Sắt Thép Ma Pháp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 774:
“Có quá nhiều nơi phải bảo vệ thưa ngài, nhân lực của chúng ta bị dàn trải quá mỏng. Hơn nữa người dân đều không phối hợp, thậm chí bọn hắn còn che dấu kẻ á·m s·át.”
“Nhưng vấn đề là nếu làm như vậy sẽ mâu thuẫn với kế hoạch di dân của trung ương.”
Hay khi đã có đất đai rồi bao nhiêu người sẽ chịu rời đi, đừng quên mục tiêu của trung ương không chỉ là di dân từ phương bắc xuống mà còn tiến hành di dân trong nội bộ phương nam hòng đánh tan những mối quan hệ làng xóm đã được xây dựng vô cùng bền chặt. Nếu bây giờ phân đất cho người ta rồi thì ai sẽ chịu rời đi đây, như vậy thì cái kế hoạch này có tác dụng c·h·ó gì.
“Giám đốc! Đã lục soát toàn bộ ngôi nhà nhưng tất cả đều là tốt thí không tìm được cao tầng.”
Sĩ quan tiếp tục báo cáo.
Đơn giản mà nói chính là thu hồi đất đai của giới quý tộc và địa chủ, phân phối lại cho dân nghèo xóa bỏ chế độ chiếm hữu ruộng đất của giới quý tộc cũ.
Những người này nghe vậy nhìn nhau nhưng cũng không có ai nói thêm điều gì nữa, tất cả đều ngậm miệng không nói một lời.
“****”
Vì thế nên nền tảng của Nam Tinh trong dân chúng ở phương nam không có một chút nào khiến người dân rất dễ dàng bị lũ phản loạn lợi dụng.
Choang!
Rồi hắn lập tức quay người rời đi. Tới một nhà kho nhỏ phía sau biệt thự.
Bọn hắn thậm chí không lo ngại trước phản ứng của giới quý tộc phương nam, trong thời gian qua bọn hắn đã khiến đám quý tộc này suy yếu, nếu dám trực tiếp đối đầu với q·uân đ·ội bọn hắn không ngại làm thịt lũ khốn này.
“Tổng đốc đại nhân! Chủ tịch huyện Đại Uy đêm qua bị á·m s·át, hắn bị treo ngược trên trần nhà cực kỳ máu tanh.”
“Mang người nhà của bọn hắn tới đây.”
‘Kế hoạch tái phân phối đất đai.’ (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong nhà kho đang giam giữ mười người, bọn hắn đều là những người làm việc trong biệt thự này lúc cảnh sát tới, bây giờ tất cả đều đang bị thẩm vấn.
Lúc này bên ngoài biệt thự trung niên nam nhân cùng đàn em của hắn đứng trong một góc nhỏ quan sát căn biệt thự đang bị cảnh sát bao vây gần đó, cho tới khi thấy Trần Đường lên xe rời đi hắn cũng quay người rời đi.
Tên đàn em có hơi hoảng hốt lắp bắp nói, đôi mắt hắn liên tục đung đưa như muốn tìm lý do.
Từ đó kế hoạch này ra đời nhằm xây dựng chỗ đứng của Nam Tinh trong lòng dân chúng.
Hóa ra chính trung niên nam nhân là người đã gửi thư nặc danh cho đám người Lý Hồng Ngọc. Dù sao hắn đã hoàn thành nhiệm vụ Trần Đường giao còn việc bắt được người hay không liền không liên quan tới hắn.
Quan sát toàn bộ ngôi nhà khuôn mặt Trần Đường tối sầm lại.
“Đại ca! Chúng ta làm như vậy không có chuyện gì sao?”
“Sợ cũng không sao! Ngươi nên sợ. Dù sao người bị chúng ta chơi là cảnh sát trưởng của thành phố này, quyền lực của hắn có thể khiến tất cả chúng ta biến mất không để lại chút dấu vết.”
Đến các quý tộc lão gia đều bỏ chạy, Nam Tinh không phải ác quỷ thì là gì.
Sĩ quan lên tiếng hổi cấp dưới của mình.
“Vậy tại sao?”
Sĩ quan không nói, im lặng nghiêm túc nhìn Trần Đường.
Số đất đai này sau đó sẽ được phân phối lại cho dân nghèo giúp giải phóng sức sản xuất của nông thôn và đương nhiên cũng là để lấy lòng người dân, bắt đầu quá trính xây dựng chỗ đứng cho Nam Tinh trong lòng người dân phương nam.
“Đừng…dừng! Cầu xin ngài…đại nhân…cầu xin ngài…bọn họ không có tội gì cả…”
Bây giờ bộ tham mưu của quân đoàn chính cũng đóng vai trò như một cơ quan hành chính độc lập hỗ trợ Đỗ Phong Nam.
“Chúng ta có dò hỏi được xung quanh trước khi chúng ta tới khoảng hai mươi phút có một đoàn xe ngựa rời khỏi biệt thự, trông bọn hắn rời đi rất vội vã.”
Ngoại trừ thành phố Nam Thương ra Đỗ Phong Nam còn phải xử lý rất nhiều chuyện trên khắp phương nam.
Sĩ quan dùng lợi ích thuyết phục những người ở đây.
Thấy cảnh đấy khuôn mặt sĩ quan tối sầm lại, hắn gằn giọng nói.
Trung niên nam nhân không để ý hắn chỉ nói.
Trần Đường nói.
Đó chính là vấn đề khiến bộ tham mưu đau đầu.
Chương 774:
Đỗ Phong Nam tò mò hỏi.
Đỗ Phong Nam nghe vậy lâm vào trầm tư.
Tới khi bản kế hoạch nằm trên bàn của hắn Đỗ Phong Nam cũng rơi vào trầm tư!
Trần đường cầm lấy chân đèn ma pháp được đặt trên bàn giận giữ ném xuống đất xả cơn giận của mình.
Phó quan của hắn báo cáo.
“Làm sao? Ngươi sợ!”
“Tra cho ta là tên nào báo tin. Từ thời gian nhận tin tức tới thời gian hành động không quá dài, trong thời gian này không có bao nhiêu người biết được ngươi có thể rất tốt thu hẹp đối tượng tình nghi.”
Rồi Trần Đường quay người rời đi để lại sĩ quan đang ngơ ngác đứng đó không biết phải làm sao.
Đàn em nghe vậy cũng rất muốn biết tại sao trung niên nam nhân lại làm việc đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao phương nam cũng không chỉ có mỗi Nam Thương.
Đơn giản mà nói hiện tại nền tảng của Nam Tinh trong lòng người dân ở phương nam là không có chút nào. Bọn họ chỉ biết Nam Tinh là kẻ xâm lược quốc gia của bọn họ, mặc dù rất nhiều người trong bọn họ cũng không biết quốc gia là cái gì nhưng các quý tộc lão gia nói như vậy bọn họ liền nghe như vậy đi. Dù sao các quý tộc lão gia đều nói Nam Tinh rất độc ác, tuyên truyền Nam Tinh như ác quỷ.
Đỗ Phong Nam không nhịn được chửi rủa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên đàn em phía sau có chút chột dạ nói.
“Thế nào?”
Về bản chất Nam Tinh chỉ thu hồi tước vị cùng đặc quyền của giới quý tộc Thái Nguyệt chứ không đụng chạm gì nhiều tới tài sản của bọn hắn, mặc dù đúng là có một số quý tộc bị thu hồi tài sản nhưng đây không phải con số đáng kể só với số lượng quý tộc khổng lồ trên lãnh thổ Thái Nguyệt.
“Bộ tham mưu có một kế hoạch thưa ngài! Nhưng kế hoạch này lại đang mâu thuẫn với kế hoạch của trung ương.”
Dừng lại một chút trung niên nam nhân cười lạnh tiếp tục nói.
Đây chính là tên của kế hoạch.
“Bộ tham mưu thế nào? Bọn hắn có kế hoạch gì không?”
…
Lỡ đất đai đều đã phân phát xong hết rồi thì những người di dân đến sau sẽ phải như thế nào? Lúc đó sẽ chỉ khiến mâu thuẫn các trở nên gay gắt hơn.
“Không! Không ta không sợ chỉ là…chỉ là…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đỗ Phong Nam cố gắng đè xuống cơ giận của mình xuống trầm giọng nói.
“Không cần phải sợ! Không cần phải sợ! Ta cam đoan chỉ cần các ngươi nói ra ta sẽ không làm gì các ngươi, thậm chí các ngươi còn nhận được phần thưởng chúng ta cũng sẽ nhận gia đình các ngươi vào cơ quan nhà nước.”
Đám người kia nghe vậy lại hoảng sợ lên tiếng cầu xin, nhưng sĩ quan không chút nào quan tâm, hắn ngồi xuống một cái ghế gần đó khoanh tay chờ đợi.
Những lời hắn nói ra phi thường bình tĩnh, tựa như những lời vừa rồi rất bình thường vậy. Nếu là ở Nam Tinh chuyện đó rất khó xảy ra, dù sao cũng là thành phố lớn, nhưng nếu là ở phương nam này chuyện đó lại rất bình thường.
“Thẩm vấn đám đó đi! Bọn chúng hẳn cũng phải biết mặt đám cao tầng. Hỏi hàng xóm xung quanh nữa, tìm tung tích đám xe ngựa kia hôm nay cho ta kết quả.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây đã là lần thứ ba trong tháng rồi! Các ngươi đang làm cái gì vậy, nếu tiếp tục như vậy sau này còn ai dám tới đây nhận chức.”
“Chúng ta…chúng ta không biết gì cả…xin…xin các ngài…ta còn con nhỏ.”
Một sĩ quan cảnh sát đi tới sau lưng hắn nói.
“Kế hoạch gì?”
“Tác dụng của chúng ta là tìm ra đám dị giáo cùng phản loạn, ổn định an ninh của thành phố này. Ngươi nói nếu đám phản loạn đó b·ị b·ắt chúng ta còn tác dụng gì nữa sao? Chỉ khi lũ c·h·ó kia còn sống chúng ta mới có thể tiếp tục tồn tại nếu không chúng ta sẽ trở thành một trong những chiến công của hắn, là con bài để hắn tiếp tục leo lên trên.”
Bọn hắn lúc này khuôn mặt đã bầm dập, máu me khắp người đang cố gắng hoàn thành một câu nói.
Trần Đường nhìn đối phương sắc mặt đen lại hỏi.
“Ý của ngươi là hành động của chúng ta bại lộ. Có kẻ mật báo cho bọn chúng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.