Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Ai cũng có bí mật
- Điều đó cũng tốt mà... lâu lắm rồi mới thấy Tiểu thư vui vẻ yêu đời như thế. Tình yêu quả là có sức mạnh ghê gớm nhỉ?
Lan mạnh dạn đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Trời ạ, sao anh ấy ra tay mạnh thế chứ, lại còn đưa cả Kage vào tham chiến nữa. Đúng là chèn ép người ta một cách quá đáng mà...
- Có chuyện gì vậy em?
- Để lúc nào thích hợp em sẽ kể với anh, đó là một câu chuyện dài.
- Xí... anh cũng vừa mới thua kìa. Em chưa phạt anh là may cho anh lắm rồi đấy. Đừng có mà tưởng bở... (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt Lan đỏ bừng cả lên. Cả hai chúng tôi cúi gằm mặt xuống không biết phải trả lời như thế nào nữa. Anh Hải liền đỡ lời:
Tôi cố ngước lên nhìn anh và đáp:
- Dạ, cô ấy cũng biết.
- Mẹ em... cô Tuyết Linh ấy hả? Bao giờ thế em?
Tôi nhe răng cười như không có gì xảy ra:
Cô Tuyết Linh dịu giọng:
- Không sao, đó không phải lỗi của ngươi.
Lan vẫn tỏ ra hết sức bực tức:
Anh Hải mỉm cười:
Cô Tuyết Linh liếc mắt về phía Lan, giọng cô nhấn lên:
. Anh Hải cũng tiến lại gần tôi để kiểm tra vết thương. Anh cất tiếng hỏi:
Cô Tuyết Linh quay sang Lan và hỏi tiếp:
- Nếu anh chưa sẵn sàng để mở lòng thì cũng không cần phải ép buộc bản thân đâu. Em không muốn anh phải khó xử vì chuyện đó. Trong lòng mỗi người ai cũng có những bí mật mà không nhất thiết cứ phải nói hết ra, chỉ cần anh thấy trong lòng mình thoải mái là được. Còn nếu anh thấy cần sự giúp đỡ và chia sẻ, anh cứ nói ra, không chỉ với em mà sẽ luôn có những người khác quan tâm đến anh đấy. Đôi khi chỉ cần nói ra được thôi cũng khiến lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều...
- Long... anh đang nghĩ gì thế? Mẹ em muốn gặp anh đấy.
- Con biết chuyện đó chứ?
- Anh Hải phát hiện ra Jade là Hắc Kỳ Lân rồi. Anh ta còn biết cả bí mật về bộ giáp của em và chuyện giao kết với vong mã nữa.
- Một phần do anh ấy phát hiện ra khi giao đấu, một phần là do Kage nhận ra Jade...
Anh Hải vỗ vào vai tôi cười lớn:
Tôi cười lớn:
Lan nhỏ nhẹ:
Lan nhăn mặt:
- Bây giờ. Mẹ gọi và em và anh lên để nói chuyện đó.
Chương 46: Ai cũng có bí mật
Lan ngập ngừng:
- Xin lỗi chủ nhân, anh ta thực sự quá mạnh, thuộc hạ không thể làm gì được. (đọc tại Qidian-VP.com)
---
Lan ân cần nói:
Lan đáp:
- Haha... Chắc vì thiếu anh đấy. Có anh tham gia là thắng ngay.
Anh Hải gật đầu rồi hỏi:
- Chú em sao rồi?
Khi hai chúng tôi tới phòng Hiệu trưởng thì anh Hải cũng đang có mặt ở đó. Vừa thấy hai chúng tôi tới, anh Hải nở một nụ cười thật tươi. Cô Tuyết Linh thì đang dang dở cuộc điện thoại. Cô vẫy tay chào chúng tôi và chỉ tay ra hiệu cho chúng tôi ngồi đợi. Một lát sau cô bước ra và niềm nở:
Lan tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Buổi giao đấu hôm trước ta thấy Long tiến bộ lắm. Chắc là hai đứa đã khổ luyện nhiều rồi phải không. Ta cũng đã nghe Hải báo cáo lại rồi.
Tôi vòng tay ôm lấy em để giúp em trấn tĩnh lại. Lan cũng ôm chặt lấy tôi. Mùi thơm trên mái tóc của em khiến tôi thấy thật thoải mái và bình yên. Mọi sự lo lắng và mệt mỏi dường như tan biến khi được ôm em như thế này. Một lát sau tôi buông em ra và nói:
- Kage đã nói cho anh biết rồi, chú em không phải giấu. Nếu không có sức mạnh của Hắc Kỳ Lân, chú em đâu thể thoát ra được khỏi chiếc quan tài băng và sống sót sau cú đánh của Hàn Long. Anh tin là chú em có nhiều chuyện để kể với anh đấy. Mà Lan tiểu thư chắc cũng biết chuyện này rồi phải không?
Tôi siết chặt lấy bàn tay em, mỉm cười đáp lại:
- À... Chắc anh ấy cũng bất ngờ vì điều đó lắm đúng không anh?
- Thua mấy trận liền hả em?
Tôi giật mình hỏi lại:
Lan bĩu môi:
- Em nghĩ không sao đâu, anh cứ chia sẻ với anh ấy xem sao. Anh Hải chăm sóc em từ nhỏ và luôn được mẹ em tin tưởng. Em cũng coi anh ấy như anh trai của mình vậy. Biết đâu anh ấy lại biết cách giúp anh khống chế được "Hắn".
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Ông anh chơi đòn gì nặng tay thế, làm thằng em suýt c·h·ế·t đây này. Sao bảo chỉ đánh giao lưu thôi mà...
- Thế làm sao mà chú em có thể thu phục được nó? Với trình độ của chú em thì e rằng điều đó là bất khả thi...
- Dạ... đúng là cháu đã thu phục được Hắc Kỳ Lân. Tên nó là Jade.
- Tệ! không thắng nổi trận nào...
Tôi im lặng chẳng biết nói gì nữa. Quả thực chuyện đó là một thứ luôn ám ảnh trong tâm trí tôi. Tôi không muốn nói ra với nhiều người bởi tôi sợ khi họ phát hiện ra thì sẽ nhìn tôi với một con mắt khác. Chỉ có Lan là ngoại lệ, bởi với em thì tôi luôn cảm nhận được sự chân thành và cảm thông của em, cũng bởi chúng tôi là người yêu của nhau nữa. Thấy vậy Lan nắm lấy tay tôi và nói:
- Đâu có... hòa 2 trận rồi. Không ngờ đội Thần Ưng lại tiến bộ như vậy. Chúng mình cùng ra xem nốt trận cuối đi. Trận đấu cũng sắp diễn ra rồi đấy.
- Ừ. Anh ấy muốn biết lý do tại sao anh thu phục được Jade. Chuyện này...
Cô Tuyết Linh mỉm cười, một nụ cười tràn đầy niềm thích thú. Cô ngồi xuống đối diện tôi và ân cần nói:
- "Anh ấy"? Tình cảm hai đứa phát triển đến mức nào rồi hả?
- Được rồi Jade, ngươi không cần phải lo lắng quá.
- Uhm.. Anh hiểu. Cảm ơn em nhiều lắm. Thế tình hình thi đấu của các nhóm thế nào hả em?
Tôi không nói gì, chỉ lặng im tiếp tục việc chữa trị. Anh Hải nói tiếp:
- Anh thế nào rồi?
- Thật á? Làm sao mà anh ấy đoán ra được?
- Ta cũng hình dung được phần nào sự việc rồi. Ta biết bên trong cháu có một sức mạnh bí ẩn mà cháu chưa kiểm soát được. Có lẽ chính sức mạnh ấy đã giúp cháu chinh phục được Hắc Kỳ Lân. Ta đã nói cháu rất có tiềm năng mà.
Bị trúng đòn quá mạnh, tôi chỉ biết nằm bất động, toàn thân tê cứng và lạnh giá. Dường như cú đâm vừa rồi của con rồng băng đã hút cạn linh lực của tôi. Với nguồn linh lực ít ỏi còn lại, Jade cố gắng chữa trị v·ết t·hương trên cơ thể tôi nhưng sự hồi phục diễn ra rất chậm. Jade tỏ vẻ áy náy: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chú em cũng khá đấy, thật hiếm có đối thủ nào khiến anh phải vất vả như vậy. Mà chú em biết khả năng tự chữa thương từ bao giờ thế?
- Xin nhường lại quyền điều khiển cho chủ nhân. Ngài hãy tiếp tục việc chữa trị để tránh v·ết t·hương trở nặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Suốt mấy ngày sau đó, tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện có nên nói sự thật với anh Hải không. Nói ra rồi thì sao chứ, chắc gì đã cải thiện được điều gì. Bất giác tôi lại nhớ tới anh Quân. Có vẻ như việc chia sẻ với anh Quân sẽ khiến tôi thấy thoải mái hơn là với anh Hải. Cũng đã lâu lắm rồi tôi không gặp lại hai anh em Quân và Mai. Kể từ khi vào trường đến nay, tôi thường bị cuốn theo việc tập luyện cùng các thành viên trong đội mà ít khi tiếp xúc với bên ngoài. Trong trường cũng có quy định là không được tự ý tham gia các nhiệm vụ bên ngoài mà chưa được sự cho phép của trường. Tôi bỗng thấy nhớ họ... cảm giác cứ như tôi bị mất đi hai người bạn vậy. Giá như họ có thể cùng tôi tham gia tập luyện thì hay biết mấy. Đang mải mê suy nghĩ thì giọng của Lan bỗng vang lên bên tai tôi:
- Dạ, con biết.
Anh Hải kéo tay tôi để giúp tôi đứng dậy. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Đó là một ánh mắt rất cương nghị và đầy sự cảm thông. Tôi đành đáp lại:
- Ta không cấm cản con chuyện đó. Chuyện tình cảm... nếu đã có thì hãy gìn giữ nó cho tốt, đừng chơi đùa với nó hay đừng để nó ảnh hưởng đến những chuyện khác. Còn về chuyện của Long, ta đã có cách giúp cậu ấy. Chính vì thế ta mới muốn cậu ấy tới đây. Sức mạnh của cậu ấy sẽ là một sự hỗ trợ đắc lực cho chúng ta trong cuộc chiến sắp tới. Ta gọi hai đứa đến đây cũng vì muốn kể cho hai đứa nghe một câu chuyện... câu chuyện về cuộc chiến rồng 5 năm về trước...
---
- Em cũng không rõ. Mình cứ tới gặp mẹ xem sao.
- Mẹ cũng biết điều đó rồi ạ? Có cách nào giúp anh ấy... à... giúp Long kiểm soát được nó không?
Tôi gật đầu:
- Được thôi, lúc nào anh cũng sẵn sàng lắng nghe. Thôi chúng ta ra khỏi đây để trả lại phòng thi đấu cho người khác nào. Tiểu thư chắc đang lo lắng cho chú em lắm đấy.
Quả thật ngay khi trở lại phòng chờ, Lan đã chạy ngay tới để hỏi thăm tôi:
Ánh mắt cô Tuyết Linh hướng vào tôi dò xét, cứ như cô muốn chờ đợi lời giải thích từ phía tôi vậy. Tôi đành phải lên tiếng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.