Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 8: Sơn Quân (2)
Người phụ nữ nghe thấy thế thì hai ánh mắt chờ mong, cô đáp:
“Cảm tạ Sơn Quân. Mong Sơn Quân giải đáp thắc mắc trong lòng con ạ”.
“Chống cô quà thật bị đám người làng lòng dạ đen tối kia hại. Bọn họ bày mưu đẩy trồng cô xuống khe núi. Bọn họ trù tình rất tốt nhưng lại không tính được người đàn ông ấy có sức sống quận cường như thế. Sau khi bị ngã gãy hai chân, hắn ta thoi thóp lê lết đi tìm ổ của bộ bộ tướng dưới trướng ta. Sau đó bộ tướng đó mang hắn tới nơi ta ngự. Lúc hắn được mang đến thì đã chỉ còn một tia sinh cơ yếu ớt. ta muốn cứu hắn nhưng không có sức mà làm. Sau đó người đàn ông kia thều thào nói với ta rằng hắn xin nguyện ý bái nhập dưới trướng ta. Tuy nhiên hắn không muốn làm Ma Trành. Ta nghe vậy lúc đầu thấy lạ, hắn đang thoi thóp thế này, không làm Trành thì còn có thể làm gì nữa. Nhưng sau đó chồng cô đã đưa ra một đề nghị làm ta cực kỳ thoả mãn. Hắn nguyện dưới trướng ta, nhưng sẽ là Nhân Tiêu”.
Cô Quyên nghe thấy chồng mình bị đám dân làng mưu toan hại c·hết thì đau đớn vô cùng. Chồng cô, một người trung thực, hiền hậu. Cả cái làng này đều chịu ơn chồng cô. Có nhà nào mà không có nam nhân đi núi mà không được chồng cô cứu qua một lần chứ. Ấy thế mà, ấy thế mà. Cô Quyên khóc nấc lên.
Vừa khóc cô vừa hỏi hổ lớn:
“Thưa Sơn Quân, lúc chồng con sắp kết thúc sinh mạng thì không biết có điều gì dặn dò cho ra đình không ạ. Mong Sơn Quân chuyển lời.”
Sơn Quân nghe thấy vậy liền đáp: “Hắn. Không có c·hết”.
Cô Quyên nghe thấy thế thì như người mê tỉnh mộng, cô vội vã hỏi:
“Vậy, vậy trồng con còn sống ạ? Bậy giờ anh ấy như thế nào rồi. Xin Sơn Quân rộng lượng cho con biết. Con xin tạ ơn Ngài”.
Hổ lớn nhìn người phụ nữ, hai con mắt màu tím đầy vẻ thương hại, lắc lắc cái đầu nói: “Nhưng hắn cũng không phải người sống nữa.”
Người phụ nữ nghe thấy thế mà giật mình, thất thố hỏi:
“Ý, ý Ngài là sao? Chồng con không c·hết nhưng không phải người sống nữa?”
Sơn Quân không chấp nhặt sự mạo phạm vô tình của người phụ nữ mà đáp:
“Như ta đã nói, hắn nguyện làm Nhân Tiêu”.
“Nhân Tiêu? Là cái gì?”. Người phụ nữ hồ nghi hỏi.
Sơn Quân trả lời:
“Nhân Tiêu, hay còn gọi là Thi Tiêu. Đây là một loại tà thuật luyện hoá con người ta thành một loại cương thi. Nhưng đặc biệt ở chỗ, cương thi này sinh cơ không những vẫn còn mà còn vô cùng mạnh mẽ, có thể tự mọc lại chân tay, kể cả đầu nếu bị chặt mất. Tuy nhiên thì linh hồn người bị luyện đ·ã c·hết, chỉ để lại oán khí cực nặng. Hơn nữa không có cơ hội mà siêu sinh. Cũng chả thể nào được thờ cúng. Thứ này sau khi luyện ra thì là mang oán hận với cả thiên địa. Chỉ thuần g·iết chóc. Là cấm thuật của vu sư phương Bắc”.
Người phụ nữ nghe thì thì chả hiểu được bao nhiêu, cô chỉ biết chồng mình chấp nhận biến thành một loại quái vật và dường như là có giao dịch gì đó với Sơn Quân.
Hổ lớn mặc kệ người phụ nữ đang ù ù cạc cạc mà nói tiếp: “Chồng cô không biết từ chỗ nào có được một quyển bí tịch, có thể luyện hoá Thi Tiêu mà vẫn bảo trì được một chút linh hồn còn có thần trí. Hắn nguyện dâng hiến linh hồn đó cho ta, để ta có thể điều khiển được hắn sau khi đã thành Thi Tiêu”.
“Nhưng hắn ra điều kiện với ta là phải bảo vệ gia đình của hắn. Điều này ta chỉ có thể đáp ứng hắn là làm trong khả năng bản thân. Nay nhân cơ hộ cả làng cô cùng với con lươn kia bận làm Lễ mà ta mới có thể xuống làng. Ai ngờ nhà cô đã rơi vào thảm cảnh thế này”.
Người phụ nữ nghe vậy thì lại khóc nức nở. Chồng cô đến lúc c·hết vẫn cố gắng tranh thủ chút sinh mang mà bảo vê gia đình. Vấy vậy mà cô chẳng thể nào bảo vệ được cốt nhục duy nhất của người đàn ông ấy. Cũng chẳng thể thủ tiết. Thân thể cô đã bị vấy bẩn. Vậy thì có c·hết cô cũng không có mặt mụi mà đi gặp chồng.
Sơn thần nhìn người phụ nữ đang khóc, nói: “Ta không thể nào bảo vệ được cô. Cũng không thể nào trực tiếp xông vào đám Lễ mà cứu con cô ra được. Trong đây có nhiều uẩn khúc, ta không thể nói. Tuy nhiên ta có thể ban cho cô sức mạnh đi cứu đứa bé. Nhưng cái giá là rất lớn”.
Cô Quyên nghe thấy có thế cứu được con thì gạt đi nước mắt, chăm chăm nhìn thần hổ. Cô tuy đã chuẩn bị liều c·hết với dân làng, thậm chí là Hà thần để cứu đứa bé nhưng lại không lắm chắc được mấy phần. Nay có Sơn Quân giúp đỡ thì không có gì tốt hơn.
Nhìn thấy ánh mắt kiên nghị kia, Sơn Quân ưng ý nói:
“Ta đã biết sự lựa chọn của cô. Nhưng ta không muốn người vợ của bộ tướng đắc lực của mình phải chịu oan khuất, nên ta sẽ nhắc cho cô cái giá của việc vay mượn sức mạnh thần linh. 5 năm sau cô sẽ phải trở thành Ma Trành dưới trướng ta. Vĩnh viễn không được siêu sinh. Hơn nữa trong những năm ấy, thần trí cô có thể lúc điên lúc đỉnh. Lúc điên sẽ hoá thành ác thú mà làm tổn thương người. Hơn lúc tỉnh sẽ phải chịu nghiệt hoả công tâm. Nếu cô không chịu được đau đớn mà t·ự t·ử. Ta sẽ không thu hồn phách cô. Vì lúc đó cô đã không xứng. thay vào đó ta sẽ bắt linh hồn con trai cô.”
Như đã biết người phụ nữ với ý chí quật cường trước mắt này sẽ đáp ứng nên Thần Hổ không hỏi “Cô có đồng ý không?” nữa.
Cô Quyên không chần chừ mà gật đầu.
Thần hổ liền vặt xuống một sợi ria mép, đưa cho cô, bảo cô nuốt xuống. Người phụ nữ không ngần ngại mà nuốt sợi râu màu trắng bạc ấy. Sợi râu đi đến đâu toàn cơ thể cô đêu co lại vì lạnh lẽo. Cái lạnh của sát khí toả ra từ sợi râu khiến cô Quyên dần mất đi lý trí. Cơ thể cô mắt đầu biến đổi, tóc cùng móng tay nhanh chóng dài ra. Đôi đồng tử từng mọng nước, sóng sánh như nước hồ mùa thu đã chuyển thành cặp mắt dã thú. Hai chiếc răng nanh cũng mắt đầu nhô ra khỏi miệng. Trong cuống họng cô phát ra từng tiếng gầm gừ của loài hổ.
“Bảo trụ thần trí” Hổ lớn gầm lên. Tiếng gầm quanh quẩn bên tai người phụ nữ. Rốt cuộc thì cô cũng giữ lại được lý trí của con người.
Sau đó cô Quyên cúi người bái tạ Sơn Quân rồi chạy bằng bốn chân lao thẳng về phía bờ sông.