Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 744: Bị bắt chẹt.

Chương 744: Bị bắt chẹt.


Diêu pháp thánh đối mặt với Ngụy Quân phó bộ trưởng bộ ngoại giao của Nam Tinh, ánh mắt của ông ta cực kỳ sắc bén, khí tràng toát ra khiến cho vị Ngụy Quân cảm giác nghẹt thở không dám đối mặt.

“Các ngươi muốn ta tới Nam Tinh?”

Diêu pháp thánh ánh mắt như lưỡi kiếm nhìn Ngụy Quân hỏi.

Cố gắng ép xuống cảm xúc xao động trong người Ngụy Quân ngẩng đầu nói.

“Vâng thưa đại công tước! Hiện tại pháp thánh của Thánh quốc cùng tinh linh tộc không thể động. Thú nhân cũng không thể chỉ có các vị đại nhân của Đế quốc có thể động vì thế chính phủ Nam Tinh đề nghị một trong hai vị đại công tước có thể đóng giữ ở Nam Tinh đề phòng tình huống bất trắc.”

Thánh quốc giờ đang bị t·ấn c·ông hiển nhiên không thể động, tinh linh mặc dù có thể ngăn ma quỷ nhưng cũng chỉ cách một eo biển, khoảng cách với ma địa rất gần nếu các pháp thánh của tinh linh tới Nam Tinh chắc chắn sẽ không kịp chi viện nếu pháp thánh ma quỷ xuất động hướng tinh linh.

Thú nhân đế quốc thì không gặp phải tình huống bị ma quỷ đe dọa như vậy, nhưng đừng quên thú nhân đế quốc đang bị chia cắt nếu không có pháp thánh trấn thủ đám quân phiệt kia có thể thành thành thật thật hợp tác với nhau sao? Đừng quên đến bây giờ đám kia vẫn còn ám đấu với nhau cho dù có pháp thánh đe dọa.

Nếu pháp thánh không ở đây thú nhân đế quốc rồi sẽ lại loạn.

Vì thế lựa chọn cuối cùng lại là Đế quốc.

Không có mối đe dọa từ ma quỷ, nội bộ lại ổn định hiển nhiên Đế quốc là lựa chọn tốt nhất, pháp thánh ma quỷ muốn chạm tới lãnh thổ Đế quốc chắc chắn phải qua được Nam Tinh việc pháp thánh trấn thủ là điều có thể hiểu được.

Diêu pháp thánh nghe vậy liền cười nói.

“Tiền công thế nào?”

Ngụy Quân nghe vậy khóe mắt co giật.

“Làm sao! Không lẽ các ngươi muốn ta làm vệ sĩ miễn phí cho các ngươi?”

Thấy biểu cảm của Ngụy Quân, Diêu pháp thánh liền cười chế nhạo nói.

“Làm sao có thể như vậy! Chỉ là chúng ta không biết công tước đại nhân muốn gì thực sự không thể đưa ra tiền công xứng đáng với đại công tước ngài.”

Quả thực đám óc đầy nếp nhăn ở Nam Tinh không biết các pháp thánh muốn gì và cần gì, tiền bạc chắc chắn không phải vấn đề với họ như vậy thì cần gì đây?

Cũng không thể là công nghệ đi, hay đất đai! Đừng đùa những cái đấy nên là phía Đế quốc đưa ra mới đúng làm pháp thánh làm sao có hứng thú với điều đó.

Diêu pháp thánh nghe vậy cười mỉm lâm vào trầm tư một lúc liền nói.

“Cái này nha, ta muốn kiến thức của các ngươi.”

“Kiến…kiến thức!”

Ngụy Quân nghe vậy có chột dạ nói.

Hắn đương nhiên biết kiến thức trong lời Diêu pháp thánh là gì và hiển nhiên đây là một tài sản vô cùng quý giá đối với bất kỳ quốc gia hay người nào. Bất kỳ học sinh nào tốt nghiệp từ các đại học của Nam Tinh đều được săn đón, cho dù là những người không thể tìm được công việc trong nước thì vẫn có vô số quốc gia đưa ra vô số đãi ngộ để có thể lôi kéo bọn họ.

Nhưng Ngụy Quân không tin với địa vị của mình Diêu pháp thánh không thể tiếp cận được những kiến thức được dạy trong trường đại học, như vậy kiến thức trong lời Diêu pháp thánh là gì?

“Làm sao ngươi từ chối?”

Diêu pháp thánh gằn giọng nói, khiến trái tim Ngụy Quân hơi nhảy lên nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định nói.

“Hẳn ngài đã tiếp cận với những kiến thức đó mới phải?”

Ngụy Quân tò mò hỏi, hắn thực sự rất khó hiểu.

Nhưng Diêu pháp thánh không trả lời, ông ta cười nói.

“Ta muốn tiếp cận với mọi thư viện ở Kim Lăng. Tham gia hoạt động giảng dạy của các trường đại học.”

Nghe vậy Ngụy Quân nhíu mày càng sâu.

“Tôi không thể quyết định chuyện này, xin ngài chờ đợi.”

Nếu là những thư viện trường học bình thường hoặc các thư viện mở cửa toàn dân thì được nhưng đó là tất cả có những thư viện đặc biệt mà người ngoài không thể tiếp cận, ví dụ như thư viện cấp hai của các trường đại học kỹ thuật, những thư viện này chỉ có một số người hạn chế trong trường mới được cấp quyền tiếp cận.

Còn với các trường quân sự thư viện trong đó rất khó tiếp cận bởi vì bên trong có rất nhiều thông tin bí mật, và chắc chắn chính phủ sẽ không cho phép Diêu pháp thánh tiếp cận những kiến thức đó.

Vì thế yêu cầu của Diêu pháp thánh là rất quá đáng, Ngụy Quân chắc chắn chính phủ sẽ không đồng ý với yêu cầu đó, nhưng hắn vẫn nói như vậy là để bàn bạc lại bởi vì giờ đây đã xác định được nhu cầu của Diêu pháp thánh như vậy bọn họ có thể đưa ra một số giới hạn thích hợp với vị pháp thánh này.

“Ta nghĩ các ngươi nên quyết định nhanh lên.”

Diêu pháp thánh nhắc nhở.

Quả thật pháp thánh ma quỷ có thể thông qua hắc nhãn xuất hiện ở phương bắc Nam Tinh bất kỳ lúc nào vì thế Nam Tinh cần một pháp thánh trấn thủ càng nhanh càng tốt.

“Chúng ta sẽ trả lời trong thời gian ngắn nhất thưa ngài đại công tước.”

Ngụy Quân nói.

Hắn hoặc có lẽ toàn bộ Nam Tinh không biết rằng pháp thánh nếu muốn sử dụng hắc nhãn không phải dễ dàng, mặc dù Diêu pháp thánh không biết cần những điều kiện gì nhưng ông ta đã từng chứng kiến điều đó, mỗi lần như vậy giao động ma pháp gây ra là cực kỳ kinh khủng và cũng cần không ít thời gian để có thể đi qua vì thế các pháp thánh có thời gian để phản ứng với chuyện này.

Nhưng đây chỉ là tin tức được lưu truyền giữa các pháp thánh, cho dù là triều đình của Đế quốc hay các quốc gia khác cũng không có người biết vì thế bản thân chính phủ Nam Tinh không biết và hiện tại Diêu pháp thánh đang sử dụng chính điều này để đạt được lợi ích cho mình.

Ai bảo Nam Tinh không biết đâu! Đấy là lỗi của Nam Tinh không phải lỗi của ông ta.

Dù sao chuyện như vậy Nam Tinh có thể nghĩ ra thì những người khác tại sao không nghĩ ra cơ chứ, đừng quyên ma quỷ đã xuất hiện trên thế giới hàng nghìn năm và chắc chắn đây không phải lần thứ hai hay thứ ba c·hiến t·ranh với ma quỷ diễn ra.

Cũng lúc đó cung điện hoàng gia Đế quốc Hồng cô đã xuất hiện ở đây.

Mặc dù được chăm sóc rất tốt bởi ma pháp nhưng dung nhan của bà vẫn hiện lên dấu vết của năm tháng.

Hồng cô đi theo người hầu hướng về phía phòng làm việc của hoàng đế, suốt quãng đường ánh mắt của bà luồn ngắm nhìn xung quanh.

“Quả không hổ là Đế quốc, nghệ thuật điêu khắc của các vị thật tuyệt vời.”

Bà không nhịn được lên tiếng khen ngợi.

Mặc dù thời gian lập quốc của Đế quốc không thể so sánh với Nam Tinh nhưng với việc thừa kế trình độ nghệ thuật của một trong ba đế quốc hùng mạnh nhất thế giới sáu trăm năm trước thì nghệ thuật của bọn họ không thể kém đi đâu được.

Suốt quãng đường Hồng cô đều chứng kiến những bức điêu khắc từ mái nhà đến tường, mỗi bức điêu khắc đều là một câu chuyện trong đó nhiều nhất chính là câu chuyện lập quốc của Đế quốc và Vĩnh Hằng Đế quốc tiền thân của Đế quốc.

Chú ý rõ hơn thì nơi này vậy mà không có bất kỳ câu chuyện nào liên quan tới tín ngưỡng, xem ra bản thân Đế quốc cũng không thích tôn giáo.

“Quá khen! Nam Tinh cũng không kém.”

Người hầu nghe vậy khiêm tốn nói, nhưng khuôn mặt của hắn kia lại không che dấu được sự kiêu ngạo.

Không có cách được một trong những người quyền lực nhất thế giới hiện tại khen ngợi chắc chắn ai cũng tự hào.

Hồng cô đương nhiên là một trong những người quyền lực nhất thế giới rồi, là người quản lý của tập đoàn hoàng gia theo một thống kê không chính thức tập đoàn này đang sở hữu hơn hai mươi nghìn bằng sáng chế các loại của Nam Tinh, mười phần trăm các khoản đầu tư ở nước ngoài cũng thuộc về tập đoàn này còn chưa kể người mà tập đoàn này đại diện nữa.

Có thể nói thái độ của tập đoàn hoàn toàn có thể quyết định sự phát triển của một quốc gia cho dù có là Đế quốc đi chăng nữa.

Vì thế hoàng đế mới chấp nhận gặp mặt Hồng cô cho dù về mặt chính thức Hồng cô không có bất kỳ chức vụ nào trong hệ thống nhà nước cả.

Chương 744: Bị bắt chẹt.