Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sắt Thép Ma Pháp
Unknown
Chương 745:
Đại sứ quán tạm thời của Nam Tinh ở Đế quốc!
Trước đây nơi này là trụ sở bí mật của tình báo chiến lược, nhưng sau đó khi hai nước hoà bình và Nam Tinh cần một trụ sở cho các đoàn ngoại giao nước này trú đóng để tiện tiến hành đàm phán với các quốc gia nơi này liền được chọn làm đại sứ quán tạm thời.
Lúc này trong phòng thông tin của đại sứ quán Hồng cô đang sử dụng máy điện báo để truyền tin về nước.
Mặc dù trên giấy tờ Hồng cô không phải là người của chính phủ, nhưng với địa vị của mình việc bà mượn dùng một chút đồ của chính phủ cũng không sao. Cũng không phải lấy luôn có gì phải sợ, mà cho dù lấy luôn bỏ ra một số tiền đền bù liền có thể sẽ không ai vì chuyện này làm khó Hồng cô cả.
Gửi xong tin nhắn Hồng cô liền rời khỏi tới phòng tiếp khách của đại sứ quán, nơi này các nhân viên trong tập đoàn hoàng gia đang chờ bà.
Lần này Hồng cô tới đây không chỉ để gặp hoàng đế mà còn để chuẩn bị đầu tư xây dựng nhà máy ở Đế quốc nữa.
Bây giờ Nam Tinh đã mở rộng đầu tư vào các quốc gia phe Đế quốc, còn đầu tư như thế nào liền phụ thuộc vào các công ty.
“Giám đốc, phía liên minh muốn chiếm bảy phần doanh thu cùng với đó phải tiến hành chuyển giao công nghệ trong ba năm.”
Vừa vào phòng thư ký đã lập tức tiến tới báo cáo với bà.
Liên minh ở đây là liên minh các quý tộc, sau nhiều năm hợp tác với Nam Tinh các quý tộc thừa nhận không đủ năng lực để có thể hợp tác trong các dự án lớn với Nam Tinh, vì thế bọn hắn đã tạo nên các liên minh tăng cường sức mạnh cho mình để có thể bình đẳng hợp tác với các công ty Nam Tinh.
Kỳ thực một trong những vấn đề lớn nhất vào thời điểm đó là sự bất hợp tác của những người không liên quan. Ví dụ như việc xây nhà máy tại một lãnh địa nhưng khi muốn đưa hàng hoá ra vào lãnh địa thì phải đi qua lãnh địa khác, nhưng khi những lãnh địa này thu thuế quá cao khiến giá hàng hoá bị đội lên rất cao khiến chúng chỉ có thể tiêu thụ trong một khu vực hạn chế mà không thể mở rộng thị trường.
Vì thế liên minh được thành lập với mục đích chia sẻ lợi ích giữa các quý tộc đảm bảo hệ thống lợi ích của các quý tộc có liên quan.
Đó mới là lý do lớn nhất cho những liên minh thương mại như thế xuất hiện nhằm mục đích mở rộng thị trường tăng cường lợi nhuận.
“Giới hạn chia năm năm, hơn nữa việc chuyển giao công nghệ sẽ diễn ra trong năm năm không ít hơn.”
Hồng cô nói.
“Làm như vậy sẽ rất tốn thời gian thưa giám đốc, đối phương sẽ không dễ nhả ra.”
Thư ký nói.
“Hừ! Các hợp đồng trước kia đều là mười năm, chúng ta giảm xuống năm năm đã là rất nhượng bộ nếu bọn hắn không muốn thì chúng ta có thể hợp tác với bên khác. Cũng không phải chỉ có mỗi bọn hắn, rất nhiều người đang lăm lăm kế hoạch này đây, ngược lại chúng ta mới là bên nắm đằng chuôi không có chúng ta bọn chúng liền không làm được gì.”
Hồng cô vẫn rất kiên quyết nói.
Nàng biết lũ quý tộc này là một lũ sói đói nếu tỏ ra yếu thế trước lũ sói chắc chắn chúng sẽ nhân cơ hội lao lên cắn xé con mồi.
Mà đối phương chắc chắn sẽ luôn coi bọn họ là con mồi, chỉ có điều con mồi này cũng là một con sói mạnh mẽ khiến bọn hắn phải thận trọng từng chút một thăm dò.
Lúc này Long cũng đã nhận được tin tức của Hồng cô.
Nhìn xuống tờ điện báo được đặt trên bàn Long lâm vào trầm tư, bởi vì cái giá của chuyện này không phải nhỏ.
Yêu cầu của Long chính là quyền có thể tiếp cận và nghiên cứu núi Tam Sơn chính là vùng lãnh thổ truyền thống của nhà mẹ Long, hiện tại hắn là người thừa kế duy nhất của gia tộc này.
Theo những lời của Đức Bình chỉ có Long mới có thể tiếp cận những bí mật ở đó, nhưng bản thân ông ta lại không biết những bí mật kia là gì.
Ban đầu Long không quá chú ý tới chuyện này, dù sao để tiếp cận được núi Tam Sơn là điều cực kỳ khó ngay cả với bản thân Long. Dù sao đó cũng là lãnh thổ của Đế quốc muốn đánh vào lãnh thổ Đế quốc đâu dễ như vậy.
Theo Long cho dù không có ma quỷ thì trong hai mươi năm tới Nam Tinh cũng không thể chạm tới lãnh thổ Đế quốc.
Dù sao đó cũng là Đế quốc, không phải c·h·ó mèo gì muốn đánh vào lãnh thổ bọn hắn liền phải chấp sẵn sàng cho một cuộc đại chiến.
Vì thế Long đã vứt chuyện này sang một bên, trong những năm qua hắn thậm chí không nhắc lại chuyện này bất kỳ lần nào nữa.
Nhưng việc ma quỷ xuôi nam đã khiến hắn cảnh giác và lời nhắc của Đức Bình khiến Long chú ý.
Như theo lời của Đức Bình thì nơi này sở hữu mọi bí mật của thế giới cho dù có là ma quỷ, vì thế Long mới chú ý tới nơi này muốn tiếp cần nó để có thể tìm hiểu về ma quỷ muốn hiểu cái chủng tộc hoặc có thể là một thứ gì đó không thể định nghĩa.
Đúng vậy! Cho tới bây giờ Nam Tinh vẫn không tìm được bất kỳ tài liệu nào thực sự có thể định nghĩa về ma quỷ hay thần thánh tất cả đều là những miêu tả mơ hồ.
Đối mặt với kẻ thù không hiểu là gì thì làm sao có thể tìm ra phương pháp đối phó với bản chất thực sự của ma quỷ.
Cho nên Long muốn tiếp cận với nơi này, với mong muốn tìm kiếm thêm nhiều thông tin hơn về ma quỷ.
Đó chính là lý do cho cuộc gặp mặt của Hồng cô với hoàng đế và hiện tại đây chính là điều kiện hoàng đế đưa ra để hắn có thể tiếp cận núi Tam Sơn.
Không phải là điều kiện gì đó quá hà khắc, dù sao đây chỉ là đề nghị cá nhân không phải kiểu đề nghị chính thức giữa các quốc gia việc đưa ra yêu cầu lớn là điều không thể. Hoàng đế biết điều đó nên hắn cũng lựa chọn xử lý theo cá nhân.
Còn cá nhân sao đâu.
Đơn giản là chia sẻ mọi thứ đạt được ở Tam Sơn, cùng với đó là mười phần trăm cổ phần của tập đoàn hoàng gia.
Nói về núi Tam Sơn kỳ thực rất đơn giản dù sao Long cũng không rõ ở đó có gì hơn chia sẻ những thứ đạt được cũng không sao, nhưng mười phần trăm cổ phần của tập đoàn hoàng gia lại khác.
Phải biết luật pháp Nam Tinh yêu cầu các công ty phải công bố các tài liệu kinh doanh cho người sở hữu từ một phần trăm cổ phần trở lên.
Nó có nghĩa nếu hoàng đế sở hữu mười phần trăm cổ phần ông ta có quyền tìm đọc những tài liệu kinh doanh của tập đoàn nắm giữ mọi tình huống của tập đoàn.
Đương nhiên để đảm bảo an toàn mười phần trăm hay thậm chí có chín mươi phần trăm đi chăng nữa cũng không thể khiến tập đoàn hoàng gia gặp khó khăn.
Dù sao Long cũng là một nhà tư bản hàng đầu ở hiện đại, những thủ đoạn giá không một công ty hay gây ra thiệt hại gì đó khi những người kiểm soát công ty muốn kim thiền thoát xác là điều cực kỳ khó. Không phải đơn giản như những gì diễn ra trong tiểu thuyết dễ dàng qua mặt mọi người để làm những điều đó, có vô số phương tiện pháp luật để có thể chế tài những hành động này và đương nhiên Long cũng đưa những phương tiện đó vào hệ thống luật.
Nhưng vấn đề đó là hoàng đế của Đế quốc, quyền lực của pháp luật Nam Tinh không thể vươn tới ông ta.
Nếu Nam Tinh sử dụng pháp luật để thu hồi cổ phần của hoàng đế ông ta cũng sẽ trả đũa ngăn cản Nam Tinh tiếp cận núi Tam Sơn.
Không chỉ có từng đó, nguy hiểm nhất là hoàng đế cũng có quyền tiếp cận một số công nghệ hoặc bằng sáng chế của tập đoàn. Đương nhiên các tài liệu chi tiết chắc chắn hoàng đế không thể tiếp cận nhưng không nhất thiết phải tiếp cận với các tài liệu chi tiết này mới có ích.
Chỉ cần biết tên các bằng sáng chế đó và biết tác dụng của những bằng sáng chế như vậy liền được, nó có thể trở thành một kim chỉ nam cho hệ thống khoa học của Đế quốc đi theo.
Đó mới là vấn đề lớn nhất.
Phải biết cho dù rất cố gắng nhưng nhiều năm qua Đế quốc vẫn chưa thể hoàn thiện hệ thống nghiên cứu khoa học của mình cũng như có định hướng chính xác cho việc nghiên cứu này.
Nhưng nếu có được thông tin của tập đoàn hoàng gia, một trong những tổ chức có hệ thống nghiên cứu hoàn thiện nhất như vậy cũng có nghĩa nó sẽ giúp Đế quốc tiết kiệm rất nhiều thời gian cùng tiến bạc và nó cũng sẽ khiến Đế quốc dần dà không còn phụ thuộc vào Nam Tinh hoặc ít nhất về mặt công nghiệp cơ bản không cần phụ thuộc Nam Tinh.