Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Chương 70

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Chương 70


Tiết Linh: "..."

"Người đi rồi, ra đi."

Tiết Linh đã nghĩ ngợi một lúc, tâm trạng căng thẳng dần dần được thả lỏng.

Cô nhìn qua kính râm, quan sát những người qua lại trên con đường trước cổng căn cứ.

Văn Cửu Tắc lại hỏi: "Mẹ em tên gì?"

"Chúng ta ở lại đây một đêm, sáng mai đi tiếp được không?" Văn Cửu Tắc nói.

Anh nhanh chóng ăn nốt chiếc bánh quy còn lại, vỗ tay gọi: "Dì Tiết Bình Anh!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Cửu Tắc quan sát kỹ người phụ nữ ấy, không tìm thấy bất kỳ điểm nào giống Tiết Linh, chẳng hạn như độ cong của mắt Tiết Linh, hay mũi, miệng và hình dạng khuôn mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh quay đầu nhìn, Tiết Linh đang nhìn chăm chú vào một hướng, có vẻ như đang căng thẳng đến mức co người lại.

Trong xe có một tấm chăn lông, là Tiết Linh chuẩn bị từ sau khi trời bắt đầu lạnh, nhưng Văn Cửu Tắc nóng quá không thể đắp kín, chỉ đắp một phần lên bụng, phần lớn chăn được đắp lên Tiết Linh, người giờ không còn sợ lạnh.

Nước mắt củaTiết Bình Anh lập tức rơi xuống, vội vàng lau đi: "Nó... nóđã... qua đời rồi, ba năm trước, trở thành zombie rồi."

Văn Cửu Tắc muốn cô ngồi nghỉ một chút quanh căn cứ để thư giãn, nhưng cũng lo cô ở lại lâu sẽ gặp nguy hiểm.

Bà ấycó vẻ đã trải qua một chút gian nan, nhưng không đến nỗi khổ sở đến mức mặt lúc nào cũng đượm buồn, rõ ràng là cuộc sống vẫn có thể tiếp tục.

Đêm đó, căn cứ không có ai ra vào, cổng đã đóng lại, họ nghỉ ngơi trong xe.

Chương 70: Chương 70

Văn Cửu Tắc như thể thật sự chỉ là bạn học của Tiết Linh, nghe xong liền lộ vẻ tiếc nuối, giọng điệu đầy an ủi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi nói qua nói lại vài câu,Tiết Bình Anh nói có việc, đỏ mắt rồi rời đi.

Có một người phụ nữ trung niên, ôm một cô bé tầm mấy tuổi, hình như đang đứng đợi ai đó bên lề đường.

Khi nghe thấy tên Tiết Linh,Tiết Bình Anh không kìm được sự buồn bã, ánh mắt đỏ hoe, không còn chú ý đến lời nói của anh mà chỉ lo lau nước mắt.

Tiết Linh kéo chăn lên rồi ngồi dậy, cẩn thận viết ba chữ "Tiết Bình Anh" trên bảng viết.

Nếu không phải là zombie không thể khóc, anh chắc đã nghĩ cô đang trốn trong áo anh mà khóc.

Vàngười bà ấyđợi cũng đã xuất hiện.

"Phải, dì là mẹ của Tiết Linh, cháu là bạn học của nóà, bạn học đại học phải không, chào cháu chào cháu."

Nhưng vì bà ấykhông biết Văn Cửu Tắc là ai, và không có hứng thú với dáng vẻ kỳ lạ của anh cùng cô, nên rất nhanh đã chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Người phụ nữ trẻ ôm lấy cô bé đang ngủ trong tay bà ấy, người trung niên vỗ vai bà ấynói mấy câu rồi họ cùng lên xe và đi vào căn cứ.

Hành động của họ cực kỳ thu hút sự chú ý, ai nhìn thấy cũng phải nhìn thêm hai lần vì vẻ lạ lùng của họ, mẹ cô cũng đã nhìn qua.

Nhìn mãi, không có ai quen cả, toàn những gương mặt lạ. Cô cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng có chút may mắn.

Tiết Linh ngẩn ngơ nhìn về phía chỗ trống bên đường, gật đầu.

Ngoài trời đang có một cơn mưa thu nhẹ nhàng, Văn Cửu Tắc hạ ghế ra, cả hai nằm nghỉ.

Đáng tiếc cả buổi sáng người mà cô muốn gặp đều không xuất hiện.

Tiết Linh đợi một lúc rồi mới kéo áo của anh lên, ló đầu ra ngoài.

Nhìn vào ánh mắt của cô, Văn Cửu Tắc cười, dường như hiểu hết những cảm xúc mà cô không thể nói ra.

Văn Cửu Tắc cúi mắt nhìn người phụ nữ trước mặt có chút nói lắp, bỗng nhiên cười hỏi: "Tiết Linh đâu rồi? Cô ấy hiện giờ thế nào, có ở với dì không, sao cháu không thấy cô ấy?"

Anh thật sự không sợ lạnh, chứ không phải đang cố gắng chịu đựng.

"Anh biết tôi à? Anh là ai?"Tiết Bình Anh không nhớ ra anh là ai, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Văn Cửu Tắc: "..."

Tiết Linh mở mắt, dựa vào n.g.ự.c Văn Cửu Tắc. Cơ bắp trên n.g.ự.c anh mềm mại, cô vô thức dùng trán nhẹ nhàng đụng vào đó.

Văn Cửu Tắc ngồi lại theo lực kéo của cô, rồi cũng nhìn về hướng cô đang nhìn.

Bà ấyvà những người phụ nữ trung niên mà Văn Cửu Tắc từng gặp trên đường không có gì khác biệt, khuôn mặt mang chút lo âu và dấu vết thời gian, đuôi mắt có nếp nhăn.

Vậy nên mùa đông năm đó, cô và Văn Cửu Tắc ngủ chung, thậm chí không cần dùng đến chăn điện hay túi nước nóng mỗi năm đều phải có, vì Văn Cửu Tắc ấm áp lạ thường, rất thích hợp để làm ấm giường.

Văn Cửu Tắc nhìn họ đi khuất rồi vỗ vỗ lên chiếc áo đang giấu cô sau lưng.

Tiết Linh quay lại nhìn anh, họ chưa bao giờ ở lại gần căn cứ lâu, tối đa chỉ vài giờ là sẽ đi ngay.

Cô nghĩ rằng anh đã ngủ, nhưng đột nhiên anh lật người, thay đổi tư thế nằm nghiêng, nhẹ nhàng nói: "Cái này em đụng đau rồi, em đổi bên đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lạnh ngắt, áp sát vào lưng anh, không khỏi hơi run rẩy.

Đến trưa, khi Văn Cửu Tắc dựa vào xe nhai bánh quy ăn liền, mắt anh sắc bén nhìn thấy người.

"Bang!" Trong xe vang lên một tiếng rất lớn, không biết Tiết Linh là vì căng thẳng đụng phải cái gì hay là vì anh bất ngờ gọi tên mà giận.

Cô sợ gặp phải mẹ và chú, nhưng thực ra đâu phải dễ dàng gì mà gặp được. Nhiều người như vậy, cho dù có cố gắng tìm cũng chưa chắc đã gặp được.

Bởi vì khi Tiết Linh nhìn thấy bà ấy, cô hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn muốn trốn tránh, lại không dám hành động lớn gây chú ý, cuối cùng hoảng hốt kéo áo của anh lên, như đà điểu chui vào trong áo của anh.

Văn Cửu Tắc kéo chiếc áo của mình cho đỡ lùng bùng, hỏi cô: "Đó là mẹ em à?"

"Ở lại đây một ngày nữa nhé, để em có thể nhìn thấy mẹ thêm một lần nữa."

Nhưng Tiết Bình Anh đã nghi ngờ nhìn qua và bắt đầu đi về phía này, trong xe, zombie không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Một chiếc xe dừng lại bên bà ấy, hai người bước xuống.

Trời sắp tối, Văn Cửu Tắc đứng dậy chuẩn bị đi lấy vật tư ở điểm giao dịch, đột nhiên cảm thấy áo bị kéo lại.

Bà ấykhông giống Tiết Linh, nhưng Văn Cửu Tắc hiểu rằng bà ấychính là mẹ của Tiết Linh.

Ngày hôm sau, Tiết Linh nhất quyết không xuống xe, chỉ ngồi ở ghế phụ lái, khe cửa sổ mở một chút để nhìn ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Chương 70