Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Nhờ cậy
Trên cây gần bờ sông, “phạch, phạch, phạch…” một con quạ không biết từ chỗ nào bay tới, nó nghiêng cái đầu nhỏ qua lại. Con quạ chớp đôi mắt để lộ ra cặp đồng tử kép màu vàng. Trong tầm mắt nó, phía lòng sông chỉ rộng độ có 5 – 6 mét mà trong lớp sương mù bao phủ như có không gian khác, rộng đến vài trăm mét có lẻ. Nơi đấy sóng nước ngập trời, một thân ảnh nửa người nửa rắn, tay cung tam xoa kích mà cật lực chống cự lại một thứ nhỏ bản thân đến cả chục lần.
Ở bên trong bờ sông, ngoài vùng sương mù thì lại một khung cảnh khác. Một đám đàn bà, trẻ con cùng với người già đứng co cụm lại. Phía trước họ là đám đàn ông người thì cầm cục đá, có người cầm cành cây. Lại có người không biết từ đâu lấy được cờ, phướn mà cầm. Nhưng bọn họ đều đứng thành vòng cung, hướng mặt về phía cặp mẹ con đang ngồi thủ thỉ. Phía xa hơn thì là một người phụ nữ mặc quần loe, yếm trắng, đeo khăn che mặt cùng một người đàn ông đã lấm tấm tóc hoa râm đang đánh giá cặp mẹ con kia.
Con quạ chớp đôi mắt nhỏ. Dường như nó muốn thu hết nhân gian muôn sắc thái cho bản thân.
Dưới ánh nhìn của con quạ, đứa bé rúc vào người mẹ nó mà thủ thỉ. “Mẹ à, cha không chỉ có hình dạng khác đâu, mà còn có năng lực như thần linh nữa. Cha ôm con cùng với con bé Tiểu Hoa mà chạy băng băng trên mặt sông. Con không nói dối mẹ đâu. Cha thật sự có thể chạy trên mặt sông đó. Siêu vô cùng. Nào gặp lại cha con phải bảo cha dạy cho mới được. Con mà học được cái đấy thì sẽ làm “minh chủ” của tất cả bọn trẻ con trong làng này”.
Người mẹ nghe thế thì cười hiền hậu đáp:
“Tiểu Lâm ngoan sẽ không nói dối mẹ. Nhưng sau đó thì sao nữa. Cha con bế hai đứa chạy đi đâu?”
“Sau đó cha đưa con với con bé kia cho Vu nữ rồi lại chạy về phía sương mù mà đánh nhau với ông đáng sợ. Ông đáng sợ bấy giờ càng đáng sợ hơn. Thân dưới ông ta hoá thành rắn lớn dài vô cùng. Nhưng mà ông ta không đánh lại cha đâu. Lúc con nhìn lại thì thấy cha đánh cho ông ta chỉ biết ôm đầu gọi mẹ. Sau đó Vu nữ mang con cho bà Lung. Cô ấy bảo là con ngoan ngoãn rồi cô ấy sẽ tìm mẹ cho con. Quả thật là cô ấy tìm được mẹ về. Vu nữ đúng là người tốt”.
Nói đến đây đứa bé lại hướng cặp mắt về phía dân làng như tìm tòi ai đó. Sau đó nó nói:
“À đúng rồi. Mẹ phải đi tìm cha mẹ con bé ngốc Tiểu Hoa kia”.
“Tại sao mẹ phải đi tìm bon họ? Con đổi ý muốn lấy con bé đó rồi à?”. Cô Quyên nghe vậy thì hỏi lại con mình, còn kèm theo ý trêu trọc.
Đứa nhỏ nghe vậy thì phụng phịu nói: “Không phải. Me đi nói với cha mẹ nó rằng, con bé Tiểu Hoa không còn sống lâu được nữa đâu. Từ ông đáng sợ hút thứ gì đó ra khỏi người nó, con đã cảm thấy nó sắp c·hết rồi. Cha mẹ nó mau mà đi cầu mo kêu mo giúp đỡ”.
“Sao con không trực tiếp nói với ba mẹ nó?” Người phụ nữ hỏi.
“Con còn nhỏ, nói họ cũng chả tin đâu. Việc này cần có người lớn nói mới được”. Đứa bé đạp lại.
“Ai ui, còn biết là còn nhỏ cơ đấy” Người mẹ nghe vậy thì nhéo má đứa nhỏ mà nói.
“Nhưng chỉ qua mùa đông năm sau là con lớn rồi”. Đứa bé xoè năm ngón tay ra nói.
Người phụ nữ cười lên nghe như tiếng ngọc khi thấy đứa nhỏ bị trọc tức. Rồi cô bế đứa bé lên, đứng dậy, đi về phía Vu nữ và thầy mo. Tới nơi, cô mở lời:
“Trước tiên cảm ơn Vu nữ đã chăm sóc cho đứa nhỏ nhà tôi một đoạn thời gian. Chuyện xích mích trước đây, thôi ta coi như là hiểu lầm. Cứ thế mà bỏ qua đi. Tiếp đó, hai người chắc đã nghe hết. Việc đứa nhỏ Tiểu Hoa kia thì tuỳ hai người định đoạt”.
Chân tướng của việc tế Hà thần thì chỉ có các đời thầy Mo, Vu nữ, già làng cùng một vài người có địa vị trong làng là biết. Cô Quyên coi như là ngoại lệ, biết được ít da lông phía sau. Còn bà Lung, tuy không hiểu chân tướng sự việc nhưng mà làm cái nghề cứu người đến mấy đời, nhà bà ta tự nhiên sinh ra phản cảm với hành động này.
Với người trong làng thì chỉ ù ù cạc cạc, với họ việc con mình được chọn làm đồng nam đồng nữ là một vinh dự, là phúc của cả nhà. Những lần bầu ra con nhà nào được phép đều là tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Chỉ riêng có lần này là không biết tại sao “cái phúc phần” ấy lại rơi vào nhà cô Quyên.
Sau khi trao đổi qua với hai người Vu nữ và mo Sinh, cô Quyên quay người toan rời đi thì thầy mo đã nhanh chóng lên tiếng:
“Cô Quyên, cô là tính đi tìm chú A Lùng phỏng?”.
Người phụ nữ nghe vậy thì quay đầu về phía sau, ánh mắt toả ra sát khí lạnh lẽo mà nhìn người đàn ông mái tóc hoa râm kia.
Được đáp lại bằng ánh mắt c·hết chóc ấy, mo Sinh bất giác run lên. Ông vội vàng xua tay,
“Ấy ấy, không phải mo tô có ý định ngăn cô đi tìm anh nhà mà là có chút việc tôi muốn nói qua với cô. Cô nghe xong muốn đi thì đi, mo tôi không cản mà cũng không có sức mà cản”.
Đáo lại lời nói của mo Sinh vẫn là cái ánh mắt lanh lẽo ấy. Mo Sinh thấy thế thì chỉ biết cười khổ.
“Mẹ nó, khinh người quá đáng. Mà cũng biết sao giờ, bản thân không đánh lại cô ta thì đành chịu thôi”.
Mo Sinh xoa hai tay vào nhau, cười hiền hoà mà nói tiếp:
“Chú A Lùng không biết là bị làm sao mà lại rơi vào tình trạng quỳ dị ấy. Bây giờ chú ta rất hiếu sát, nếu chú ta chuyển ý từ trên thân Hà thần sang người làng thì mo tôi với Vu nữ cũng không tài nào chông đỡ được. Vì vậy sau khi nghe cháu nó nói, tôi thấy chú A Lùng tuy là đã đánh mất lý trí nhưng mà sâu bên trong tiềm thức vẫn là muốn bảo vệ đứa bé. Chi ít chú ấy chưa hoá quỷ hoàn toàn. Thế nên mo tôi xin nhờ cô….”
Nói đoạn thì mo Sinh ngập ngừng tỏ vẻ khó mở lời tiếp.
Cô Quyên thấy ông ta cứ ậm à ậm ừ, nên bực mình. Cô vặc lại cộc lốc một từ:
“Nói”
Mo Sinh thấy chuyện đã thành liền liến thoắng:
“Tôi biết cô là có ý định đi tìm chồng. Mo tôi là thay mặt cả làng muốn nhờ cô là khuyên chú ấy đừng đánh nhau với Hà thần nữa. Nếu chú ấy b·ị t·hương thì nhà cô bị thiệt thòi. Mà Hà thần b·ị t·hương thì cũng ảnh hưởng tới an nguy cả cái làng này. Di nhiên mo tôi và Vu nữ cũng sẽ đi cùng để mà khuyên can bên phía Hà thần. Sau đó, mo tôi cam đoan, sẽ nghĩ mọi cách trụng vong con ma kì lạ đang bám lấy chồng cô. Trên có Giàng, dưới có Vu nữ làm chứng, tại đây, mo tôi xin thề, nếu tôi không cứu được chú ấy, tôi sẽ từ bỏ chức mo”.
“Còn gì nữa không?” Cô Quyên hỏi ngược lại.
Cô từ chỗ Sơn thần đã biết tình trạng của chồng. Lần này muốn đi, chỉ là mong gặp lại lần cuối trước khi sinh tử phân ly. Còn lời đề nghị của mo Sinh, chắc chắn ông ta phải bỏ cái chức mo lại thôi.
Mo Sinh bị hỏi hộc lốc cũng chỉ đành nén giận mà hoà ái đáp: “À mà…đấy chỉ là trưởng hợp chú A Lùng chịu nghe lời khuyên. Nếu chú ấy bị con vong nó khống chế, không còn nghe ai thì chỉ mong…mong cô và cháu nhà đóng vai con tin, để mà có thể mà ép chú ấy dừng tay”.
Cô Quyên nghe vậy thì nổi đoá, nhe nanh mà gầm về phía thầy mo,
“Ông...muốn...c·hết”.
Có người mẹ nào lại quyết định để cho người khác đem con mình ra làm con tin cơ chứ. Mặc dù chỉ là giả vở. Đằng này con cô cũng đã từng bị đám người này đày vào chỗ c·hết một lần rồi.
Mo Sinh bị tiếng gầm ấy trấn cho cả người run lên, hô hấp trở lên dồn dập. Một tay bất giác thò vào trong ngực áo. May sao ông cũng kìm lòng được mà không rút ra tấm kim phù.
Ở phía bờ sông, nghe thấy tiếng gầm ấy, có người yếu bóng vía liền ngã quỵ xuống, bọn trẻ con thì ôm chặt người nhà mà khóc rống lên. Những người đàn ông đang đứng thành vòng cung thì siết chặt vật đang cầm trong tay, cảnh giác cao độ. Khung cảnh hỗn loạn vô cung.
Khi đã điều hoà lại nhịp thở, mo Sinh mới lên tiếng đáp lại “Mo tôi nào có tư tâm hãm hại gia đình nhà chị. Tôi xin thể với Giàng trên, đây cũng là vì người làng. Xin chị suy nghĩ cho”.
Cô Quyên nhìn về phía người làng đã từng muốn ép con cô vào chỗ c·hết, còn có người nhà của kẻ đã xâm hại cô. Bọn họ có đáng sống không. Cô nhất thời không định đoạt được. Nhưng. Những đứa trẻ đang sợ hãi mà núp vào người cha mẹ chúng kia thì bọn nhỏ hoàn toàn đáng sống, đáng có một tương lai đẹp hơn. Chứ không phải là có thể “may mắn” mà nhận “ơn phước” từ Hà thần nữa.
Nghĩ vậy cô thở dài, “Đi gặp chồng tôi rồi nói tiếp”.