Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Thử sức
Lan xòe cánh ra, nhìn thẳng vào tôi và nói:
Tôi cũng cười toe toét với em và nói:
- Ê sao lại né? Người ta đang muốn thử sức mạnh của anh mà...
Rồi em đặt lên đôi môi tôi một nụ hôn thật ngọt ngào... Lát sau em rời tôi ra và nói tiếp:
- Tôi rất vui vì chúng ta đã có mặt tại buổi giao lưu này. Đây là hoạt động không thể thiếu để chuẩn bị cho sự kiện diệt rồng sắp tới. Chúng ta đã luyện tập rất chăm chỉ trong thời gian qua, và bây giờ là lúc tôi muốn được xem các bạn thể hiện điều đó.
- Thế anh không định thử sức mạnh của mình à?
- Thử? Trúng cú đấm ấy anh nát xương đấy. Em không nhớ là khi giao kết em mạnh hơn nhiều à?
Lan phụng phịu:
- Đồ khỉ! Em đánh c·h·ế·t anh bây giờ...
Tôi mỉm cười ranh mãnh:
- Anh không đánh con gái... nhất lại là người con gái anh yêu nữa. Hay là em đánh đi, anh sẽ đỡ đòn.
Nghe em nói vậy thì tôi cũng chú ý hơn tới cơ thể của cả hai. Quả thật trên người em không hề có gì khác biệt ngoại trừ đôi cánh. Tôi hỏi lại:
- Long! Sao còn ngồi đây? Mau vào trong chuẩn bị đi chứ...
Lan chầm chậm bước đi, để lại tôi một mình trong phòng chờ. Cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng cứ cuộn lên trong lòng tôi. Khỉ thật... chưa bao giờ tôi lại nghĩ mình sẽ là tâm điểm chú ý trong một cuộc thi đấu như thế này cả. Nhưng khi nghĩ tới vị ngọt trên đôi môi em, nghĩ tới khuôn mặt rạng ngời niềm vui của em tôi lại thấy hào hứng... Nếu tôi có thể chiến thắng, chắc hẳn người vui nhất sẽ là em... Và biết đâu em lại tặng cho tôi một phần thưởng nóng bỏng như đêm qua... Chậc! chỉ nghĩ đến thôi mà tôi cũng thấy rạo rực trong người rồi...
- Anh cũng vậy còn gì? Mà trên trán anh còn có chiếc sừng... không giống sừng của kỳ lân cho lắm... Tay anh có cả móng vuốt nữa. Lạ nhỉ, em đâu có những thứ ấy?
- Nhưng tôi có nghe thấy họ nhắc đến tên mình đâu...
Lan đáp có phần do dự:
Lan cười toe toét:
Lan đưa tôi một tấm thẻ hình bộ áo giáp. Tôi nhận lấy rồi nhanh chóng kết nối thiết bị để chuẩn bị. Việc giao kết cần khá nhiều thời gian để căn chỉnh linh lực và nghi thức giao kết. Ngoài ra tôi cũng cần có sự hỗ trợ của em nữa. Quả thực tôi chỉ vừa mới làm quen với việc này nên thật khó để tự làm một mình ngay được...
Chương 43: Thử sức
- Thử thế nào đây? Không lẽ đánh nhau với em? Anh đâu thể ra tay được...
---
Lan vung tay về phía tôi với một cú đấm thật bất ngờ. Theo phản xạ tôi liền đưa tay lên chặn lại:
- Anh muốn... em có được không?
Nói rồi em lấy ra cây roi của mình ra. Em nắm chặt nó trên tay và bảo tôi:
- Anh đừng lo chuyện ấy. Nếu phải đấu với em, anh cứ thi đấu hết khả năng là được. Không ai đánh giá anh chuyện đó đâu. Đã thi đấu thì phải hết mình chứ, không cần biết đối thủ là ai, vì ai cũng như nhau cả thôi. Em phải đi đây... Tạm biệt anh...
Sau khi mọi sự chuẩn bị đã xong xuôi, Lan dặn tôi:
Sau khi 15 thành viên trong đội đã tiến vào trong, tôi vẫn chưa biết mình phải làm gì. Chưa thấy họ nhắc đến việc giao đấu riêng với các đội trưởng nhỉ? Không biết Lan có xếp nhầm danh sách không nữa. Mãi tới khi trận đấu đầu tiên của nhóm A diễn ra thì Lan bỗng xuất hiện trên khán đài và gọi tôi:
- Không! Sức mạnh của anh hiện giờ đã khác biệt lắm rồi. Anh phải tự tin lên chứ. Tỏ ra anh xứng đáng là người yêu của em đi xem nào.
Trận đấu diễn ra gay cấn ngay từ những giây đầu tiên khi cả hai bên đều đem hết những gì tinh túy nhất ra để thể hiện. Lan kéo tôi đi mặc kệ cho xung quanh mọi người đang hò reo cổ vũ. Dường như em chẳng quan tâm tới điều gì khác ngoài tôi. Em dẫn tôi vào một căn phòng và nói:
Lan nheo mắt nhìn tôi:
- Làm sao để tính là thắng?
Tôi hào hứng nói:
- Thế nếu anh thắng thì sao? Phải có phần thưởng gì cho anh đấy nhé.
Tôi tung người lên để né cú đánh của em. Lan nói vọng theo:
- Em không chắc lắm. Bởi em cũng chưa thấy nhiều hình dạng hợp thể. Cũng hiếm khi nhìn thấy ai hợp thể với Hắc Kỳ Lân.
Cô vừa dứt lời thì một tràng pháo tay vang lên. Không khí sôi động trở lại khiến hội trường như muốn vỡ tung ra. Một giọng nói khác vang lên:
Lan nhìn tôi với ánh mắt dò xét:
- Nếu thắng thì anh muốn gì cũng được.
Lan mỉm cười: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Anh hãy đợi trong này nhé. Anh cứ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trước đi. Ngoài ra thì em có bộ giáp này... anh sử dụng nó để giấu bớt khuôn mặt và móng vuốt ở tay... như vậy sẽ đỡ bị người ta chú ý tới sự khác biệt của anh.
Vụt...
Sáng hôm sau, đúng chín giờ, tất cả học sinh trong trường được lệnh tập trung tại phòng hội trường. Đó là một phòng rất rộng đủ chỗ cho cả nghìn người được thiết kế theo hình một sân bóng chày. Ở chính giữa phòng là một sân khấu lớn gần giống như sân khấu của cuộc đua vong mã. Xung quanh là những hàng ghế dài hình vòng cung hướng vào sân khấu chính. Cả bốn đội Thiết Kỵ, Thần Ưng, Đại Ngư và Dã Tượng đều tập trung đông đủ. Bốn đội trưởng ngồi ở vị trí ban giám khảo cùng với cô Tuyết Linh và một vài thành viên khác trong ban quản lý học viên. Không khí trong hội trường đầy hào hứng, tiếng nói tiếng cười vang rộn khắp nơi. Nhưng tất cả đều im lặng khi cô Tuyết Linh cất tiếng:
- Anh hãy thử sức với Tả Hữu Vệ Thần của em nhé.
- Thì sao chứ? Chúng ta thử sức thôi mà.
- Ngộ nhỡ lát nữa... họ sắp xếp cho anh và em đấu với nhau thì sao?
- Đồ ngốc này... xen giữa các cuộc thi đấu của các nhóm sẽ là màn giao lưu của các đội trưởng với thành viên trong nhóm. Cậu mau vào trong chuẩn bị đi. Đừng ngồi đây xem nữa. Cậu có biết là cậu phải mất thời gian chuẩn bị lâu hơn bình thường không?
Dứt lời em vung rôi lên và ra chiêu. Linh lực của em hội tụ lại trên thân cây roi khiến nó dựng thẳng đứng như một thanh kiếm. Em cắm nó xuống đất và hô:
- Tả Hữu vệ thần... Lên!
Tôi mỉm cười:
- Thì anh sẽ biết tay em chứ sao...
- Thế thì còn gì thú vị nữa. Được rồi, em có cách này...
Tôi cương quyết:
---
- Lát nữa sẽ có thông báo khi tới lượt thi đấu của anh. Khi đó anh hãy xuất phát theo cổng này nhé. Bây giờ em phải ra ngoài cùng các đội trưởng khác đây. Chúc anh thi đấu tốt nhé! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Em không lấy cánh che lại nữa à?
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi chính là hình ảnh em đang trong bộ dạng giao kết cùng Elise. Em cũng đang nhìn tôi với khuôn mặt rạng ngời, đôi mắt long lanh và nụ cười rạng rỡ. Em cất tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Những thành viên xuất sắc nhất trong hai đội Thiết Kỵ và Thần Ưng, xin mời hãy tiến vào khu vực thi đấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bàn tay tôi nắm trọn lấy bàn tay em một cách dễ dàng. Tôi có thể nhận thấy cơ thể mình linh hoạt và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước đây. Nơi bàn tay chúng tôi chạm vào nhau, ánh lửa lóe lên như thể nguồn sức mạnh bên trong đang chờ được tuôn trào ra. Em tung tiếp một cú đánh mạnh hơn nhắm thẳng vào mặt tôi...
Rồi em lao tới trước mặt tôi hỏi tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi hỏi lại:
Tôi bối rối:
Đây là chiêu thức triệu hồi ra hai vị thần hộ vệ: một vệ thần của lửa và một vệ thần của sét. Chiêu này em đã sử dụng trong cuộc đua vong mã lần trước. Sức mạnh của hai vệ thần chắc cũng tương đương với một đội trưởng ấy chứ. Tôi đáp lại:
- Có thể do Jade là kỳ lân nên khi hợp thể sẽ như vậy không?
- Anh thành công rồi!
- Anh vượt qua hai vệ thần và chạm được vào em thì thắng. Còn không thì anh sẽ bị đánh cho một trận.
- Anh cứ làm được đi rồi hãy nói...
BỘP!!
Tôi nắm lấy tay em chưa muốn rời, giọng nói có phần lo lắng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.