Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sắt Thép Ma Pháp
Unknown
Chương 775: Sơn cước.
Dọc theo dãy Bạch Mã các chòi canh được xây dựng hòng cảnh giới với các hành vi xâm nhập của ma quỷ thông qua dãy núi này xâm nhập vào lãnh thổ Nam Tinh.
Mặc dù việc quy mô lớn vượt qua là không thể nào nhưng nếu đối phương chỉ cử vài nhóm nhỏ vượt qua thì đây không phải vấn đề.
Với những nhóm nhỏ cho dù không phải siêu phàm giả xâm nhập vào thì cũng sẽ gây ra rất nhiều rắc rối đối với an ninh xã hội.
Hơn nữa việc duy trì các trạm gác cũng giúp q·uân đ·ội Nam Tinh có thể theo dõi động tĩnh của ma quỷ dọc theo dãy núi.
Đương nhiên nếu chỉ có trạm gác chắc chắn không đủ, dọc theo dãy núi này có bốn căn cứ huấn luyện được thành lập. Chúng huấn luyện gì đâu!
Bốn căn cứ này huấn luyện chính là lực lượng lính sơn cước, lực lượng chuyên nghiệp tác chiến trong những vùng núi.
Nam Tinh thiếu thốn loại lực lượng này, khiến cho khả năng tác chiến vùng núi của Nam Tinh trong khu vực phía tây rất yếu đuối.
Trước đó bởi vì lợi thế về v·ũ k·hí khiến điểm yếu này không bị lộ ra nhưng khi đối đầu với ma quỷ một lực lượng áp đảo về quân số điểm yếu đã lộ rõ, các lực lượng Nam Tinh đóng quân ở phía tây rất luống cuống trong các hành động tác chiến.
Vì thế nên mới có các căn cứ huấn luyện như hiện tại, Nam Tinh cần một lực lượng sơn cược chuyên nghiệp. Không nói đâu xa các vùng lân cận phía tây nam cùng tây bắc của Nam Tinh đều là vùng núi, nếu không có lực lượng tác chiến sơn cước việc chiến đấu ở những khu vực này là điều rất hạn chế.
Sột soạt!
Âm thanh ma sát vào các kẽ lá, cùng với âm thanh gãy lìa của cành khô vang lên. Trong khu rừng yên tĩnh những âm thanh này rất dễ nhận ra, hoàn toàn không có cách nào che dấu.
Rất nhanh những bóng người xuất hiện, bọn hắn khoác trên người bộ đồ rằn ri, trên mặt cũng được bôi sơn màu nguy trang nếu bọn hắn ngồi xuống hoàn toàn rất khó có thể nhìn thấy bọn hắn.
“Các ngươi nhìn! Phía trước có một con suối, vị trí này rất n·hạy c·ảm kẻ thù thường tới những khu vực như thế này uống nước và đóng quân, hơn nữa xung quanh suối đều rất trống trải không có nơi ẩn nấp nên khi tới gần khu vực các ngươi phải phi thường cận thận.”
Đi đầu trong đội hình đội trưởng lên tiếng.
“Như chúng ta di chuyển như hiện tại rất nguy hiểm. Gây ra âm thanh quá lớn có thể khiến chúng ta bị lộ từ xa.”
“Trước đây tiểu đội của ta là bị tiêu diệt như vậy, di chuyển quá lộ liễu cuối cùng bị kẻ thù tập kích tiêu diệt.”
Đội trưởng liên tục lên tiếng nhắc nhở các đội viên của mình.
“Vãi cả***! Đội trưởng đội của anh vậy mà bị tiêu diệt.”
Có đội viên không nhịn được lên tiếng.
“Các cậu đang coi thường ai đấy. Tại Phú Xuân chúng ta chủ yếu đều chiến đấu trong rừng, các cậu cho rằng kẻ thù của chúng ta là lũ ngu không biết học tập gì sao?’
Hóa ra đội trưởng lại là lính tới từ Phú Xuân.
Cũng rất dễ hiểu!
Quân cách mạng của Phú Xuân trước đó đều phải lẩn trốn trong các vùng rừng núi vì thế bọn hắn đã tôi luyện ra được nghệ thuật chiến đấu trong rừng núi dành cho lính sơn cước.
Vì thế nên hiện tại rất nhiều sĩ quan của Phú Xuân đều được Nam Tinh thuê về làm huấn luyện viên cho lính sơn cước của Nam Tinh.
Mặc dù trong hệ thống cũng có các bài giảng về lính sơn cước nhưng dù sao là hai thế giới khác nhau rất nhiều thứ không phù hợp, đối với những bài học về địa hình địa lý như thế này sử dụng người địa phương mới là lựa chọn phù hợp nhất.
Đương nhiên tuân theo quy tắc trao đổi Nam Tinh sẽ trả lương cho những người lính này theo tiêu chuẩn của Nam Tinh, cùng với đó là trả tiền thuê cho quân cách mạng của Phú Xân.
“Hừ! Khi di chuyển trong rừng luôn phải thật cẩn thận, xung quanh các cậu đều là vùng khuất tầm nhìn, nói không chừng sẽ có một mũi tên bay ra từ nơi nào đó đâu.”
Vị đội trưởng này nghiêm túc dặn dò.
“Đã rõ thưa đội trưởng đại nhân ha ha!”
Một binh lính vui đùa nói.
Hắn không cho rằng kẻ thù sẽ xuất hiện xung quanh nên âm thanh rất to, mọi người thậm chí có thể nghe được tiếng vọng lại của những lời này.
Những lời này khiến ánh mắt đội trưởng tối sầm lại, hắn chỉ về toàn đội nói.
“Sau khi trở vệ chạy bộ ba mươi cây cho tôi, chạy không xong không được ăn cơm.”
Lần này không còn ai vui đùa ở đây nữa, khuôn mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
“Huấn luyện hôm nay kết thúc ở đây! Tất cả trở về căn cứ.”
Đội trưởng cũng không tiếp tục nữa, hắn biết nếu tiếp tục huấn luyện tới khi trở về căn cứ thì cho dù cố tới đâu đám này cũng sẽ không thể hoàn thành h·ình p·hạt trước khi giờ cơm tới. Ít nhất hắn còn có chút lòng thương hại mặc dù cho dù bọn hắn có hoàn thành h·ình p·hạt thì cũng chỉ còn cơm thừa canh cặn.
Nhưng khi hắn quay lưng lại đôi tai đã hoạt động nhiều năm trong rừng của hắn đột nhiên giật lên, không chút do dự hắn hơi dịch người sang một bên.
Phật!
Một mũi tên xuyên thủng vai trái của hắn.
“Có phục kích.”
Nhịn xuống cơn đau đội trưởng hét lớn cảnh báo cho các đồng đội đi phía trước.
Không như đội trưởng các học trò của hắn không có cái bản năng chiến đấu cao như vậy, bọn hắn quay đầu lại khi thấy đội trưởng đã ngã trên đất vai bị một mũi tên xuyên thủng bọn hắn mới có phản ứng.
Nhưng nó quá muộn.
Rít rít rít!
Một loạt tiếng xé gió vang lên, những mũi tên cắm vào cơ thể của bọn hắn.
Ba người lập tức ngã xuống, bọn hắn bị mũi tên cắm ngay vào điểm chí tử, những người khác may mắn hơn khi chỉ b·ị b·ắn trung một số vị trí không quá quan trọng.
“Nấp đi!”
Lúc này bọn hắn mới kịp nhận ra vấn đề, vội vã tìm nơi ẩn nấp.
Khu rừng lại trở về yên tĩnh như trước, không có lấy một tiếng động.
Đội trường thấy vậy liền biết được đối phương là dân chuyên, đến một âm thanh cũng không phát ra.
Đột nhiên đội trưởng thấy đầu óc choáng váng.
‘Hỏng! Trên mũi tên có độc.’
Mặc dù việc tẩm độc lên mũi tên chưa chắc có thể g·iết c·hết một người nhưng độc phát tác có thể khiến người đó mất đi khả năng hoạt động, trong tình huống này không khác nào đó là án tử.
“Mau! Đánh tín hiệu, mau lên. Nam ngươi bây giờ là chỉ huy.”
Nhân lúc vẫn còn tỉnh táo đội trưởng ra lệnh.
Đội của bọn hắn hiện tại chỉ là đội huấn luyện không được trang bị vô tuyến vì thế cách duy nhất để liên lạc lúc này chính là tín hiệu pháo sáng.
Nhận được lệnh của đội trưởng các binh sĩ vội vã lấy pháo sáng từ trong người ra, rất nhanh một ánh sáng mày đỏ đã dâng lên giữa bầu trời.
Mặc dù không phải ban đêm nhưng với các chòi canh được bố trí dọc theo các dãy núi ánh sáng này quá đáng chú ý.
Phập!
Một mũi tên sượt qua đầu quân ý cắm vào thân cây phía sau, quân y lăn một vòng tới sát bên người đội trưởng.
“Đội trưởng ngài thấy thế nào?”
Quân ý vừa lụi lọi đồ trong túi vừa hỏi.
“Ta trúng độc rồi!”
Đội trưởng cố gắng thuật lại tình hình của mình cho quân y trong lúc đầu óc còn chút tỉnh táo.
“Trước tiên ta sẽ cho ngài một mũi morphin rồi giúp ngài rút mũi tên ra.”
Quân y cũng biết trừ khi mũi tên găm sâu vào thịt mới khiến độc dược thấm dần theo thời gian nhưng nếu mũi tên đã đâm xuyên qua người như vậy lượng độc dược thấm vào cơ thể không nhiều, hoàn toàn không thể gây nguy hiểm tính mạng. Vì thế hắn mới phải ưu tiên giảm đau cùng cầm máu trước.
Đột đột đột!
Lúc này những người còn có khả năng hoạt động cũng đã giao chiến.
Kỳ thực bọn họ không biết đối phương ở đâu, ẩn nấp như thế nào. Bọn họ chỉ nổ s·ú·n·g về hướng bọn họ cho là có kẻ địch.
Phập!
Ahhh!
Lại một mũi tên nữa trúng đích, mặc dù không phải chí mạng những cũng mang lại cơn đau khó có thể kiềm chế.
Nhưng vấn đề là mũi tên này tới từ bên cạnh chứ không phải phía trước như bọn hắn đoán trước đó vì thế việc ẩn nấp sau thân cây không còn nhiều tác dụng nếu mũi t·ấn c·ông ới từ nhiều hướng.
“Nhanh! Tìm một hố đất.”
Lúc này Nam mới nhớ tới lời dạy của đội trưởng, một khi bị bao vây xung quanh thì lựa chọn tốt nhất là tìm một hố đất để nấp vào đó.