Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Con bà nó! Không lý nào lại như vậy

Chương 16: Con bà nó! Không lý nào lại như vậy


Lúc này cô Quyên đang hai tay đấm thùm thụp vào vách lồng giam mà điên cuồng gào thét:

“Thả ta ra, thả ta ra. Ta phải đi cứu con trai. Thả ta ra”.

Sau khi thấy Vu nữ lại gần thì cô rít lên từng hồi chói tai, “Thả ta ra. Nếu không ta sẽ g·iết hết các người”.

Vu nữ tiến lại gần lồng giam, cô hít một hơi thật sâu. Dưới lớp khăn trắng che nửa mặt, từng mạch máu bắt đầu nổi lên, giật giật. Trong con mắt đẹp của cô cũng dần vằn lên những tia máu. Vu nữ lại lần nữ dùng bí pháp tổ truyền.

Sau khi Vu nữ đặt một chân vào trận pháp, nhờ bản năng dã thú cô Quyên liền mơ hồ cả giác dược nguy hiểm. Cô nhanh chóng nhảy lùi về phía sau, hạ người xuống, đi bằng bốn chi, nhe nanh mà gầm gừ.

Vừa bước vào trân pháp, Vu nữ đã lập tức rút kiếm, nhún chân, bung người về phía cô Quyên mà đâm kiếm tới tấp. Cô Quyên trong trạng thái hổ hình thì càng linh hoạt hơn. Cô ta hết lăn lộn né tránh thì lấy tay chắn trước người. Sau hơn chục phát đâm, Vu nữ chỉ để lại trên hai cẳng tay người phụ nữ vài v·ết t·hương đang dần được hắc khí chữa trị. Cô Quyên nhân cơ hội gầm lên mấy hồi nhưng vẫn không có gì xảy ra.

Tiếng gầm ấy để gọi hai con mà trành về nhưng lúc này chúng nó đã bị Mo sinh cùng ba con ma gà xoay như dế. Mo Sinh dùng năng lực của quỷ bóng để khống chế động tác hai con ma trành. Trong lúc đó thì ba con ma gà sẽ ra sức t·ấn c·ông, đánh tan chúng nó.

Hai con ma trành tan đi thì mo lại thu quỷ bóng lại. Sau khi chúng nó tụ lại thì mo lại thả quỷ bóng ra khống chế. Mo nhấp nhả như thế cốt là để tối ưu pháp lực và tránh cho hai con ma trành có cơ hội lần ngược theo quỷ bóng mà áp sát.

Trong pháp trận lúc này cô Quyên vung tay phải về phía đầu Vu nữ, hổ trảo sắc như câu liêm toan hột đòn xé toạc nửa khuôn mặt cô. Vu nữ không lui đi mà chỉ nghiêng đầu né tránh. Đồng thời tay phải cầm một tấm phù nhanh chóng dán vào sau gáy cô Quyên. Sau đó Vu nữ nhanh tay thu tay phải tại thành quyền, liên tục đấm vào bụng dưới cô Quyên.

Người phụ nữ bị tinh hổ nhập cũng cảm thấy nguy hiểm, không dám hứng chịu vô số nắm đấm vào bụng dưới như thế chỉ đành buông tay bật người về phía sau tránh né. Lúc này từ sau lưng, kéo qua bả vai trái tới tận xương quai xanh của Vu nữ có năm vết cào sâu thấy xương, máu chảy đầm đìa trông nghiêm trọng vô cùng. Cái giá phải trả này cô chấp nhận được. Chỗ khó dán bùa nhất đã giải quyết.

Vu nữ cùng bật lùi ra sau, nhanh chóng lấy ra lọ sứ nhỏ, rắc lên v·ết t·hương thứ bột màu trắng. Sau đó cô xé xuống một bên tay áo băng qua loa cho bả vai trái.

Trong pháp trận đường kính chưa tới 10 mét, hai người phụ nữ, một người mặc đồ trắng, đeo khăn che mặt chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp, bả vai trái máu đã thấm qua tấm vải băng bó, một thân hiên ngang, anh khí ngút trời. Người còn lại thì tóc tai xoã rũ rượi, đang thu mình lại, nhe nanh mà gầm gừ. Đôi mắt màu vàng như mãnh thú chăm chú quan sát từng cử động kẻ địch.

Sau đó cả hai người lại bung người lao vào nhau hỗn chiến. Vu nữ một kiếm đâm tới phía yết hầu cô Quyên. Nhưng cô ta không né tránh hay là lấy hai tay chắn mà dùng tay trái trực tiếp bắt lấy mũi kiếm. Người phụ nữ bị tinh hổ nhập toan dùng lại chiêu lúc trước đối phó với ma gà. Sau khi cô ta đã khoá chặt được tay phải của Vu nữ thì sẽ liền lấy tay còn lại mà giữ chặt lấy bả vai trái đang b·ị t·hương kia. Rồi một ngụm cắn đứt cổ Vu nữ.

Sau khi mũi kiếm hãm sâu vào lòng tay trái cô Quyên, Vu nữ thoáng cảm thấy nguy hiểm. Cô liền lập tức buông thanh kiếm, nhanh chóng lách người sang bên phải, tránh được bàn tay phải của cô Quyên chụp lấy bả vai trái của mình. Đồng thời cũng nhanh tay lấy một tấm phù ra, dán vào tai trái cô Quyên. Sau đó cô tung người, lùi xa cô Quyên.

Cô Quyên thấy kế hoạch không thành thì liền gầm gừ, rút thanh kiếm đang đâm ngập trong bàn tay trái, vứt sang một bên. Lúc này chỉ cần dán thêm hai chỗ nữa là xong. Nhưng Vu nữ lại rơi vào tình thế bất lợi. Tay trái tam thời không sử dụng được, v·ũ k·hí đã bị tước mất. Hơn nữa căn cứ vào ngụm khí trong cơ thể, thì chỉ còn hơn một phú thời gian nữa cho cô.

Cô Quyên lúc này nhìn thầy tình cảnh chật vật của Vu nữ, cộng thêm mùi máu thoang thoảng trong không khí thì dã tính trong cô trở nên cuồng bạo. Người phụ nữ lập tức phi người về phía Vu nữ. Theo bản năng mách bảo, cô ta biết lần này dù có thương đổi thương đi nữa thì ít nhất cô ta sẽ gây ra được thương tổn lớn nho đối thủ. Còn nếu may mắn sẽ là một kích tất sát.

Vu nữ trông thấy cảnh này nhưng cô lại vô cùng điềm tĩnh, đợi người phụ nữ gần lao tới, cô xoay lưng lại. Sau đó “ầm” một tiếng, một cú vật qua vai hoàn hảo được thực hiện. Cô Quyên theo quán tính lao tới cộng thêm lực vật mà bắn mạnh vào thành pháp trận rồi bắn ngược ra miệng hộc máu.

Lúc này cả thân người phụ nữ tê dại, y như bị con ma trâu quật cho một đuôi vậy. Nhân lúc cô Quyên còn choáng váng, Vu nữ liền lao tới gián liên tiếp hai tấm phù vào bên tai phải cũng như vào huyệt bách hội của cô Quyên. Nhưng cô Quyên cũng nhanh chóng đáp trả. Chỉ thây cô ta khép bàn tay phải thành đao rồi đâm thẳng về phía Vu nữ. Toan một đòn đâm thủng tim. Vu nữ trong tuyệt cảnh chỉ có thể nghiêng người tránh chỗ hiểm, để cho bàn tay kia đâm vào giữa ngực. Cô cảm thấy xương ức vang lên răng rắc mấy tiếng. Sau đó nhanh chóng bắn ra lùi về phía sau. Lúc rừng lại thì Vu nữ thổ ra một mảng máu lớn, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô Quyên.

Ở bên ngoài trận pháp, mo Sinh vừa dây dưa hồn ma trành A Lý, A Lềnh, vừa quan sát trận đấu của Vu nữ và cô Quyên. Thấy Vu nữ lấy thương tổn để thực hiện nhiệm vụ thì ông khâm phục không thôi. Sau khi thấy Vu nữ dán được lai lá phù cuối cùng thì mo Sinh cơ mặt hơi giãn ra. Nhưng sau đó thấy Vu nữ hứng trọn một đòn hiểm của cô Quyên thì ông lại hơi hoảng. Một phần là vì lo cho cô, một phần là vì phía trước vẫn còn con quỷ không rõ lai lịch nữa. Một mình ông thì không có cách nào mà trợ chiến được. Khi thấy vu nữ đã lùi ra xa và chỉ hộc máu thì mo mới thở phào một hơi. Chỉ cần cô ta chưa c·hết thì ông vẫn có cách giúp Vu nữ không chỉ hồi phục mà còn nâng cao lực chiến trong thời gian ngắn.

Sau đó mo Sinh cũng không chậm trễ. Ông để cho 3 con ma gà quần thảo với hai cái bóng. Rồi lấy ra 5 tấm Dương khí phù còn lại, bày ra một cái trận pháp thô sơ để bảo vệ bản thân. Trong trận pháp, Mo Sinh tay phải bắt kiếm quyết, tay trái bắt ấn, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ rồi hét lớn:

“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp. TRỤC VONG”.

Rồi ngón trỏ với ngón giữa bắt kiếm quyết kia chỉ thẳng về phía lồng giam bác giác. Từ hai ngón tay ông, môt luồng ánh sáng màu vàng bắn ra, nhập vào pháp trận.

Chín lá dương khí phù lập tức cháy hừng hực rồi rót luồng ánh sáng vào 4 tấm phù đang dán trên người cô Quyên. Lập tức cô ta lăn lộn trên đất, xé rách áo trên người, hai tay cứ nắm tóc mà giật ra từng mảng. Một phút, hai phút, rồi ba phút cô ta vẫn lăn lộn nhưng đã không còn kịch liệt như ban đầu.

Mo Sinh thấy thế thì hốt hoảng, quát lớn: “Vu nữ, lui mau”.

Vu nữ thấy vậy thì liền lập tức lao nhanh ra khỏi pháp trận, phi về phía thầy Mo.

Độ 30 giây sau, lồng giam sụp đổ. Bốn tấm phù trên người cô Quyên đã cháy hết. Cả người cô ta lúc này trông vô cùng thê thảm, mái tóc dài đã bị vặt xụi lơ, lông trên hai cánh tay cùng với da trên người tróc ra từng mảng, máu tươi chảy đầm đìa. Nhưng đều không phải v·ết t·hương chí mạng. Chỉ độ 10s sau mọi thứ đã hồi phục, chỉ trừ cái áo bị cô ta xé nát bươm.

Sau khi pháp trận sụm đổ, cô Quyên hai mắt vằn lên, tính lao về phía hai người nhưng bất giác cô ta lại phi thân về phía bờ sông, mà gào lên: “Con trai của ta, trả con trai cho ta đây”.

Theo bóng dáng lao đi của người phụ nữ, mo Sinh ngã khuỵu xuống. Không phải vì sợ hãi mà là điều ông nghi ngờ rồi bác bỏ hoá ra lại là sự thật. Mo Sinh ôm đầu, trong đôi mắt đã mất đi tinh quang rỉ ra từng giọt nước mắt. Rồi ông ngửa đầu mà gào lên:

“Con bà nó! Không lý nào lại vậy”.

Sau đó là nước mắt nước mũi theo tiếng hét mà cứ trào ra. Mo Sinh ngã người sang một bên, nằm co ro mà vừa khóc vừa lầm bẩm nói:

“Con bà nó? Không thể nào. Không lý nào lại thế….”.

Chương 16: Con bà nó! Không lý nào lại như vậy