Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Chương 69

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chương 69


Văn Cửu Tắc nhận ra điều đó. Hai ngày qua, anh cố tình lái xe chậm lại, cũng nói chuyện với cô nhiều hơn để phân tán sự chú ý của cô.

Hai người đã ngồi vài giờ ở cửa một căn cứ, quan sát những người qua lại xung quanh, không ai nhận ra cô là một zombie.

Nhưng lần này khi đến căn cứ Tú An, cô lại không muốn xuống xe nữa.

“Trước khi vào thành phố Du, chúng ta sẽ đi qua căn cứ Tú An ở huyện Tú Trạch. Nghe nói đó là căn cứ gần thành phố Du nhất, và hầu hết những người sống trong đó đều từng là dân thành phố Du.”

Chương 69: Chương 69

Ngay bên cạnh là một hố thiên thạch rất lớn.

Khi xe của họ gần đến căn cứ Tú An, Tiết Linh nhìn thấy mọi người ven đường, hầu hết đều đã mặc áo khoác.

Họ chỉ nghĩ có thể cô bị ốm, và sẽ tự động giữ khoảng cách. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh thật sự không sợ lạnh. Cô nhớ khi họ ở chung vào mùa đông năm đó, lúc trời lạnh nhất, anh cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, còn để hở cả phần trước.

Mọi người qua lại đều nhìn họ một cái.

Văn Cửu Tắc không ép cô, đóng cửa xe lại rồi đi về phía điểm giao dịch ở cửa căn cứ.

Cái ghế đó bị cô cắn với cào đến nỗi lớp da ngoài đã rách, lòi cả miếng m*t bên trong.

Nhưng suốt đêm chẳng có chuyện gì xảy ra, đến trưa hôm sau, mặt trời chói chang đến mức cô không thể chịu nổi nữa, đành ủ rũ bò lên từ đáy hố, tiếp tục đi về phía trước.

Cô đã sống nhiều năm ở thành phố Du, nơi đó có gia đình cậu mợ cô, có bạn bè, thầy cô, bạn học – gần như tất cả những người cô từng quen biết đều ở đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sáng nay đã có một trận mưa thu, trời vẫn âm u, gió thổi một chút, nhưng anh không có vẻ gì là lạnh, vẫn như đang ở giữa mùa hè.

Tiết Linh nghi ngờ rằng anh chỉ đang cố tỏ ra “cool”, khi cô muốn anh mặc thêm đồ ấm thì anh đã kéo tay cô vào trong áo, để cô cảm nhận được nhiệt độ “nóng bỏng” từ anh.

Anh hỏi Tiết Linh: “Em có muốn xuống xe không? Tìm chỗ ngồi một chút?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tất cả những bộ phim khoa học viễn tưởng từng xem từ nhỏ đến lớn đều hiện lên trong đầu cô, đầy ắp những suy nghĩ như liệu mình có biến dị không, hay zombie có thể tiến hóa lên cấp độ cao hơn không.

Còn cậu mợ và mẹ cô… họ ra sao rồi? Chỉ cần nghĩ đến những điều này, lòng cô liền rối bời, đến mức muốn tìm thứ gì đó để cắn cho đỡ căng thẳng.

Họ đã mất nhiều thời gian hơn dự tính để đến thành phố Du, từ mùa hè oi ả giờ đã bước vào mùa thu.

Từ tháng Tám đến cuối tháng Mười, sau hơn hai tháng ròng rã, cuối cùng họ cũng rời khỏi An Khê và đặt chân đến huyện Tú Trạch ngày trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Cửu Tắc nhắc nhở cô rằng những người cô quen giờ có thể không còn ở đâynữa, mà đã tản ra các căn cứ xung quanh rồi.

Văn Cửu Tắc đặt hai chiếc ghế gần xe, Tiết Linh ngồi sát anh, cảm giác muốn tìm một chút sự bình tĩnh từ anh.

Cô đeo mũ, kính râm, đeo găng tay, mặc quần dài và ủng cao, không lộ chút da nào. Người thành phố Du mùa đông cũng chỉ mặc như vậy.

Món đồ chơi cao su xinh xắn nhanh chóng trở nên nham nhở, méo mó.

Sau đó, mỗi lần đi qua căn cứ, khi Văn Cửu Tắc hỏi cô có muốn xuống xe ngồi không, cô cũng đồng ý.

Đừng cắn vào lưng ghế nữa.

Những zombie thật sự sẽ lập tức lao vào con người ngay khi nhìn thấy họ, làm sao có thể ngồi yên một chỗ như vậy?

Nếu không phải Tiết Linh tìm cho anh chiếc áo dài tay, giờ này anh vẫn chỉ mặc vài chiếc áo phông ngắn tay.

Cô lẳng lặng nhận lấy, nhét vào miệng, chưa đầy một lát, bề mặt đã đầy những vết răng lỗ chỗ.

Tiết Linh do dự, lắc đầu.

Lúc đầu, khi gần tiếp cận căn cứ, cô vẫn hơi lo lắng, không dám xuống xe. Tuy nhiên, khi đi qua mấy căn cứ mà không có sự cố gì, Tiết Linh dần dần cảm thấy tự tin hơn.

“Em có muốn xuống xe ngồi một chút không? Không đi đâu xa, chỉ ngồi gần đây thôi, trong xe chắc chắn nóng bức lắm.”

Đêm hôm đó, cô gối đầu lên thiên thạch, thần thái bình thản nhưng trong lòng thì vừa kích động vừa mong chờ, nằm yên suốt cả đêm.

Trở về thành phố Du, cô chắc chắn sẽ gặp lại những người quen cũ.

Tiết Linh và Văn Cửu Tắc không còn ghé vào những trại dọc đường để nghỉ ngơi nữa.

Vì thế, dù Tiết Linh mặc bộ đồ bảo vệ nhìn có vẻ kỳ lạ, người qua đường cũng không nghĩ cô là zombie.

Từ đó, mỗi khi đi qua những căn cứ có quản lý không quá nghiêm ngặt, Tiết Linh sẽ xuống xe, tìm một nơi gần đó ngồi xuống và quan sát mọi người đi qua cửa căn cứ.

Cô lăn từ rìa hố xuống, đào bới dưới đáy và tìm được một mảnh thiên thạch khá lớn.

Thấy dáng vẻ đó của cô, Văn Cửu Tắc không nhịn được bật cười, lấy ra một món đồ chơi cao su đưa cho cô: “Nếu không nhịn được thì cắn cái này đi.”

Từ đầu đến cuối, Văn Cửu Tắc luôn nói với Tiết Linh rằng điểm đến của họ là thành phố Du, chứ không phải An Đông.

Tiết Linh do dự một lúc rồi mở cửa xe, bước xuống.

Nhưng không có tác dụng.

Tiết Linh lập tức quay đầu lại, vẻ căng thẳng lộ rõ.

Tiết Linh mặc một chiếc áo khoác rất rộng, che hết cả tay.

Tiết Linh ngồi sát bên anh, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ người anh.

Từ đây đến thành phố Dukhông còn xa nữa, nếu mọi việc suôn sẻ, chỉ mất thêm vài ngày là có thể đến nơi.

Bây giờ sắp đến nơi rồi, nhưng Tiết Linh – người vẫn luôn phối hợp suốt cả quãng đường – lại bắt đầu tỏ ra bồn chồn khi nhìn ra khung cảnh dần trở nên quen thuộc ngoài cửa xe.

Vệ tinh rơi trong hố đã bị người ta tháo dỡ tan tành, chỉ còn lại chút tàn tích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vào tháng Mười, thời tiết quanh thành phố Duđã bắt đầu se lạnh. Sau hai trận mưa thu, sáng tối đều có cảm giác mát mẻ, chỉ có buổi trưa là vẫn còn hơi nóng.

Còn Văn Cửu Tắc, trên người chỉ có một chiếc áo dài tay mỏng, tay áo còn cuộn lên tận cánh tay.

Tiết Linh không giận dỗi vì món đồ chơi này trông giống đồ cho c·h·ó, cũng không ném thẳng vào mặt anh.

Tiết Linh ngay cả khi viết lên bảng cũng uể oải, đến chiếc máy tính bảng mà cô thường xem dọc đường giờ cũng chẳng buồn bật lên.

Không lâu sau, anh trở lại, tựa người vào cửa xe, nói: “Ở đây không có bộ lưu điện để thay, phải chờ bộ lưu điện sạc lại, một vài vật tư cần phải điều động, phải đợi vài tiếng nữa.”

Dĩ nhiên, một phần cũng vì nó sắp hết pin. Đã nửa tháng trôi qua từ lần cuối họ đến căn cứ đổi vật tư, điện trong bộ lưu trữ đã dùng hết sạch, máy tính bảng cũng chỉ còn lại chút ít phần trăm cuối cùng.

Lần trước anh đổi chỗ sang ghế phụ để ngủ, suýt nữa bị dây thép bên trong chọc vào đầu.

Văn Cửu Tắc giống như mọi khi, dừng xe ở một khu đất trống gần cửa căn cứ rồi bước xuống để bổ sung vật tư.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chương 69