Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Sau Ánh Chiều Tà: Dưỡng Quỷ Thôn

Unknown

Chương 19: Cả nhà này đều là quỷ

Chương 19: Cả nhà này đều là quỷ


Mo Sinh sau khi đả toạ một lúc thì cũng lật đật mà chạy về phía bờ sông. Chỉ riêng buổi tối hôm nay cái thân già của ông đã hoạt động nhiều bằng cả năm cộng lại. Mo cứ thế mà vác bộ dạng mệt mỏi mà tới đây.

Khung cảnh trước mặt hiện ra, tuy có căng thẳng nhưng không có đổ máu. Ông thở phào, đúng như dự đoán. Đi đến bên Vu nữ, ông hơi cúi người, chắp tay về phía cô Quyên. Vu nữ thấy mo Sinh làm ra cử chỉ kì lạ thì đưa mắt hỏi nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu, ý là lúc này không tiện nói.

Sau đó cả hai người cùng hướng đôi mẹ con đang thủ thỉ tâm sự mà tính toán hành động tiếp theo. Cô Quyên tuy điên điên dại dại nhưng chưa đánh mất lý trí. Vậy thử xem có thể thuyết phục cô ta hỗ trợ tiêu diệt con quỷ không rõ lai lịch kia không.

Cô Quyên vuốt ve mái lóc đen nhánh của đứa con trai mà hỏi:

“Tiểu Lâm, sau khi được mọi người kiệu thì sau đó xảy ra việc gì? Quần áo lúc trước của con đâu, sao lại bộ quần báo bằng giấy kì lạ này?”.

Đứa bé nghe vậy thì hồn nhiên đáp:

“Sau khi con được đi kiệu thì còn được đi thuyền cơ. Con thuyền ấy đẹp lắm. Đẹp hơn con thuyền cha hay dùng để đi câu nhiều. Khi lên thuyền thì các chú thay tắm rửa, thay quân áo cho con. Xong….” Đứa bé nói đến đây thì ngập ngừng, vò đầu như cố nghĩ lại đoạn ký ức đã quên.

Người mẹ thấy thế thì nhìn đứa con rồi lại liếc nhìn về hướng dân làng. Chẳng nhẽ họ đã động chạm gì lên đứa bé. Đôi đồng tử màu vàng đảo một lượt qua những người ở đây. Toán đàn ông, thanh niên bắt gặp ánh mắt đó thì không khỏi run lên.

Đứa bé vò đầu làm đứt mấy sợi tóc đen nhánh thì kể tiếp:

“Xong rồi con cũng không biết tại sao mình lại quên nữa. Chỉ biết là khi tắm xong, được thay quần áo đẹp thì là được một người phụ nữ đẹp dắt đến trước mặt một ông có dáng vẻ đáng sợ lắm. Ông ta ngồi trong một cái sập lớn, có 8 người khiêng lận. Nhưng mà mấy người đó có cái mùi gì lắm. À đúng rồi, như mùi của con mèo nhỏ b·ị t·hương. Lúc đó con cùng mấy đứa khác tìm được một con mèo b·ị t·hương. Bọn con tìm mọi cách để chữa cho nó. Nhưng hôm sau đến thì nó liền c·hết. Rồi nó bốc mùi thối lắm. Cả đám bọn con khóc hết nước mắt xong đem nó đi chôn. Sau đó chạy qua nhà mo Sinh xin ông làm lễ cầu siêu cho nó thì bị ông ấy tức giận đuổi về”.

Người mẹ nghe thế thì biết là con mình đã bị đưa tới chỗ Hà thần rồi, nhưng sao đứa bé lại được đưa trở lại. Không có lý Hà thần nay tỏ lòng từ bi mà không nhận lễ tế năm nay. Mọi người thường nói là những đứa bé được chọn đi làm đồng nam đồng nữ đều có phúc. Gia đình nhà nó cũng vậy. Sau này sẽ được Hà thần che trở. Nhưng cô lại biết thừa chân tướng. Mẹ cô cũng đã từng nói việc đó dưới xuôi thường là do những d·â·m thần bắt dân quanh vùng tế. Bọn chúng đều là yêu ma quỷ quái giả thần mà gây hoạ nhân gian. Cái gọi là tế đồng nam đồng nữ thực ra là làm thức ăn cho chúng.

Đứa bé nghe thấy vậy thì liếc mắt về đằng phía dân làng như là cố tìm bóng hình nào đó. Nhưng sau môt hồi không thấy, nó đành thôi mà nói:

“Sau đó, ông đáng sợ kia ra lệnh cho người phụ nữ dắt chúng con tới gần. Rồi ông ta bắt lấy con bé Tiểu Hoa. Ông ta mở cái miệng lớn ra, thè cái lưỡi dài ra mà liếm láp xung quanh mặt nó. Con nhỏ đó thấy ông ta thì đã khóc ré lên rồi, sau khi bị như thế thì nó liền sợ tới mức ngất đí”.

Bà mẹ nghe thế thì hỏi: “Thế con có sợ không?”

“Con không...không...có sợ. Cha bảo là đàn ông con trai thì trước khó khăn, nguy hiểm đến mấy cũng không được run sợ. Phải bình tĩnh. Con không như con bé nhát cáy kia, con là con trai. Con không có khóc”.

Sau đó đứa bé huơ huơ nắm tay nhỏ mà nói tiếp “Con cứ nắm chặt bàn tay lại là nước mắt sẽ không chảy ra. Khóc trước mắt nhiều người như thế thì xấu hổ lắm”.

Cô Quyên nghe vậy thì rơm rớm nước mắt. Thương sót cho đứa con có tí tuổi à phải trải qua tình cảnh như vậy. Cô cũng trách chồng. Tại sai lại dạy những thứ như thế cho con trai chứ. Nó mới chỉ có 3 tuổi thôi.

Đứa bé nhìn thấy mắt mẹ mình hoe hoe thì đưa ngón tay nhỏ lên gặt đi giọt nước mắt rồi nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc. Gặp ông đáng sợ ấy con sẽ bảo vệ mẹ”.

Cô Quyên thấy con mình như vậy thì càng thương nó. Bằng tuổi nó, nhiều đứa nhỏ còn nói chưa sõi, có khi vẫn còn ị đùn, còn làm nũng cha mẹ. Ấy thế mà con mình lại hiểu chuyện khác thường. Có phải như ông lão tránh nhà cô như tránh tà thường nói là con cô đ·ã c·hết một lần rồi, là âm sanh tử. Vì đ·ã c·hết một lần rồi, coi như đã xong một kiếp người nên là khi sống lại đứa nhỏ liền không giống bình thường nữa.

“Thế sau đó thì sao nữa”.

Cô Quyên sụt sùi lại hỏi.

“Sau đó thì con thấy từ trong lỗ mũi, hốc mắt, lỗ tai, cùng với miệng của Tiểu Hoa bay ra từng luồn khí trắng. Rồi bị ông đáng sợ kia hít vào. Khi cái khí trắng bay ra thì con bé kia dãy giụa ghê lắm, mặt nó vặn vẹo, méo xệch cả đi. Chắc là đau lắm”. Bà mẹ nghe thế thì hai tay liền nắm chặt. Có lẽ sau khi Hà thần hấp thu xong Tiểu Hoa thì đến con bà.

Đứa bé nhìn khuôn mặt của người mẹ đang căng thẳng thì nó sờ sờ lên gò má bà mà nói tiếp.

“Nhưng một lúc sau từ đoạn sông phía trên có tiếng ầm ầm lao tới. Một con thuyền cứ thế mà húc đổ cả cái sàng mà người đàn ông đáng sợ đang ngồi. Rồi có một bóng người ở trên thuyền lao nhanh tới c·ướp lấy Tiểu Hoa và cũng ẵm con đi. Sau khi con nhìn kĩ người đang bế mình thì con nhận ra, đó là cha”.

Người phụ nữ nghe đứa bé nói vậy thì hốt hoảng, “Cha? Cha con đến cứu con? Mau, mau kể cho mẹ nghe tiếp”.

“Con biết đó là cha. Nhưng cha cũng lạ lắm, còn lạ hơn mẹ nhiều. Cả người cha chả thấy da đâu, chỉ thấy cơ thịt đỏ như máu. Vài chỗ còn có xương lồi ra nữa. Hơn nữa trong hốc mắt cha chỉ có hai ánh lửa màu xanh lá. Nếu không phải là con quen hơi cha thì đã bị doạ c·hết kh·iếp rồi. Hôm nay mẹ thì tự nhiên tóc dài ra, lại mọc lông trắng đầy cánh tay. Còn không ăn mặc chỉnh tề nữa. Cha thì lại càng đáng sợ. Hai người tính lúc ngon ngủ say rồi giả làm con ma doạ con đấy à. Con không sợ đâu”. Đứa bé phụng phịu nói.

Người mẹ nghe thấy thì mới ý thức được mình hiện đang cả thân trên đang không mảnh vải che. Cô hơi ngượng mà lấy tay che lại bầu ngực. Sau đó quay sang chỗ Vu nữ mượn lấy tấm áo choàng.

Vu nữ cũng hào sảng mà cởi tấm áo choàng đã bị rách một bên cánh tay cùng với sau lưng mà ném cho người phụ nữ. Chả ai có thể ngờ rằng, hai người này ít lâu còn đánh sống đ·ánh c·hết.

Mo Sinh nghe đoạn hội thoại giữa hai mẹ con mà khuôn mặt nhăn nhó không thôi. Đứa con sinh vào ngày xấu, lại còn từng c·hết một lần. Là âm sanh tử cũng thôi đi. Bây giời đến người mẹ “được” Sơn thần tá linh, cũng là nửa người nửa hổ. Thì là quá lắm rồi.

Bây giờ lại lòi ra ông bố, ngoài còn giữ lại chút hình người thì còn có chỗ nào giống người nữa chứ. Cả nhà này đều là quỷ. Lại còn hung mãnh như thế. Có lẽ trong các đời mo, ông là người số khổ nhất. Gặp tình hình này, mo Sinh càng thêm cương quyết, ông sẽ nhất định thu đồ đệ. Sau đó vất cái chức mo này cho nó. Cục đá tảng này cứ để nó ôm đi. Ông đã già rồi, cần phải nghỉ hưu.

Nương theo dòng suy nghĩ, mo Sinh lại loé lên một ý tưởng, “Nếu thứ quỷ quái kia đã là chủ A Lùng thì không sao rồi. Bây giờ chỉ nghĩ cách làm sao để cô Quyên khuyên chú ta đừng có mà làm xằng bậy với làng là được. Dù gì cũng là vợ chồng đầu ấp tay gối. Khuyên được là tốt nhất. Trận này không phải đánh thì đúng là Giàng vẫn còn thương mo ta, còn thương cái làng này. Bây giờ quan trọng là, mình cùng vời Vu nữ vừa mới đánh sống đ·ánh c·hết với cô ta. Liệu cô ta có chịu hợp tác không nữa. Đấy là điều thứ nhất. Nhưng cái thiết yếu là con quỷ kia, à không, chú A Lùng, còn có giữ được thần trí không. Nếu còn thì là tốt nhất. Nếu không còn thì khó giải quyết Đến lúc đó chỉ có muối mặt mà xin cô Quyên cùng đứa bé đóng vai con tin mà uy h·iếp chú A Lùng”.

Chương 19: Cả nhà này đều là quỷ