bộ xương người đang mục rữa. Không khí bốc lên một mùi tử khí thật nặng nề. Dù đang đeo khẩu trang nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được phần nào sự hôi hám của những cái xác đang thối rữa kia. Huy giải thích cho tôi:
Phong mỉm cười đáp lại:
- Mọi sinh vật bị c·h·ế·t trên hòn đảo này đều được đưa tới đây. Vong mã hoang rất thích những cái xác này. Dù chúng không cần ăn uống nhưng chúng có thể hấp thụ tử khí để tăng cường sức mạnh. Chúng ta không nên cho vong mã tiến sâu hơn bởi bản năng của chúng sẽ trỗi dậy đấy. Một người sẽ ở lại đây để trông coi vong mã của cả nhóm, còn Long và ba người khác sẽ đi sâu vào trong để tìm vong mã nhé.
Tuấn lên tiếng:
- Chính xác hơn là tất cả mọi ham muốn trong lòng mỗi chúng ta sẽ xuất hiện ở nơi đây. Tôi đoán là trong phấn hoa ở đây có một chất gây ảo giác khiến chúng ta cảm nhận được những điều đó. Khẩu trang chúng ta đang dùng cũng không ngăn được phấn hoa này.
Đức Huy cũng góp lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chợt một bóng người chạy tới và lên tiếng:
Đình Phong đáp:
- Mê cung này có gì đáng sợ vậy?
Cũng may cho tôi là cả nhóm đã thông báo trước về bí mật của mê cung này chứ không thì tôi đã chạy tới gặp Mai rồi. Trông cô nàng thật xinh đẹp và tươi tắn, thậm chí còn xinh hơn cả những lần tôi gặp trước đây nữa. Lần đầu tiên tôi thấy hình ảnh Mai cười tươi với tôi như vậy. Trong nụ cười ấy có phần rất tình tứ nữa... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Người yêu của cậu đó hả Long?
Tôi đỏ mặt:
- Cậu có vẻ vất vả với chúng nhỉ?
- Khả năng sao chép của chúng cũng khá đấy. Hai người kia đâu rồi?
- Tôi, Phong và Huy sẽ đi cùng Long. Còn Dũng ở đây nhé. Huy hãy định vị tọa độ nơi này. Chúng ta sẽ có khoảng ba mơi phút để hành động. Hãy khẩn trương lên. Lũ vong mã thấy sinh vật lạ xâm nhập sẽ rất manh động đấy.
Huy cười:
- Tới đây thì bọn này không giúp được nhiều cho cậu nữa rồi. Chúng tôi chỉ đi theo để bảo vệ cậu khi cần thiết thôi. Còn lại mọi chuyện phải do năng lực của bản thân cậu thôi. Hãy chứng tỏ mình xứng đáng là thành viên trong nhóm đi.
Chúng tôi tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong hòn đảo theo sự dẫn đường của Huy. Bây giờ lớp sương mù đã giảm dần và tầm nhìn của chúng tôi cũng cải thiện hơn. Khung cảnh ở đây có phần tươi sáng hơn với nhiều bụi cây nhỏ mọc đầy trên mặt đất và màu xanh của lá cây dần thay thế cho màu đen của đất. Điểm tô trong bức tranh ấy còn có đủ loại màu sắc của hoa, của thân cây. Một số sinh vật nhỏ như sóc, thỏ dần xuất hiện. Chúng chạy tung tăng trên các bãi cỏ. Tôi có thể ngửi được mùi thơm của cỏ, nghe được tiếng chim kêu, cảm nhận được những cơn gió nhè nhẹ lướt qua mặt mình. Một khung cảnh thật yên bình, thật đẹp. Nhưng trái ngược với tâm trạng của tôi, giọng Huy cất lên đầy lo lắng:
Tuấn lẩm bẩm: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tớ ghét cái mê cung này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.