Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sắt Thép Ma Pháp
Unknown
Chương 727: Thủ đoạn nhỏ.
Đứng trên tầng ba của trụ sở chính tập đoàn Hoa Quế, Hoa Nguyệt Ánh thông qua cửa sổ sát đất quan sát ngựa xe như nước bên ngoài.
“Giám đốc! Lưu phó bộ trưởng đã tới.”
Tiếng gõ cửa vang lên, từ bên ngoài vọng vào tiếng của thư ký.
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy liền quay người đi tới mở cửa phòng.
Bên ngoài là thư ký của nàng sau lưng là một người đàn ông trung niên có ánh mắt hiền hòa.
Trung niên này chính là Lưu Ánh phó bộ trưởng bộ tài chính hiện tại.
“Rất vui được gặp ngài Nguyệt Ánh giám đốc.”
Lưu Ánh hơi cúi đầu hành lễ với Hoa Nguyệt Ánh. Mặc dù về mặt thân phận bên ngoài Hoa Nguyệt Ánh mới nên là người cần hành lễ, nhưng ai bảo nàng này trước kia là thủ tướng bây giờ vẫn là bạn thân của quốc vương lại là giám đốc của tập đoàn Hoa Quế.
Nếu không tính tập đoàn hoàng gia thì đây chính là tập đoàn lớn nhất Nam Tinh, một phó bộ trưởng nhỏ bé như ông ta còn không đủ người ta nhét kẽ răng.
Hoa Nguyệt Ánh thấy vậy cũng đáp lễ, nàng hơi gập đầu nói.
“Ta cũng rất vui được gặp ngài Lư bộ trưởng.”
Nàng như vô tình như cố ý bỏ đi chữ phó trong chức vụ của Lưu Ánh rồi tránh sang một bên mời ông ta vào.
Lưu Ánh nghe vậy cũng không nói nhiều tiến vào phòng, hai người sau khi ngồi xuống Lưu Ánh liền dẫn đầu lên tiếng.
“Nguyệt Ánh giám đốc, hẳn ngài cũng biết hôm nay tôi tới đây vì lý do gì. Tôi cũng xin trình bày lại kế hoạch của chính phủ một chút.”
Dừng lại một chút sau khi xác nhận Hoa Nguyệt Ánh đang lắng nghe Lưu Ánh tiếp tục nói.
Hóa ra hôm nay hắn tới đây là để bàn bạc với Hoa Nguyệt Ánh về kế hoạch trưng dụng các nhà máy của tập đoàn phục vụ sản xuất c·hiến t·ranh.
Trước đó đã có một đợt trưng dụng nhưng bởi vì quan hệ của Hoa Nguyệt Ánh khiến các nhà máy tập đoàn không bị trưng dụng. Long cũng biết điều này nhưng hắn cũng nhắm mắt cho qua, dù sao đây cũng là chuyện thường tình ở quan trường cùng thương trường.
Nhưng lần này khác, bây giờ đã tới lượt các tập đoàn lớn phải có thái độ cho dù là Hoa Nguyệt Ánh cũng không ngoại lệ. Còn những kẻ đã tỏ thái độ từ trước đó một liền là tiếp tục tồn tại, còn một loại nữa bây giờ đã ngồi trong nhà đá.
Dù vậy trong điều này vẫn có những thứ có thể thao tác được!
Sau khoảng hai giờ bàn bạc hai người đã đi đến thống nhất về những nhà máy được trưng dụng, chủ yếu đều là các nhà máy đứng cuối trong doanh thu sáu tháng vừa qua như vậy sẽ giảm được thiệt hại cho tập đoàn nhưng cũng đáp ứng được yêu cầu của phía chính phủ, vẹn cả đôi đường.
Chờ sau khi Lưu Ánh rời đi thứ ký mới không nhịn được nói.
“Giám đốc ngài làm như vậy không sợ bệ hạ tức giận sao?”
“Tức giận! Tại sao bệ hạ lại tức giận?”
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy cười hỏi.
“Cái đó…”
“Yên tâm! Bệ hạ là một người dễ nói chuyện, ngài thích sự cân bằng lợi ích giữa các bên, nếu chúng ta có thể cân bằng lợi ích của chúng ta và lợi ích quốc gia bệ hạ rất hoan nghênh. Đương nhiên nếu chúng ta làm tổn hại tới lợi ích quốc gia bệ cũng rất hoan nghênh nhưng mà là hoàn nghênh chúng ta vào nhà đá và tài sản của chúng ta.”
Hoa Nguyệt Ánh không để thư ký nói xong đã ngắt lời nàng.
Sau khi rời khỏi trụ sở của Hoa Quế, Lưu Ánh tiếp tục đi tới trụ sở của các tập đoàn lớn khác. Hôm nay nhiệm vụ của hắn rất nhiều phải tranh thủ từng giây phút một.
Lần này dự tính sẽ đưa một phần ba số nhà máy còn lại chưa bị trưng dụng vào hệ thống của quản lý của chính phủ.
Cũng không phải chính phủ không muốn nhiều hơn mà là không có đủ nguyên liệu thô cho sản xuất.
Lần trước chính phủ tập trung vào các nhà máy cỡ trung và cỡ nhỏ, đương nhiên lần này các xí nghiệp tập đoàn lớn là mục tiêu Long đã rất tạo điều kiện cho bọn hắn rồi.
Nhưng vẫn có những kẻ không biết điều.
Trước đó Tào gia bị tịch thu tài sản điều tra khiến những kẻ không an phận chùn bước không dám nghĩ tới việc di cư chạy ra nước ngoài, hoặc có lẽ bọn hắn vẫn đang làm nhưng việc vận chuyển tài sản bí mật hơn rất nhiều.
Dù sao giảm thiểu rủi ro xuống thấp nhất chính là bản tính của nhà tư bản, không thể khiến bọn hắn từ bỏ bản tính được.
Long cũng biết điều đó, nhưng chỉ cần tài sản chính của chúng không rời khỏi Nam Tinh hắn cũng nhắm mắt cho qua. Ví dụ như nhà máy, máy móc hay các loại công nghệ.
Nhưng còn bây giờ khi chính phủ bắt đầu đụng tới lợi ích của bọn chúng một lần nữa, bọn chúng lại tiếp tục dở kế vặt khi giao cho chính phủ những nhà máy cũ thậm chí là những nhà máy đã không còn hoạt động.
Cũng không phải như Hoa Nguyệt Ánh, nhà máy nàng giao đều vẫn hoạt động rất tốt chỉ là lợi nhuận của nhà máy không đủ lớn để nàng quyết định giữ chúng lại. Còn những kẻ này chúng là giao những nhà máy không hoạt động, những nhà máy với máy móc đã cũ.
Đương nhiên hiện tại chính phủ không biết chuyện đó, nhân lực của chính phủ là có hạn những nhà máy này cũng vốn không thuộc quản lý của chính phủ phải tới khi tiếp nhận những nhà máy này mới có chuyện để nói.
…
Đêm hôm đó có không ít quan chức chính phủ được mời đi xã giao, chủ trì cuộc xã giao này là một số nhà tư bản lớn của Kim Lăng, sở dĩ nói là nhà tư bản lớn của kim lăng bởi vì phần lớn nhà tư bản hàng đầu quốc gia không tham gia vào buổi xã giao này giống như Hoa gia hay Trần gia.
Nhưng dù vậy đây cũng là một thế lực không nhỏ và chắc chắn khiến chính phủ để ý, chỉ có điều đây quả thực chỉ là một cuộc xã giao bình thường không có bất kỳ khác lạ nào cả ít nhất bên ngoài chính là như vậy.
Sáng hôm sau.
Khu vực ngoại ô phía tây Kim Lăng, có một khu công nghiệp nhà máy khá lớn.
Nhưng vấn đề là nơi này khá là cũ kỹ, không gian bên ngoài cây cỏ mọc khắp nơi cho thấy đã lâu chưa có người dọn dẹp ở đây.
Dù vậy nơi này vẫn có người!
Hai chiếc xe tiến vào khu công nghiệp xuống xe là một đội nhân viên chính phủ, bọn họ được cử tới đây để tiếp thu khu công nghiệp này.
Vừa bước xuống xe ấn đường của bọn hắn nhíu chặt lại nhìn xung quanh một lượt.
“Nơi này thực sự là khu công nghiệp sao? Nhìn thế nào cũng giống một nhà máy bỏ hoang hơn.”
Một người không nhịn được nói.
“Ha ha! Các vị đại nhân không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá mọi thứ được, khu công nghiệp của chúng tôi là một trong những khu công nghiệp hàng đầu hiện tại.”
Lúc này giám đốc khu công nghiệp vội vã đi tới cười nói.
“Chào ngài thưa đại úy, hoan nghênh ngài tới khu công nghiệp.”
Ông ta vội vã bắt tay với người dẫn đầu trong đoàn nhân viên chính phủ.
Hiển nhiên lần này tới đây là người của q·uân đ·ội, dù sao cũng là nhu cầu từ phía q·uân đ·ội.
“Giám đốc! Như đã thông báo từ trước, chúng ta tới tiếp thu nhà máy.”
Đại úy vừa bắt tay giám đốc vừa nói.
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cam kết sẽ hết sức phối hợp với ngài cùng nhau nỗ lực bảo vệ vương quốc của chúng ta, quê nhà của chúng ta.”
Biểu cảm trên mặt của giám đốc vô cùng nghiêm nghị giống như hắn thực sự là một kẻ yêu nước vậy.
“Mời các ngài theo ta, theo ta.”
Nói rồi giám đốc dẫn đầu đi trước dẫn đường cho đám người, nhân lúc hai người đi trước giám đốc ghé sát vào người đại úy trừ trong ngực lấy ra tập phong bì dày cộp ghé vào tai đại úy nói.
“Thưa đại úy đây là một chút tình cảm của chúng ta xin ngài hãy nhận cho, mong ngài có thể chiếu cố chúng ta một chút.”
Đại úy hơi nhíu mày, nhưng hắn vẫn nhận lấy phong bì cất vào trong ngực nói nhỏ.
“Ta cũng nhận được nhờ vả từ phía Vương giám đốc chiếu cố các ngươi, yên tâm sẽ không sao cả.”
Trước khi tới đây hắn cũng đã được người quen đánh tiếng trước vì thế hắn rất thành thạo nhận lấy chỉ có điều hắn không quá hài lòng với cách đưa thứ đồ vật n·hạy c·ảm như vậy.
Phía sau vẫn còn rất nhiều người đâu, nếu không cận thận liền gặp rắc rối.
“Những người phía sau ta, ông chú ý một chút.”
Đại úy cũng không quên dặn dò giám đốc về những người phía sau, dù sao cũng không phải chỉ có mình hắn ở đây.