Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 13: Đại chiến (5)
“Điều, điều gì thế này” mo Sinh không tự chủ được lắp bắp nói.
Trước mắt ông là khung cảnh mà có lẽ cả đời này ông chưa từng thấy bao giờ. Hà thần hiện ra chân thân, nửa trên là thân thể một người đàn ông cường tráng với cái đầu rồng, nửa dưới là thân rắn dài cũng phải đến cả 10 mét. Hà thần hai tay múa tam xoa kích dài tầm 3 mét trống trả lại công kích của một thứ hình người.
Nói là hình người bởi thứ quỷ quái kia cả thân không có da, để lộ ra cơ thể với từng búi cơ màu đỏ cường tráng trông rợn người. Hơn nữa, ở phần ngực, phần mu bàn tay, bàn chân, phần xương ống đồng, phần sọ trên, phần xương sống lại được bao phủ bởi một lớp giáp xương. Nhưng điểm kì dị nhất là thứ này có bốn cái hốc mắt, trong mỗi hốc mắt là một ngọn lục diễm đang cháy hừng hực. Thứ quỷ quái này đang điên cuồng t·ấn c·ông Hà thần.
Thầy mo thấy một cảnh động chúng như thế thì quay sang hỏi Vu Nữ. Ông không biết thứ kia là gì mà lại có thể đánh ngang tay với Hà thần ngay ở trên địa bàn của hắn. Nói là đánh ngang tay đã là khiêm tốn rồi.
Vu nữ như đoán được suy nghĩ của thầy Mo liền lắc đầu ngao ngán nói:
“Tôi cũng không biết thứ kia là quái quỷ gì. Sau khi Mo đi, tôi cùng mọi người cũng chuẩn bị thu dọn rồi về làng. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm phát ra từ khúc sống phía trên. Quay đầu nhìn lại thì thấy một con thuyền phi vào sàng của Hà thần đánh rầm một cái. Sau đó không biết bằng cách gì, thứ đó c·ướp được đồng nam đồng nữ trong tay Hà thần rồi ôm hai đứa bé đưa đến trước mặt tôi. Giàng ơi, lần đâu tiên nhìn thấy thứ kia, cả người tôi mềm nhũn ra, chân khuỵu xuống. Không phải là tôi sợ vẻ ngoài kinh khủng của nó đâu. Mặc dù trông nó cũng dữ tợn thật. Mà là ấy, từ bốn ánh mắt nó nhìn tôi, thầy không biết đâu, cảm giác như là thần c·hết đang nhìn. Tôi cảm thấy cái hồn mình như bị ánh mắt đó làm cho đông cứng”.
Mo Sinh nghe thấy thì đôi lông mày nhíu chặt lại. Vốn dĩ Vu nữ có thể nhìn xuyên qua màn sương có một phần là linh hồn cường đại hơn ông. Đó cũng là lý do mà Hà thần thèm khát cô, không chỉ là thân thể mỹ miều mà còn là linh hồn tinh khiết vượt xa người thường. Ấy thế mà Vu nữ lại chỉ vì một ánh nhìn mà tê cứng cả linh hồn.
Ông không biết cái làng này năm nay đắc tội với Giàng hay sao mà lại khốn đốn đến vậy. Trong làng vẫn còn tinh con Hổ đang nhập vào cô Quyên mà quấy phá, Ông vất vả lắm mới thoát ra đây được mà xin viện trợ. Thế mà ngoài này còn có thứ kinh khủng hơn.
Bây giờ thì tốt rồi, ông không những không xin được viện trợ mà còn tuỳ thời cùng với Vu nữ ra tay trợ chiến nữa. Nếu không, để nó vào làng thì căn cứ theo tình hình trên sông mà nói, một tay của nó cũng có thể g·iết cả cái làng này.
Thầy mo trong lòng đau khổ không thôi. Lần này, cái mạng có giữ được hay không còn khó nói. Nhưng chắc chắn là táng gia bại sản. “Giàng ơi, con đã gây ra tội nghiệt gì mà phải chịu cái cảnh này” Mo sinh thở dài.
Không để ý tiếng thở dài chua sót của thầy Mo, Vu nữ lại nói tiếp,
“Con quỷ đó sau khi giao hai đứa nhỏ cho tôi thì phi lại về trong sương mù. Dường như nó muốn ngăn cản Hà thần đoạn lại 2 đứa trẻ. Hà thần lúc đấy tức giận vô cùng. Ngài hét lớn ra lệnh cho đám thuỷ thi t·ấn c·ông con quỷ kia. Sau đó từ dưới mặt nước, lúc nhúc phải đến cả trăm bóng người ngoi lên, cái mùi t·hi t·hể bị ngâm nước lâu ngày nó thổi xộc về phía bên này. Không ít người ngửi thấy mà nôn oẹ, b·ất t·ỉnh. Tôi đành phải tán mỏng chỗ hương Mo để lại trên bàn tế rồi chia cho mỗi người ít tro bột hương thì họ mới chống đỡ được”.
Vu nữ liếc nhìn sắc mặt Mo sinh, trông thấy có đôi chút vặn vẹo, cô kể tiếp.
“Lúc đấy cũng có 5 thanh niên trong đám 12 người ông dẫn đi cùng có vài chục dân làng quay trở lại bờ sông vẻ mặt sợ hãi. Họ đã kể cho tôi nghe về việc của cô Quyên rồi. Tôi cũng muốn đi hỗ trơ Mo nhưng không thể. Khi ấy tôi nghĩ ngộ nhỡ thứ kia đổi tính xông lên bờ, mà không có tôi ngăn cản thì bà con sẽ bị nó g·iết c·hết. Có tôi ở lại thì cò có cơ may cho một vài người chạy thoát. Mo cho tôi xin lỗi.”
Mo Sinh nghe vậy thì xua tay tỏ ý không sao, nói: “Vu nữ ngài nghĩ vậy là đúng. Tinh Hổ tuy khó đối phó nhưng vẫn đang bị con Ma trâu cầm chân. Còn chưa biết thế nào. Nhưng con quỷ này thì quả thực kinh khủng. Ngộ nhỡ nó đổi tính, chạy vào làng mà tàn sát thì tôi tính gộp cả tôi và ngài cùng với những thứ kia lại cũng không đủ cho một tay nó g·iết. Thế nên tôi tính thế này, Vu nữ ngài nghe xem có được không?”
Vu nữ nghe thầy mo nói cô liền tính toán, quả thực để thứ kia vào làng thì không khác gì sói lạc bầy cừu, cô mới gật đầu tỏ ý, “Xin Mo cứ nói”.
“Tôi tính là xem thời cơ thích hợp thì ta ra tay trợ chiến, phải nhân cơ hội này chắc chắn diệt thứ kia đi, Để nó t·ẩu t·hoát khỏi tay Hà thần. Nó lần này không vào làng thì tạm thời là may. Nhưng lâu dài sẽ thành hoạ. Lần sau gặp lại nó chính là ngày c·hết của cả làng”.
Vu nữ nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý. Xong rồi cô kể tiếp cho Mo sinh về đoạn đầu của trận chiến. Mong rằng thông qua đó, hai người có thể tìm ra đối sách.
“Sau khi đám thuỷ thi dưới lệnh của Hà thần lao vào, toan kiến ăn voi thì thứ kia ngửa đầu lên trời gầm một tiếng, cả đám liền ngây ra đứng như trời trồng. Lúc đấy cả linh hồn tôi cũng lung lay tưởng vỡ. Nhưng may sao chèo chống qua được. Hơn nữa cũng là phúc cho dân làng khi thứ âm thanh kia không lọt được ra khỏi bên ngoài lớp sương mù. Nếu không đảm bảo là dân làng nghe thấy đều phải c·hết hết”.
Thầy Mo nghe vậy mà cả người nổi gai ốc, thứ kia có năng lực công kích linh hồn. Điều này làm ông càng thêm kiêng kỵ cũng như quyết tâm diệt trừ nó.
Rồi Vu nữ lại lấy giọng nhàn nhạt mà kể tiếp.
“Sau đó thứ kia liền lao tới mà điên cuồng t·ấn c·ông Hà thần. Hà thần có lẽ bị ảnh hưởng bởi tiếng gầm của nó mà ngây ra trong giây lát nên không phản ứng kịp. Sau đó mỹ nữ trong sàng của Hà thần hoá thành quỷ nước lao ra chống đỡ giúp Hà thần thì bị quỷ vật kia một quyền đánh chế hoặc bị nó xé xác. Tên người đọc sách kia thì đã trong loạn thế mà trốn bặt xuống nước. Hà thần không chịu nổi công kích như vũ bão đành phải hiện ra chân thân. Nhiều lần ngài dùng nước tạo thành lồng nhốt tên kia lại nhưng đều không có kết quả. Con quỷ kia cứ thế mà dùng sức mạnh mà phá tan thuỷ lao. Sau đó là một màn giáp lá cà kéo dài đến bây giờ. Hà thần bị tên kia công kích liên tục không có thời gian mà thi triển phép thuật nữa. Cứ thế mà rơi vào thế hạ phong tới bây giờ”.
Thầy Mo nghe vậy cũng ngao ngán thở dài, thứ kia quả thật là hung mãnh, sức lực của nó có khi còn lớn gấp mấy lần cô Quyên bị tinh hổ nhập. Hà thần rơi vào cảnh này quả thực là khó khăn. Một thân thuỷ thuật không có thời gian thi triển. Hiển lộ chân thân có thể chống đỡ lại tên kia nhưng mà nó cũng tạo ra nhược điểm. Đuôi to khó vẫy. Bây giờ mà bỏ phòng thủ, chạy chốn xuống nước thì cái giá phải trả ít nhất là một nửa phần thân dưới sẽ bị thứ kia đấm cho thành thịt nhão. Cái giá quá đắt, Hà thần không cách nào chịu được. Thế nên ông ta mới đau khổ chống đỡ tới bây giờ.
Mo Sinh quay sang nói với Vu nữ:
“Nghe ngài nói thì thứ kia có khả năng công kích linh hồn. Hiện tại không nói đến việc tôi mất gần hết đồ ở chỗ cô Quyên. Vẫn cần phải về lấy pháp khí phòng hộ linh hồn, cũng cần làm chút chuẩn bị thì mới chơi được. Vậy nên phiền ngài ở đây trông chừng chiến sự và trấn an dân làng. Tạm thời đừng để ai về làng, chỗ đó cũng chả khác nơi này là mấy.” Nói đoạn Mo Sinh lại lẩm bẩm trong miệng “Giàng ơi, sao số con khổ thế này”.
Vu nữ nghe thấy nhưng không nói gì chỉ yên lặng gật đầu.