Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 22: Trả lại
Trong đôi đồng tử kép của con quạ, một con thuyền nhỏ như lá tre dưới mái chèo của người phụ nữ đang vất vả lướt trên từng đợt sóng dữ mà tiến ra giữa mặt sông. Thi thoảng những đợt sóng đánh tràn vào thuyền kèm theo những cái xác xanh đen. Có hai cái bóng đen hình người cứ hì hục vặt đầu mấy cái xác rồi tiện tay quẳng vào một góc. Xong chúng nó lại vội vã chạy ra hai phía mạn thuyền mà hỗ trợ.
Lúc này ở giữa sông, người đàn ông A Lùng nay đã biến thành Thi Tiêu lại lần nữa áp sát được Hà thần. Nhưng lần này là phần thân dưới. Thi Tiêu một tay bấu chặt lấy cái thân rắn khủng bố kia, tay còn lại thì đấm liên tiếp như vũ bão. Mặc cho Hà thần có điên cuồng dãy giụa như thế nào, Thi Tiêu cứ như cái đinh, ghim sâu vào xương tuỷ ông ta không chịu bỏ.
Hà thần tức giận dùng tam xoa kích liên tục xiên về phía Thi Tiêu. Nhưng con quỷ này sức lực lớn vô cùng. Chỉ cần một tay là có thể gạt được công kích. Có vài lần Hà thần đã có thể xảo diệu mà cắm đầu kích vào người Thi Tiêu. Nhưng hắn cứ thế một tay quái lực ép đầu kích ra. Sau đó từ chỗ b·ị t·hương, các khối cơ nhanh chóng liền lại. Thi tiêu cứ như giòi trong xương làm cho Hà thần khó chịu vô cùng. Tên này thần trí lại còn mê mang. Mấy lần ông ta muốn thương thảo với hắn nhưng đều vô dụng. Nói cái gì thì Thi Tiêu cũng chỉ đáp vỏn vẹn hai từ “Trả lại”.
Bây giờ trước mắt Hà thần chỉ còn hai cách. Một là từ bỏ khúc đuôi này. Một mạch lặn xuống sông, coi như là chạy trốn. Kết quả là tổn hao trăm năm đạo hạnh nhưng mà dứt khoát giải quyết được vấn đề. Còn cách thứ hai là huy động lượng lớn nước, tạo hành một cái lồng giam mà nhốt tên này lại. Hà thần sẽ không phải tổn hao đạo hạnh nữa. Nhưng cái giá phải trả là quanh năm suốt tháng sau đó, ông ta phải dồn một trăm phần trăm tinh lực mà trông chừng cái thuỷ lao này cho đến khi tên Cuồng Quỷ này c·hết thì thôi. Hoặc là vất bỏ quá khứ cùng hiện tại. Hai là hi sinh tương lai. Cái nào cũng làm Hà thần đau đầu.
Đang không biết làm như nào thì bỗng Hà thần cảm nhận được một vật lạ tiến vào trong lãnh vực của mình. Hắn liền phóng thần thức ra kiểm tra thì thấy có một con thuyền. Trên đó có một nam hai nữ cùng với năm, à không 6 con quỷ vật. Phát hiện ra một người trong đó có một người mặc quần áo Vu nữ, Hà thần dường như đã đoán ra được một hai.
“Vu nữ chắc chắn đã biết được biến cố xảy ở bên này. Có lẽ cô ta đánh giá rằng nếu mà ta không dây dưa với con quỷ c·hết bầm này thì nó sẽ chuyển mục tiêu vào làng. Lúc đó thì cô ta cùng tên thầy mo cũng chỉ có mà khoanh tay cho nó bóp c·hết. Vậy nên bọn họ muốn lợi dụng ta, góp sức mà xử lý con quỷ này đi”.
Sau một tích tắc đánh giá, Hà thần đã đoán ra dự tính ban đầu của cả nhóm trước khi mà họ biết thân phận của Thi Tiêu.
“Vậy thì ả đàn bà đang trèo thuyền kia là ai? Hừm? Ả ta toả ra mùi làm ta khó chịu. Mùi của con mèo già kia”. Hà thần vừa kiệt lực đem con giòi đang bám trên người hất ra, vừa suy tính về những người đang tiến về phía này.
“Có lẽ con Quỷ ngoại lai này đã quậy nát lãnh thổ của con mèo già kia. Làm nó tức giận nên nó gửi bộ tướng xuống hỗ trợ ta trừ khử tên này. Ừm. Thế này thì mọi việc đều đã sáng tỏ” Hà thần sau một phen suy tính liền đưa ra quyết định.
Con thuyền nhỏ sau gần một tiếng gian nan thì đã tiến tới được trước chiến trận. Chưa đợi Hà thần mở lời, cô Quyên vừa thấy bóng dáng người đàn ông toàn thân không miếng da, chỉ có cơ bắp và xương thì liền s·ú·c thế, bật mạnh lao về phía Thi Tiêu. Thi Tiêu đã phát giác ra có vật lạ lao về phía mình, nhưng sau khi nhìn rõ bóng hình thì nó nghệt ra. Hai nhân ảnh cứ thế ôm nhau mà ngã vào dòng nước đen ngòm.
Hà thần thấy con giòi khốn nạn kia đã được gỡ xuống thì nhanh chóng thu lại chân thân, hắn lại biến thành người đàn ông mặt rồng khoác long bào. Sau đó Hà thần phi tới chỗ con quyền liếc mắt đầy thâm ý với Vu nữ rồi đưa tay chỉ về hai thân ảnh rơi xuống nước ý hỏi “Cái gì đang xảy ra?”.
Mo Sinh cùng Vu nữ sau khi thấy Hà thần thì khom người, khoanh tay chào cung kính. Sau đó mo Sinh mồm mép nhanh nhảu nói:
“Thưa Hà thần đại nhân, vị kia là bộ tướng dưới trướng Sơn thần. Được Sơn thần cử xuống giúp dân làng cùng với ngài trừ khử con Quỷ ngoại lai kia”.
Hà thần nghe thấy thế thì đưa tay vuốt cặp râu rồng, “Mọi việc có vẻ như ta đoán, thứ này đã quậy tung địa bàn của con mèo già kia thì hạ thuỷ gây sự với mình. Với tính cách của con mèo già kia thì nào có việc hắn ngậm họng mà bỏ qua”.
Sau một thoáng suy xét, hắn liền mở miệng nói:
“Phiền các ngươi sau khi về nói lại một tiếng với Sơn Quân, ta xin ghi nhận sự giúp đỡ này. Con quỷ kia trông tuy không có gì đặc biệt nhưng lại vô cùng hung bạo, lại thêm khí lực lớn cùng với khả năng phục hồi siêu việt. Gần như là đạt được trạng thái nhục thân bất tử. Thế nên, việc trừ khử nó là gần như không thể. Việc tốt nhất bây giờ làm nó thấy khó mà lui, không quay trở lại đây nữa. Còn không thì phải nghĩ cách trấn áp rồi ta, làng người, cùng Sơn Quân thay nhau mà trông coi”.
Đã giao chiến với thứ quỷ quái ngoại lai kia hơn ngàn hiệp, Hà thần thừa hiểu việc g·iết được nó là khó khăn như thế nào.
Mo Sinh nghe thấy vậy thì đầu gật như bổ củi mà thưa:
“Dạ đúng như Hà thần đại nhân nói. Mo tôi cùng với Vu nữ, trong lúc đợi viện quân của Sơn thần thì cũng đã quan sát trận chiến giữa ngài và con quỷ này. Sau khi bộ tướng của Sơn quân đến đem theo ý chỉ của Sơn Quân tới, cũng là tương tự với ý kiến của Hà thần ngài”.
Người đàn ông mặt rồng nghe thế thì đưa tay vuốt râu cười lạnh, “Quả thật là con mèo già kia cũng không khấm khá được hơn ta”. Hắn nghĩ.
Sau đó Hà thần đứa ánh mắt thưởng thức dáng người tuyệt mỹ của Vu nữ rồi mới nói tiếp: “Các ngươi đã biết con quỷ kia khó g·iết. Vậy thì hẳn là đã nghĩ ra kế sách đối phó thì các ngươi mới tới đây hỗ trợ ta?”.
Mo Sinh nghe thấy vậy thì liền đáp:
“Bẩm Hà thần, quả là mo tôi đã tìm ra điểm đột phá. Sau khi biết con quỷ kia c·ướp lấy hai đứa nhỏ rồi mang đi chúng đi ăn tưới nuốt sống thì mo tôi xin mạo phạm hỏi, Hà thần, hai đứa nhỏ này có điều gì đặc biệt?”.
Hà thần nghe vậy thì rơi vào trầm tư. “Hoá ra là con quỷ ngoại lai này đến đây là cũng vì cặp đồng nam đồng nữ này? Vậy nó làm loạn ở địa bàn tên kia làm gì? Hằn là nó từ đường rừng mà vào làng nên đi vào lãnh địa của con mèo già kia. Đúng. Sự thật chỉ có vậy”.
Trong lúc hai người một thần đang bàn tính kế hoạch thì sâu dưới lòng sông, hai thân ảnh sau khi nhìn rõ mặt nhau thì đều lao vào ôm lấy nhau thắm thiết. Cả hai người cứ thế mà ở dưới đáy sông trao nhau những ánh mắt chất chứa bao thương nhớ cùng những nụ hôn nồng cháy. Sau một khoảng thời gian, không biết cô Quyên thủ thỉ điều gì vào vai tai Thi Tiêu mà hai người lập tức tách ra, lao vào hỗn chiến.
Thấy mặt sông dao động mạnh, Hà thần đoán biết là bộ tướng của con mèo kia chắc là không cự lại được nữa. Quả như vậy. Một thoáng sau, từ dưới mặt sông phun lên một cột nước cao chừng ba mét, cô Quyên cũng theo đó mà bắn lên, toàn thân đầm đìa máu tươi. Theo sau cô là Thi Tiêu cũng nhảy vọt lên. Xong quỷ nhân cả người không có da lại lập tức lao về phía cô Quyên, hai người trên mặt nước loạn chiến thành một đoàn. Quyền cước và chạm, trấn động của nó làm dấy lên từng đợt sóng cao cả mét.
Hà thần thấy vậy thì lập tức hỏi thẳng Mo Sinh: “Nhà ngươi có cao kiến gì thì nói mau. Ta thấy bộ tướng của Sơn Quân cũng không chống cự được lâu nữa đâu”.
Mo Sinh nghe thấy, biết là thời cơ đã đến liền mạnh dạn nói thẳng: “Con Quỷ này dường như thần trí đã mất hết chỉ hành động theo bản năng. Việc nó cứ bám lấy Ngài không tha hẳn là có nguyên do?”.
Hà thần nghe vậy thì trong đầu rồng lập tức nảy số, “Ta thì có cái gì mà tên quỷ này cố sống cố c·hết mà bám lấy chứ? Nó đến đây vì đánh hơi được cặp đồng nam đồng nữ tư chất tuyệt mỹ này. Nhưng người ta chưa kịp dùng thì đã bị hắn bắt đi ăn rồi, còn có cái gì nữa chứ?”.
Nghĩ đến đây thì nam nhân đầu rồng như chợt nhớ đến điều gì mà giận giữ quát lớn: “Con mẹ nó. Hắn còn bắt ta phải nhả ra thứ bản thân đã nuốt xuống rồi chứ. Trên đời này làm gì có việc ăn rồi lại phải nhả ra cho người khác”.
Thấy Hà thần thất thố như thế, Mo Sinh mới giả vờ run sợ mà lắp bắp: “Hà…Hà thần đại nhân, Mo tôi có nói điều gì sai xin ngài bớt giận”.
“Không phải tại ngươi” người đàn ông mặt rồng khoát tay.
“Hai đứa nhóc kia, đứa bé gái đã được ta thu lấy chín phách. Tên quỷ kia chắc là lúc ăn hai đứa nhỏ đã phát hiện ra đứa bé gái không đầy đủ nên hắn mới dây dưa với ta lâu như vậy”.
Càng nói Hà thần càng tức, hai sợi râu rồng run lên bần bật, “C·h·ó má, hoá ra tên kia nói “trả lại” là có ý này. Mẹ nó đúng là thứ ngu si, không có thần trí. Chỉ vì một miếng ăn mà đánh sống đ·ánh c·hết”.