Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 9: Đại chiến (1)
Người phụ nữ ánh mắt thê lương tròng trọc ngước nhìn vầng minh nguyệt treo trên cao, bằng cái giọng khàn khàn cô lẩm bẩm lại bài thơ mà khi xưa mẹ cô hay đọc cho cô nghe:
“Sàng tiền minh nguyệt quang/Nghi thị địa thượng sương/ Cử đầu vọng minh nguyệt/ Đê đầu tư cố hương” (Tĩnh dã tứ- Lý Bạch).
Trong tiếng ngâm thơ của người phụ nữ từng ánh đuốc lập loè từ xa đang tiến lại gần.
“A, a…. Con trai ta, A Lý, con trai ta” hoá ra là tiếng của lão Quý có dáng người ục ịch. Trông thấy đứa con c·hết thảm, cổ đã ngoẹo sang một bên, tròng mắt trắng dã, người đàn ông trung niên hét lên đau thương tột độ. A Lý là đứa con trai mà lão yêu thương nhất, cũng là đặt nhiều kì vọng nhất. Ấy vậy mà bây giờ lại c·hết không được nhắm mắt.
Lão Quý quay sang nhìn mọi người với ánh mắt đầy vẻ oán trách: “Sao mọi người lại không cứu con tôi. Chả nhẽ một đám người lại không lại một người phụ nữ điên. Đàn ông cả cái làng này đều là một lũ gan chuột đấy phỏng”.
Mọi người sau khi nghe ông Quý chửi thì cũng chỉ biết trầm mặc. “Lên cứu con ông để con quỷ cái ấy xé xác à. Mà cha con ông có phải cái thứ tốt lành gì cho cam mà kêu tôi đi cứu”.
“Làm loạn” Từ đằng xa có một tiếng quát hùng hồn vang tới. Sau đó là một đám người vội vã từ phía đầu sông đi đến.
…
Thầy Mo từ lúc tiếp nhận lời của Thuỷ thần từ tay xứ giả thì đã biết là đằng sau có loạn. Nhưng ngặt nỗi ông còn phải tiễn xứ thần nên không thể nào mà tức tốc tới dẹp loạn được.
Cho đến lúc thanh niên nho sam kia rời đi thì ông mới bàn giao hậu sự cho Vu Nữ xử lý còn bản thân thì cùng với 12 thanh niên cường tráng tức tốc quay về phía làng. Khi ông tới nơi thì trông thấy thảm cảnh này
Thầy Mo tức giận vô cùng, ông làm Mo cái làng này cũng đã hơn 20 năm, đã qua bốn cái lễ mà chưa bao giờ bị mất mặt như hôm nay. Chỉ vì một người đàn bà.
“Cô Quyên ta niệm tình chồng cô đã nhiều lần làm đóng góp to lớn cho làng nên nếu cô dừng lại thì ta sẽ xin làng tha cho cô tội c·hết”.
Thầy Mo đè lửa giận trong lòng xuống mà ôn hoà nói. Trước mẳt là phải khống chế cục diện. Cứu về thanh niên A Lềnh đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất kia.
Bỗng sau ông có tiếng thét lớn của một người phụ nữ:
“Con mụ điên kia, mày, mày làm gì con tao vậy? A Lềnh, A Lềnh” Hoá ra là mẹ của thanh niên A Lềnh đang lăn lộn dưới đất.
Thấy người đàn bà kia đi tới, cô Quyên cười nhếch mép, để lộ ra hai cái răng nanh như nanh hổ. Cô từ từ tiền lại gần thằng A Lềnh đang dãy giụa.
Người đàn bà kia thấy cảnh này thì lập tức đổi giọng: “Cô, cô Quyên, cô đừng có mất bình tĩnh, đừng có làm càn”.
Thấy người phụ nữ điên càng tới gần con mình, người đàn bà lại càng hốt hoảng. “Cô, Cô Quyên, tôi xin cô, tha cho con tôi đi mà. Tôi xin nguyện lấy cái mạng già này đôi lấy mạng thằng bé. Tôi xin cô”.
Người đàn bà cứ thế mà giàn dụa nước mắt, quỳ hướng phía người phụ nữ điên mà dâp đầu côm cốp.
Cước bộ của cô Quyên vẫn không đổi, cô tiến tới trước mặt thằng A Lềnh. Thầy Mo định tiến lên khống chế nhưng dường như cảm nhận được nguy hiểm, ông lại trần trừ.
Người phụ nữ đã tới trước măt thanh niên A Lềnh, cô cầm lấy cái que bên cạnh, chọc cái đầu que vào thân thể đang cháy kia. Que gỗ bắt lửa cháy lên phừng phừng.
“Cô Mai, cô không dạy được con mình, thì để nay tôi dạy nó thay cô”.
Nói đoạn người phụ nữ cầm cái que gỗ đang cháy hừng hực mà cắm mạnh vào chỗ hạ bộ thanh niên A Lềnh.
Thanh niên A Lềnh đang lăn lộn dưới đất, bất ngờ bị t·ấn c·ông, cà người hắn co dật mấy cái rồi hắn rú lên đầy đau đớn. Người đàn bà kia thấy vậy thì hét lên thê lương.
Chưa xong, cô xoay cổ tay, đầu que đang cháy kia liền nghiến mạnh, xé rời hạ bộ của thằng A Lềnh. Lúc này tiếng rú liền im bặt, thanh niên A Lềnh hai mắt trợn trắng, hắn bị sốc vì cơn đau mà ngất đi.
Tất cả người đàn ông đứng xung quanh lúc này đều tê dại cả da đầu, nhìn cảnh hành quyết thành “em nhỏ” của A Lềnh mà ai cũng phải hít vào ngụm khí lạnh, bất giác đưa tay xuống đũng quần. Cả thầy Mo cũng vậy.
“Làm… càn”
Sau thi lấy lại tỉnh táo, thầy Mo quát lớn. Đáp lại tiếng quát của ông là nửa cái đầu lâu bay tới. Thằng A Lềnh đ·ã c·hết. C·hết rất nhục nhã.
Hoá ra trong lúc mọi người còn ngây ra vì cảnh tượng khủng bố trước mắt thì cô Quyên đã cho họ thấy một thứ càng khinh khủng hơn. Cô rút cành cây ra khỏi mặt đất, sau đó liền cắm phập môt cái, xuyên qua miệng thanh niên A Lềnh. Rồi cô hất mạnh cái đầu lên, bắn về phía thầy Mo. Một nửa cái đầu lâu cứ thế mà lăn lóc dưới chân mọi người.
Thấy thảm cảnh kinh dị trước mắt, đám người bắt đầu loạn lên, người đàn bà kia thấy con mình c·hết thàm thì rú lên một tiếng đau đớn rồi ngất lịm đi.
“Tất cả bình tĩnh lại cho ta”.
Mọi người nghe thấy tiếng quát của thầy Mo rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
“Thằng kia, thằng kia, còn cả cô nữa. Mang cô Mai ra chỗ khác, chăm sóc cho cô ấy. Không thể để cô ta thấy cảnh tượng thê lương này nữa”. Trong đám người có 2 nam, một nữa được thầy Mo chỉ thì đi ra, khiêng cô Mai đi.
“Thầy Mo, cô Quyên đã bị con ma rừng nó nhập. Hơn nữa cô ta cũng đã g·iết người rồi. Không thể để cho cô ta sống được nữa, sẽ gây hoạ cho làng”. Lão Quý căm phẫn nhìn người phụ nữ đã g·iết con mình kia mà nói.
“Im. Chưa đến lượt nhà ông nói chuyện”
Thầy Mo ném cho lão béo một ánh mắt sắc lẹm. Sau đó ông quay ra nhìn mọi người xung quanh, cất tiếng hỏi:
“Ý của mọi người thế nào?”
“G·i·ế·t, g·iết cô ta. Cô ta bị con ma rừng nó nhập rồi. Sẽ thành hậu hoạn cho làng. Đúng, đúng, phải g·iết cô ta để mà báo thù cho thằng A Lý, A Lềnh….”.
Cả đám người đều xôn xao lên. Tựu chung lại đều là muốn cô Quyên phải c·hết.
“Được. Già làng sức khoẻ không tốt. Không thể nào để việc này tới tai Già làng. Tránh làm kinh động mà ảnh hưởng tới sức khoẻ Già. Nay ta thay Già chưng cầu ý kiến mọi người. Ta, Mo Sinh, xin cáo với Giàng, quyết định xử tử cô Quyên”.
Nói đoạn, thầy Mo quay sang chỗ người phụ nữ kia mà bảo “Cô Quyên, ta đã có ý tốt muốn giữ lại cái mạng cho nhà cô. Nhưng cô đã bị con ma rừng điểu khiển, lạm sát người vô tội. Nay ta thay mặt Già cùng người làng, phán cô tội c·hết. Say khi c·hết cũng sẽ không được thờ. Phải làm con ma mà vật vờ, bị con tinh con tà trên rừng sai khiến”.
“Đúng, đúng. Con quỷ cái như cô ta thì sau khi c·hết không đáng được thờ cúng. Phải làm nô lệ cho con tinh, con tà trên rừng”. Bỗng có một người trong đám dân làng hô lên, Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Mo, hắn ta liền im bặt.