Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Đại chiến (4)

Chương 12: Đại chiến (4)


Ngay lập tức cô Quyên thực hiện kế hoạch. Cô bắt đầu thu mình lại s·ú·c thế mà chạy ra khoảng trống trước làng. Ma trâu thấy người phụ nữ đang bỏ chạy bằng tứ chi thì cùng lập tứ lồng lên đuổi theo. Đến chỗ đất rộng, cô lập tức quẹo sang trái chạy vòng quanh con trâu. Ma trâu nhất thời chưa phản ứng kịp.

Vì cô Quyên chạy vòng tròn nên nó không thể là mà có thể s·ú·c thế lao vào cô được. Nếu có thầy Mo ở đây điều khiển thì Ma trâu liền dễ dàng thoát ra khỏi cục diện này. Nhưng Mo Sinh ra lệnh cho nó là t·ấn c·ông người phụ nữ này nên là nó chỉ có thể mặc định tất công cô ta. Nhưng chỉ một lúc sau, nó liền đưa ra đối sách. Ma Trâu cũng bắt đầu chạy vòng tròn, ngược hướng cô Quyên đang di chuyển.

Sau khi đã bắt kịp tốc độ của cô Quyên, Ma trâu liền nhằm cái đầu nhỏ kia mà quật mạnh đuôi. Nó toan một đòn này đánh nổ đầu người phụ nữ. Nhưng như đã đoán trước được, cô Quyên tung người bám vào cái đuôi đó. Sau đó mượn đà mà leo lên lưng con trâu. Cô tính nhắm ngay phần gáy mà dáng cho nó một đòn chí tử. Chỉ là không ngờ sau một hồi cào cấu, cắn xé, cô chỉ dứt ra một tảng thịt đen lớn. Tuy từ chỗ đó hắc khí tuôn ra xối xả nhưng con trâu vẫn không c·hết.

Ma trâu bị một đòn đau, nó lồng lên, đứng bằng hai chân sau, toan ngửa người ngã sấp lưng xuống mà đè c·hết thứ trên lưng kia. Cô Quyên lập tức phản ứng lại. Cô bật ra khỏi người nó sau đó tứ chi như gió lao thẳng vào trong làng. Cô đã nghĩ ra cách g·iết con s·ú·c· ·v·ậ·t này.

Ma trâu sau khi đánh rầm một tiếng thì cũng lồm cồm bò dậy. Hai đoàn lục quang trong hốc mắt bây giờ đã chuyển sang màu đỏ máu. Lúc nó còn sống cũng là vương giả trong loài trâu. Sau khi c·hết thì được cung phụng đàng hoàng, nào có cảnh bị một sinh vật bé hơn nó đến gần chục lần đánh cho thê thảm như thế này.

Thế là Ma trâu lại lồng lên, bốn vó điên cuồng lao về phía bóng người nhỏ bé phía trước kia. Nó quyết định phải dẫm nát thứ ấy thành đống thịt vụn.

Ma trâu lao vào làng thì mất phương hướng. Trong làng không gian chật hẹp nó không tài nào mà dùng cái chiêu “Trâu điên húc mả được” nên chỉ đành tập trung sức lực vào cái đuôi quyết một đòn đập vỡ sọ hoặc đánh gãy xương sống người phụ nữ.

Bỗng có bóng dáng thứ gì đó bay tới, oành một tiếng, Ma trâu lập tức dùng cái đuôi đánh nát. Nhưng chỉ là một cái bàn gỗ. Trâu điên cứ đi theo mùi người phụ nữ lưu lại trong gió mà mò mẫm từng ngõ ngách. Thi thoảng lại vung đuôi đánh nát một cái bàn hay một cái ghế nào đó.

Lúc này nó vô cùng bực tức, không cần phải nhẫn nhịn nữa, Ma trâu lần nữa lồng lên, nó s·ú·c thế lao thẳng vào một cái nhà có mùi hương đậm đặc của người phụ nữ kia. Căn nhà được dựng bằng gạch người dân tự nung bị Ma trâu húc xụp mất một nửa. Tiếng đổ vỡ rầm rầm. Không có ai. Ma trâu lầm lũi đi ra thì lại thấy một thân ảnh thoắt chốn sang một căn nhà khác, thế là nó lại bung sức húc về phía đấy. Căn nhà đáng thương lại bị Ma trâu cày nát.

Một lúc sau hơn một phần năm ngôi làng đã bị Ma trâu cày xới thành đống đỏ nát. Bây giờ nó đang lùng sục từng đống gạch vụn một. Ma trâu vừa gẩy tung một đóng gạch vụn, hoá ra chỉ là một cái áo. Nó ngửa đầu lên “phì phì” một hồi tức giận thì bất ngờ thay, trong đống gạch vụn gần đó, một thân ảnh lao v·út ra. Sau đó thân ảnh ấy ôm chặt cổ con trâu mà cắn xé hết đợt này đến đợt khác.

Ma trâu đau đớn rống lên “Ừm bò bò ò ò…” thê lương. Nhưng nó làm cách nào cũng không hất văng được người phụ nữ đang bám dưới cổ nó. Sau một lúc Ma trâu ngã vật sang một bên, tuyệt khí bỏ mình.

Cô Quyên sau khi nuốt vào lượng lớn “thịt trâu” thì v·ết t·hương ở cánh tay trái lúc trước đỡ một cước của Ma gà b·ị t·hương thì nhanh chóng liền lại. Lông tóc trên người mau chóng mọc dài ra, đôi đồng tử không còn màu đen nữa mà chuyển sang màu vàng như mắt dã thú. Hai tai cũng bắt đầu biến thành hình dáng tai hổ.

Khung cảnh lúc này trông kỳ lạ vô cùng. Một người phụ nữ với mái tóc dài đến đầu gối, hai cánh tay được phủ bởi một lớp lông màu xám bạc. Trong khi đó thì thân trên để trần để lộ bô ngực phúc hậu, nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô. Nếu có ai đem mê truyện manga hay anime Nhật Bản mà thấy cảnh này thì không khỏi xuýt xoa “Mỹ nữ thú nhân”.

Cô Quyên nhặt lên chiếc áo rách tả tơi, khoác lại rồi nhanh chóng phi về phía bờ sông.


Ánh trăng cô tịch trông xuống nhân gian não nề, trên con đường đất một nóng người hớt hải chạy tới chỗ bờ sông. Sau khi rẽ đám người ra, thầy mo đi tới chỗ Vu nữ.

Toan lên tiếng nhờ Vu nữ giúp diệt sát tinh hổ, “Vu nữ, cô…”. Lời nói vừa ra thì liền nghẹn lại.

Vu nữ nghe thấy người nhắc đến tên mình thì liền quay đầu lại, một tay cô bế bé gái đang nép vào trong ngực cô mà thút thít khóc, tay còn lại thì nắm tay bé trai mắt hướng ra ngoài sông. Thấy thầy Mo chật vật như vậy, Vu nữ nhíu nhíu mày,

“Giàng ơi, Mo sao thế này. Sao trông Mo lại chật vật vậy?”

Thầy Mo nghe thấy thì chỉ biết nở nụ cười ái ngại, phẩy phẩy tay tỏ ý không sao rồi thở dài nói:

“Haizzz, chuyện dài dòng, nói sau. Bây giờ nói chuyện của Ngài trước đi. Tại sao đồng nam đồng nữ lại ở đây? Chả nhẽ hai đứa bé này có điều bất thường?”.

“Hai đứa nhỏ này thì không có gì lạ cả. Mà là…”.

Vu nữ nói đoạn thì dùng ánh mắt ra hiệu phía ngoài sông. Thầy mo thấy thế thì đưa ánh mắt theo hướng Vu nữ ra hiệu nhưng lúc này mặt sông đã bị sương mù dày đặc phủ kín, ông chỉ lờ mờ thấy trong đó có từng thân ảnh tới lui qua lại. Hình như, đang đánh nhau.

Thế là Mo Sinh liền móc trong ngực ra một lái lọ sứ nhỏ, ông lấy ngón tay út mà nhúng vào đấy. Sau khi rút ra thì ngón tay thầy Mo có dính một thứ màu đỏ đậm sền sệt. Rồi ông cứ thế mà bôi lên mắt mình. Chớp chớp vài lần, cuối cùng cũng có thể thấy được khung cảnh trong sương mù.

Chương 12: Đại chiến (4)