Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Chương 35
Chiếc khuyên môi đã được đổi thành vòng bạc tròn.
Tôi không vội thực hành, mà đeo găng tay, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đường trượt.
Hắn ngồi thẳng lên: “Vậy danh ngôn của học tỷ là gì?”
Tôi không để ý lắm, lại tiếp tục quan sát cô bé kia.
Tôi nhìn đến xuất thần.
Nói xong, tôi đứng dậy, một mình quay về.
Trước mặt, một bé gái khoảng mười tuổi đang mang ván trượt, cố gắng di chuyển về phía trước.
Tôi xoa tay, chợt nhớ đến lời dặn dò của Tây Tây.
Tôi chậm chạp gật đầu, hình như đúng là câu đó.
Sau đó lại đến khu trượt tuyết, hoàn thành buổi học cuối cùng.
Tôi nghiêng đầu, thấy mái tóc đỏ nâu rực rỡ.
Chương 35: Chương 35
“Em đã ghi nhớ nó suốt nhiều năm rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt lạnh lùng của Tống Viêm.
“Học tỷ?”
Là Đường Kỷ Dư, một người tôi không ngờ tới.
Tôi viết—
“Sao? Giờ thích kiểu này à?”
“Đó không phải danh ngôn của chị.”
Tống Viêm thế chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Học tỷ, câu danh ngôn của chị ngầu lắm.”
“Chúng ta học cùng một trường cấp hai, em nhỏ hơn chị năm khóa.”
Danh ngôn thời cấp hai?
Trong tầm mắt, có người ngồi xuống bên cạnh.
Lúc rút điện thoại về, trước mặt chợt phủ xuống một bóng râm.
Những ngày nghỉ tiếp theo, tôi chỉ có thể tự mình trải qua.
“Ừm, cũng ngầu đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Học tỷ, lần sau nói chuyện tiếp.”
“Học đệ, có thể cho chị WeChat không?”
“Được, em qua ngay.”
Tống Viêm cúi mắt nhìn xuống: “Phó Tranh đang tìm cậu.”
“Ừ.”
Về khách sạn, tôi đổi sang phòng đơn.
“Năm khóa? Vậy chắc em chưa từng gặp chị?”
Cả hai yên lặng một lúc.
Trí nhớ dần quay lại.
“Nhưng tính cách có vẻ tốt hơn tổng giám đốc Tống nhiều.”
“Chị không có danh ngôn.”
Khác với vẻ ngoài, hắn dường như cởi mở hơn tôi tưởng.
“Viêm ca? Không phải anh nói hôm nay không đến sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng chỗ nào ngầu chứ?
Đường Kỷ Dư nói vậy.
Nhìn theo bóng lưng Đường Kỷ Dư, giọng anh ta lạnh lùng:
Hắn chống hai tay xuống ghế, ngửa đầu về sau, đường nét xương hàm sắc sảo rõ ràng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi càng mơ hồ hơn.
Đường Kỷ Dư nhíu mày: “Phó ca tìm em?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Học tỷ, chị ngồi đây bao lâu rồi?”
Gần tốt nghiệp, giáo viên chủ nhiệm bảo tôi viết một câu để động viên đàn em.
Đường Kỷ Dư duỗi dài đôi chân: “Được.”
Trong lúc nói chuyện, có cuộc gọi đến, Đường Kỷ Dư nghe máy.
Chúng tôi kết bạn.
Tống Viêm nheo mắt: “Hắn không giàu bằng tôi hồi đó, chắc em không thích đâu.”
Đường Kỷ Dư nói ảnh của tôi luôn dán trên bảng vinh danh, ngày nào cũng nhìn thấy.
Hắn đứng dậy, giơ điện thoại về phía tôi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi chớp mắt, mất một lúc mới nhận ra Đường Kỷ Dư đang nói chuyện với mình.
Tôi nghe ra ý mỉa mai trong giọng nói của anh ta.
Tôi thuận theo lời anh ta.
“Mong rằng những chú kiến không có ô vẫn có thể bình an đi qua ngày mưa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
