Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 728:

Chương 728:


Tiểu đội trưởng sau khi b·ị b·ắt không gặp phải nguy hiểm tính mạng, lũ ma quỷ giống như không có hứng thú g·iết hắn hay đưa hắn lên bếp nướng như những đồng đội.

Nhưng không nguy hiểm tính mạng cũng không có nghĩa không đau khổ, nơi giam giữ của hắn không phải là nơi giam giữ cho người nó giống như là nơi giam giữ lũ heo lợn chờ đợi bị người mang đi làm thịt mới phải.

Nơi hắn bị nhốt là một nhà kho lớn, rất nhiều người bị nhốt trong này mặc dù nhà kho rất lớn nhưng vẫn rất chật chội, toàn bộ không phân biệt tập trung hết bên trong, bên dưới cũng là mặt đất bình thường cỏ dại mọc lên đến cả một cái sàn cũng không có.

Thành ra cái nhà kho kia không khác gì cái chuồng lợn, thậm chí còn kinh khủng hơn cả chuồng lợn khi vệ sinh đều diễn ra trong này. Thi thoảng một số người còn bị lôi đi không trở lại nữa.

Đã chứng kiến cảnh tượng trước đó tiểu đội trưởng không biến sắc mặt, hoặc có lẽ nói cảm xúc của hắn đã bị chai mòn từ lâu. Hắn đã chứng kiến quá nhiều rồi cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra với những người đó.

Bị giam giữ lâu ngày, lại còn sống trong một môi trưởng mất vệ sinh như vậy đây chính là một ổ bệnh tiềm năng, dần dà bắt đầu xuất hiện người bệnh.

Chắc chắn rồi làm sao có thể không bị bệnh trong môi trường như vậy đi được, hơn nữa còn là d·ịch b·ệnh l·ây n·hiễm chứ không phải bệnh bình thường.

Một số người thấy vậy liền muốn trốn thoát, bởi vì bọn hắn biết nếu không rời khỏi đây bọn hắn sẽ bị d·ịch b·ệnh g·iết c·hết. Nhưng lũ ma quỷ lại không cho phép điều đó, khi biết trong nhà kho xảy ra d·ịch b·ệnh bọn hắn thậm chí còn cười với ánh mắt giống như muốn nói là bọn hắn cố ý để dịch bênh xảy ra.

Đương nhiên d·ịch b·ệnh cuối cùng cũng là d·ịch b·ệnh muốn g·iết c·hết tất cả những người trong này cần thời gian không ngắn, hệ thống miễn dịch của con người mặc dù trong môi trường này vẫn còn tác dụng có thể tạm thời chống lại d·ịch b·ệnh.

Những cuối cùng nó cũng chỉ là kéo dài thời gian thôi.

Hai ngày sau ca bệnh đầu tiên xuất hiện lũ ma quỷ cuối cùng cũng thả bọn họ rời khỏi nơi đây áp giải tất rời đi.

Lúc rời khỏi nhà kho trên người tiểu đội trưởng đều là mùi h·ôi t·hối bốc lên khắp nơi.

Cả người hắn nhớt nhát bên trên dính đầy bụi đất thậm chí là có một vài thứ phát ra mùi h·ôi t·hối đôi mắt thâm quần khuôn mặt xanh xao gầy gò cho thấy sức khỏe của hắn suy giảm, không chỉ là tiểu đội trưởng mà phần lớn người ở đây đều gặp phải tình cảnh tương tự có người thậm chí không thể bước đi liền lập tức bị lũ ma quỷ lôi đi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nếu bây giờ có người ở đây liền sẽ giật mình bởi vì rất nhiều người ở đây biểu cảm cùng ánh mắt của những người này đã trở nên đờ đẫn, bọn hắn thậm chí không thể hiện chút cảm xúc nào khi chứng kiến đồng loại của mình bị lôi đi như vậy. Nhìn qua bọn họ giống như là xác sống hơn.

Chỉ có một số người thấy vậy liền khóc rống lên sợ hãi.

Những người này kỳ thực đều là người mới b·ị b·ắt tới đây bọn họ còn chưa trải qua nhiều đau khổ như những người đi trước không biết được nội tâm bọn họ đã tuyệt vọng.

Cho dù là tiểu đội trưởng cũng đã không khác là bao. Hắn đã từ bỏ mọi nỗ lực phản kháng rồi, hắn cũng đã từ bỏ hy vọng quốc gia sẽ cứu hắn, bây giờ hắn không khác mấy là một cái xác sống biết đi là mấy.

Đoàn người cứ như vậy được áp giải rời khỏi nơi giam giữ, không biết bọn hắn bị áp giải đi đâu nhưng đường đi khá khó khăn, thi thoảng còn phải leo núi, vượt suối nhiều người không thể chống được ngã quỵ trên mặt đất kết cục của bọn họ không ai có thể nhìn thấy nhưng có thể mường tưởng ra được.

Bọn hắn đi hai ngày cuối cùng gặp phải một đoàn người khác.

Khác với đoàn người của tiểu đội trưởng, đoàn người này sạch sẽ hơn rất nhiều mặc dù tinh thần của bọn họ không tốt nhưng ít nhất không hề gầy gò bệnh trạng như đoàn người tiểu đội trưởng.

Bọn họ chính là những người dân của Vĩnh Xuân b·ị b·ắt tới đây.

Khác với những người bị giam lâu dài như tiểu độ trưởng, bọn họ bị áp giải tới đây ngay khi Vĩnh Xuân thất thủ, trên đường mặc dù chịu không ít khổ cực nhưng tinh thần của bọn hắn vẫn thuộc về nhân loại không bị mài mòn hết như những người đã bị giam cầm lâu dài, những người đã bị mài mòn hết mọi thứ và bọn họ bây giờ không khác mấy con rối là bao, có chăng những con rối này có tư duy và không cần phải điều khiển liên tục.

Thậm chí giờ đây những người bị dân của Vĩnh Xuân cũng thể hiện một ánh mắt kinh dị với nhóm người tiểu đội trưởng, bởi vì mùi h·ôi t·hối phát ra trên người bọn họ và không thể không nói tới sắc mặt tái nhợt của tất cả những người này. Bọn họ theo bản năng né tránh đám người tiểu đội trưởng.

Nhưng roi da bay tới khiến tất cả không thể không dừng lại, dưới sự quát mắng của lũ ma quỷ tất cả lại đâu vào đấy cùng nhau tiếp tục đi tới.

“Thái độ cái gì đây! Các ngươi rồi sẽ có cùng kết cục, có gì mà phải thái độ.”

Một tên ma quỷ cười lạnh sử dụng giọng nói như bị cái gì đó xé rách cổ họng, ánh mắt của hắn nhìn lũ da s·ú·c trước mặt tràn ngập khát máu, nếu không phải lũ da s·ú·c này cần thiết cho lễ tế có lẽ hắn đã làm thịt toàn bộ.

“Này ta có thể xử lý một vài tên được không? Thiếu một hai tên hẳn không có vấn đề gì chứ?”

Hắn vẫn không nhịn được cơn khát máu trong người hỏi đồng bạn bên cạnh.

“Khặc khặc! Hẳn không có vấn đề.”

Đồng bạn của hắn cười một cách quái dị, hắn thậm chí không chờ đồng bạn của mình mà đưa tay chộp lấy một nữ nhân gần đó lôi đi.

“Cứu ta, cứ ta ah ah.”

Nữ nhận hoảng sợ la lên cầu cứu những người xung quanh, một số người vươn tay giữ lấy nữ nhân nhưng ngay sau đó một ánh sáng kim loại lóe lên đôi tay giữ lấy nữ nhân kia đứt lìa.

“Ahhh!”

Người kia sợ hãi kêu lên, máu tươi bắn ra thấm ướt toàn bộ cơ thể của nữ nhân, dung nhan của nàng lúc này chỉ toàn là màu đỏ, những người xung quanh thấy vậy không dám tiến lên nữa mặc cho nữ nhân bị lôi đi, mặc cho nữ nhân la khóc cầu cứu.

Nàng cố gắng dãy dụa muốn trốn thoát khỏi bàn tay của tên ma quỷ nhưng cơ thể của nữ nhân yếu đuối làm sao có thể chống lại một con quỷ cơ chứ, nàng bị kéo lê trên đất cho tới khi biến mất khỏi tầm mắt mọi người nhưng âm thanh của nàng vẫn vọng lại vào tai mọi.

Không ai lên tiếng, một âm thanh cũng không vang lên tất cả đều chỉ biết đứng ở đó đến cả việc giúp người b·ị c·hém hai tay kia cũng không giúp đỡ không gian xung quanh còn lại tiếng hét đau đớn của người kia.

“Tiếp tục di chuyển.”

Những tên ma quỷ khác mất kiên nhẫn roi da trên tay vung tới ép đám người tiếp tục di chuyển, chỉ còn lại tên nam nhân bị chặt tay đam nằm la liệt trên mặt đất nhưng lũ ma quỷ cũng không giúp hắn cứ để hắn nằm như vậy tiếp tục kêu rên làm cảnh cáo cho những người xung quanh.

Mọi người đi qua đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nam nhân nhưng bọn họ cũng không dám dừng lại, bởi vì kẻ dừng lại bây giờ đang nằm bên cạnh thanh niên cùng với cái đầu nằm bên cạnh cơ thể.

Tất cả những chuyện này đều lọt vào tầm mắt của tiểu đội trưởng nhưng hắn cũng không có phản ứng nào, đôi chân chỉ tiếp tục đạp trên mặt đất tiếp tục tiến lên.

Đột nhiên lúc này trên bầu trời vang lên âm thanh kỳ lạ, như tiếng vo ve của muỗi nhưng lớn hơn rất nhiều và tới từ trên đầu.

Tất cả mọi người đều không nhịn được ngước nhìn lên, mặc dù ở trong rừng tầm nhìn lên trời bị che lấp không ít nhưng vẫn có những người thông qua kẽ là nhìn thấy một đồ vật kỳ lạ đang lượn lờ trên bầu trời.

“Tiếp tục di chuyển nhanh lên.”

Lũ ma quỷ thấy vậy roi da lại vung lên thúc d·ụ·c.

B24 mặc dù đã không phải là bí mật nhưng đó chỉ là trong nội bộ cao tầng các nước, đối với người dân bình thường bọn hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy B24 vì thế cũng không có bất kỳ phản ứng nào khi B24 lượn lờ trên đầu.

Chương 728: