Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Chương 34
“Xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Tây Tây cũng nhanh chóng quay về, vừa vào phòng đã ngã xuống giường.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tống Viêm gật đầu, một tay đút vào túi áo khoác.
Chỉ cách hai bước chân, anh ta dừng lại.
Hai chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hình bóng trước mắt dần chồng lên với dáng vẻ của chàng trai tám năm trước.
Bỏ chạy có lẽ chính là dáng vẻ lúc này của tôi.
“Tám năm rồi, em thật sự chẳng thay đổi chút nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một sự đối diện lặng lẽ nhưng nặng nề. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đường Đường, mai cậu tiếp tục giúp tớ cố gắng nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy thì em nên tìm một người đi.”
Trong khoảnh khắc, tim tôi như bị kim nhọn đ.â.m qua, rỉ ra thứ cảm giác xấu hổ và đau đớn.
Dòng nước lạnh buốt chảy qua kẽ tay, giúp đầu óc đang mơ màng của tôi tỉnh táo hơn một chút.
“Ngày mai tớ phải về công ty rồi, vậy mà thằng nhóc đó còn chẳng chịu cho tớ cái WeChat.”
Tống Viêm dường như bật cười, giọng điệu có chút lạnh nhạt: (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối hành lang, một người đàn ông cao gầy tựa vào tường, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
“Hạ Đường.”
Chương 34: Chương 34
Lạnh lẽo, sắc bén, như một lưỡi d.a.o sẵn sàng cứa vào cổ họng.
Tôi không quay lại phòng bao nữa, chỉ nhắn tin cho Tây Tây rồi một mình trở về khách sạn.
“Về làm gì?”
Như thể ngay giây phút này mới là lần đầu tiên chúng tôi thực sự tái ngộ.
Anh ta ngừng một chút: “Hay là… chỉ muốn gọi cho tôi?”
Hơi thở tôi trở nên nhẹ bẫng: “Chưa từng yêu ai nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tổng giám đốc Tống, vừa làm họa sĩ vừa làm ông chủ, đúng là thay đổi nhiều đấy.”
Cô ấy uể oải vẫy tay, rất tinh tế mà không hỏi lý do tôi về sớm.
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt.
Anh ta lùi một bước:
“Tôi không muốn lần sau nhận được cuộc gọi như thế nữa.”
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi nhếch môi.
Đứng một lúc, tôi rời khỏi nhà vệ sinh.
Tây Tây rời đi, tôi mở vòi nước rửa tay.
“Không.”
“Mấy năm nay không yêu ai sao?”
Anh ta nhìn tôi, bình thản hỏi.
Tôi siết chặt vạt áo: “Về làm việc.”
Một kỳ vọng mơ hồ trong lòng đang dần lớn lên.
Không biết bao lâu sau, anh ta bước về phía tôi.
“Cái tên Đường Kỷ Dư này khó đối phó quá! Lúc nào cũng lươn lẹo với tớ.”
Hoàn toàn khác với Tống Viêm thờ ơ trên bàn tiệc vừa rồi.
Có lẽ anh ta không ghét tôi đến vậy.
Có lẽ đã chán trò chơi này, sự chế giễu trong mắt người đàn ông không còn che giấu nữa.
“Tống Viêm, anh…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
