Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Trành

Chương 15: Trành


Trong khu rừng, một thân ảnh đang lao đi vùn vụt. Dần dần ánh đuốc càng rõ ràng hơn, mo Sinh lao ra khỏi bìa từng thì nghe thấy phía bờ sông có tiếng người hô hoán cùng với tiếng đánh nhau.

Mo Sinh cắn chặt răng, sự việc tiến triển nhanh ngoài dự tính của ông. Ma trâu đ·ã c·hết, cô Quyên bị tinh cọp nhập vào đã đuổi tới bờ sông. Bây giờ tiếng đánh nhau chắc là của cô ta và Vu nữ. Mo Sinh vận lực, gia tăng cước bộ đồng thời cũng lấy ra một tấm phù lục lẩm bẩm đọc chú. Khi tới gần chiến trận, mo Sinh thấy Vu nữ đang vũ kiếm mà ngăn cản cô Quyên. Lúc này dân làng sợ hãi đã dạt hết về phía bờ sông. Mo Sinh nhắm chuẩn cơ hội cô Quyên bị Vu nữ đánh bật ra mà hét lớn “Dương khí phù, cấp cấp như luật lệnh” rồi nhanh chóng bắn tấm phù về phía người phụ nữ đang bị tinh hổ nhập.

Cô Quyên lúc này đã mất thế, chỉ có thế chống đỡ bị lá phù đánh lén. Cô theo bản năng mà quạt tay về phía sau trả đòn. Mo Sinh thấy sắp bị mu bàn tay kia hất trúng thì lôi chiếc mộc kiếm ra đỡ trước ngực. Ầm một tiếng, mo Sinh bắn ra phía sau, kéo một vệt dài trên mặt đất, khoé miệng rỉ máu. “Khí lực lớn thật” ông lau v·ết m·áu mà lẩm bẩm.

Cô Quyên thì cũng không khá hơn, lúc này toàn thân cô như bị lửa đốt. Cô làm cách nào cũng không gỡ tấm phù đang cháy sau lưng được, Chí có thế cắn răng chịu đựng. Sau khi tấm phù cháy hết, một mảng tóc lớn, lưng áo cùng với da thịt của cô Quyên bị cháy khét.

Dương khí phù là loại phù cơ bản nhập môn của các hệ phái tu hành Đạo giáo, là tấm bùa mà hay được gián ở trước cửa nhà hay là “bùa bình an” được thỉnh trên các đền đài ngày lễ Tết. Công dụng chính là mượn chút dương khí trong phù mà xua tà khử uế hay bảo vệ người mang khỏi một số tà vật tinh mị nhất định. Nó không lực có công kích lớn nhưng được cái dễ chế tạo.

Sau khi bị tấm dương khí phù thiêu cháy một mảng da thì từ chỗ đó từng luồng hắc khí tiết ra mà chữa trị v·ết t·hương. Mo Sinh nhìn đoàn hắc khí đó mà hốc mắt ươn ướt. Ông vô cùng quen thuộc với nó, đó chính là Ma trâu. Ma trâu đ·ã c·hết thảm thì thôi. Bây giờ bản lại bị ép đi may áo cưới cho người khác. C·hết không nhắm mắt.

Nhân lúc cô Quyên b·ị đ·ánh lén, Vu nữ lập tức cũng lao vào mà cầm kiếm xuyên thủng mấy chỗ trên thân người phụ nữ. nhưng đều né yếu điểm. Mo Sinh thấy thế thì chậc lưỡi, ông nghĩ thầm “lòng dạ đàn bà”. Mo Sinh tính một kích đánh lén kia sẽ giúp Vu nữ có cơ hội dứt điểm. Nào ngờ cô ta lại mềm lòng cơ chứ.

Rồi ông hét lớn về phía Vu nữ:

“Cô ta bị tinh con Hổ nó bám vào vào linh hồn rồi. Có trục con tinh ra thì cô ta cũng c·hết thôi. Không cứu được. Chi bằng giải thoát cho cô ấy khỏi nỗi khổ bị tinh hổ khống chế, để cô ta đoàn tụ với chồng có khi còn tốt hơn”

Cô Quyên nghe thấy thầy mo nói thì quay phắt người lại, mặc kệ lao về phía mo Sinh, mặc kệ phía sau Vu nữ vung kiếm công kích. Mo Sinh thấy vậy thì ngẩn ra. “Ta, ta nói cái gì sai?” Rồi nhanh chóng vắt chân lên cổ bỏ chạy. Mo cũng không quên ném ra tấm phù về phía sau rồi kích nổ chúng mong câu kéo được chút ít thời gian.

Một cảnh tượng đuổi g·iết cứ thế mà chạy ra xa bờ sông gần 500 mét. Mo Sinh lúc này trong người đã thấm mệt, tuy hai tấm lục phù giúp ông gia tăng cước bộ và tốn ít sức lực hơn. Nhưng từ lúc chạy về tới bây giờ, cả quãng đường cũng đã hơn 20 km, thế là quá sức chịu đựng với người đã sang tuổi ngũ tuần như ông.

Mo Sinh thấy cứ kéo dài thực trạng này thì không ổn, ông liền cắn răng mà lấy ra ba cái lọ nhỏ, rồi lẩm bẩm:

“Ma gà nhà mo nuôi, nghe lênh mo, ra vây hãm địch”. Sau lời chú, từ trong ba cái lọ từng luồng khói đen bay ra hoá thành ba con ma gà giống như con lúc trước nhưng có phần nhỏ hơn. Bọn này sau khi được thả ra thì chỉ có lao và mà bổ mà đá cô Quyên, không có năng lực kì dị như hai cánh quạt ra cương phong như con lúc trước.

Cô Quyên dưới sự vây công của ba con ma gà thì cũng đã phải dừng lại ứng chiến. Vu nữ cũng nhân cơ hội mà tham gia công sát. Lúc này cô đã không ngần ngại ra tay nữa mà cứ nhằm ngực, cổ, đầu của cô Quyên mà suất kiếm.

Dưới sự vây công của một người ba ma, cô Quyên dần rơi vào thế hạ phong. Lúc này người phụ nữ chỉ có thế bỏ mặc công kích của ba con ma gà mà chuyên tâm vào từng nhát kiếm đang đâm tới.

Vu nữ ra đòn thập phần hung hiểm nhưng đều được cô Quyên né tránh hoặc lấy tay đỡ. Tuy tạo thành vô số v·ết t·hương từ tay, vai, ngực nhưng không cách nào ra đòn kết liễu. Những v·ết t·hương này thì chỉ sau một khoảng thời gian ngắn là lại được hắc khí từ trong thân thể cô Quyên chữa lành. Vu nữ đang dùng bí thuật để gia tăng lực chiến. Nhưng cứ thế này thì cô sẽ bị bí thuật mài c·hết trước khi g·iết được cô Quyên mất.

Thầy mo đang bày trận ở phía xa thấy thế thì quát lớn:

“Vu nữ ngài tạm thời tránh chiến nghỉ lấy sức đi. Ba con ma gà của tôi vẫn còn có thể vây hãm cô ta. Ngài cần phải dưỡng sức chọ thứ kia nữa. Cô Quyên bây giờ c·ướp được sức mạnh từ con ma trâu của tôi nên có khả năng phục hồi rất lớn. Không hạ được đòn sát thủ thì tôi cùng ngài sẽ bị cô ta mài cho c·hết. Chỉ còn nước là trục con tinh ra khỏi người cô ta rồi g·iết nó mà thôi”

Vu nữ nghe thấy hợp lý liền rút khỏi trận chiến. Sau đó thở ra một hơi. Ngụm khí này, là là hít vào từ hơn 10 phút trước. Sau mất lần hô hấp thì trái tim cô mới đập đúng nhịp trở lại.

Sau khi bày xong trận pháp tạm thời bằng cuộn chỉ đỏ lúc trước Mo sinh liền ra lệnh cho ba con ma gà kéo dụ cô Quyên vào trận pháp. Cô Quyên lúc này thần trí đã mê man không có lý tính nữa, nên dễ dàng bị ba con ma gà dụ vào pháp trận.

Sau khi cô Quyên rơi vào trận pháp, lập tức chín lá Dương khí phù tản ra ánh sáng màu vàng cùng với nhiệt lượng. dần dần tạo thành một cái lồng bát giác. Người phụ nữ theo bản năng bật người lên, muốn nhân lúc cái lồng chưa khép lại mà thoát ra ngoài. Nhưng cô không tài nào nhúc nhích được. Y hệt lúc cô bị đám dân làng vậy trong vòng lửa. Mo Sinh đã nhân lúc cô không để ý mà sử dụng thuật trói bóng.

Cô Quyên nhìn thầy mo ánh mắt đầy căm phẫn, cô há chậm rãi há miệng, phu ra một ngụm khí trước khi lồng bát giác đóng lại. Sau đó ngụm khí hoá thành hai luồng khói đen mà lao về phía thầy mo. Mo Sinh thấy vậy liền dơ kiếm ra đỡ công kích của một luồng khói đen. Còn công kích của luồng khói còn lại thì ông đành chỉ có thể nghiêng đầu tránh né. Chấp nhận hy sinh bả vai trái.

Mo Sinh thuận thế lui mà lăn người ra sau mấy vòng. Tạm thoát khỏi sự vây công của hai đoàn khí đen. Ba con ma gà lúc này cũng kịp phản ứng lại. Chúng lao tới t·ấn c·ông hai đoàn khí đen. Hai đoàn khí dưới công kích của ba con ma gà cứ tán đi sau đó thì liền tụ lại.

Mo Sinh sau khi đã ổn định lại thân hình, ông chăm chú nhìn hai đoàn khí thì không khỏi giật mình. Chúng có hình người. Quan sát kĩ còn mơ hồ thấy được hai khuôn mặt đau khổ vặn vẹo.

“Thằng, thằng A Lý, A Lềnh? Chúng mày, sao chúng mày lại thành như thế này?” Mo Sinh lắp bắp hỏi hai hoàn khí đen. Nhưng không thấy tiếng đáp lại.

Mo Sinh quay phắt về phía cái lồng bát giác kia, trong lòng đầy dấu hỏi. “Tại sao cô ta lại có khả năng đấy. Rõ ràng cô ta chỉ là bị tinh con hổ nhập vào. Có khí lực lớn thì cũng thôi đi. Tại sao lai có năng lực cỏ hổ tinh? Lẽ nào thừ nhập vào cô ta không phải tinh con hổ?”. Mo Sinh bất giác nảy lên một suy nghĩ hoang đường “Lẽ nào là…Sơn thần”. “Không, không thể nào”. Sau đó ông liền nhanh chóng tự phủ nhận ý nghĩ đấy. Thế gian thiên kì bách quái, chắc đây là tinh hổ biến dị vẫn bảo trụ lại năng lực sau khi c·hết.

Mo Sinh hướng về phía Vu nữ đang ngồi đả toạ mà nói lớn:

“Vu nữ, có chuyện rắc rối rồi đây, Tôi cần xin ý kiến của ngài.”. Vu nữ nghe thấy thế thì đứng dậy, điểm mũi chân tung mình lướt tới phía mo Sinh.

Cô không dùng giọng lãnh đạm mà hỏi: “Có vấn đề gì sao mo?”.

Mo Sinh thở dài đáp: “Phiền toái lớn. Cô nhìn thấy hai đoàn khí đen kia không? Đó là thằng A Lý, A Lềnh bị cô Quyên g·iết đấy. Trông thì không ra thể thống gì nhưng vẫn là Ma Trành”

“Ma Trành? Của cô Quyên?” Vu nữ thắc mắc nhìn mo Sinh.

“Đúng, là Trành của cô ta. Không hiểu sao mà tinh con hổ nhập vào cô ta còn bảo trụ lại được năng lực này. Bỏ vấn đề này sang một bên đi. Việc trước mắt bây giờ là làm cách nào nhanh nhất trục vong con hổ tinh ra khỏi người cô ta”.

Mo Sinh dừng một nhịp, nhìn về phía lồng giam bát giác, trong đó cô Quyên đang điên cuồng mà nện hai nắm đấm lên vách lồng giam rồi ông nói tiếp:

“Nếu lúc trước chỉ cần cô ta rơi vào trận. Thì ta chỉ cần đợi dương khí trong lồng giam thiêu đốt, không lâu sau hồn ma con hổ tinh sẽ không chịu được mà phải bỏ cô Quyên lại mà t·ẩu t·hoát. Lúc đấy thì tôi sẽ có cách thu thập nó. Nhưng bây giờ cô ta có năng lực gọi ra ma trành. Căn cứ vào lượng người cô ta đã g·iết thì còn 6 con ma trành nữa cô ta chưa thả ra. Đến lúc đấy thì Vu nữ ngài còn có thể nhẹ nhàng thoát được chứ tôi thì xác định phải bỏ lại nửa cái mạng nếu muốn sống”.

Vu nữ nghe vậy thì nhíu đôi lông mày lá liễu lại, cô hỏi thầy Mo,

“Thế không biết mo đã có cách nào đối phó?”

Mo Sinh nghe vậy thì đáp: “Có thì có nhưng sẽ gây nguy hiểm cho ngài”.

“Không ngại nói thử?”

“Được”

Mo Sinh thấy Vu nữ thẳng thắn thì ông cũng khẳng khái mà trình bày ý tưởng.

“Cách duy nhất bây giờ là đẩy nhanh tiến độ dương khí thiêu đốt cô Quyên. Để làm được điều đó thì cần dán mấy tầm Dương khí phù này lên trán, sau gáy cùng với hai bên lỗ tai của cô ta. Dương khí trực tiếp rót vào cơ thể. Vong ma con hổ tinh sẽ không chịu được mà phải lập tức thoát ra. Nhưng để làm được điều đó thì vẫn cần phải nhờ vả Vu nữ ngài. Tôi thì khỏi nói. Vào đó thì chỉ để cho cô ta đấm thành thịt nát. Nhưng không phải là tôi cứ để mặc ngài đi vào nơi nguy hiểm. Mo tôi có cách tạm hời hạn chế hai con ma trành kia, tránh để cô Quyên gọi nó về gây khó dễ cho Vu nữ. Hơn nữa tôi cũng có cách ngăn cho cô ta thả ra ma trành tiếp mà đối phó với cô. Nhưng cô chỉ có nhiều nhất là 5 phút. 5 phút sau pháp trận sụp đổ, tôi khó lòng mà nhốt cô ta lại lần nữa”.

Vu nữ nghe thế thì chỉ lãnh đạm gật đầu. Mo Sinh thấy thế thì giơ ngón tay cái, “Nữ trung hào kiệt”.

Mo Sinh sau đó thì rút ra trong ngực lấy ra 6 tấm Dương khí phù đưa cho Vu nữ. “Hai tấm phòng thân”. Sau khi thấy ánh mắt của Vu nữ nhìn mình, mo mới đáp.

Tuy lúc ra đi đã xác định là táng gia bại sản nhưng nháy mắt đã hao hết 12 tấm Dương khí phù. Nay đưa thêm 6 tấm cho Vu nữ, ông chỉ còn lại 5 tấm. Đúng là “kiếm củi hai mươi năm, thiêu 20 phút” Mo Sinh đau đớn thở dài.

Chương 15: Trành