Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Chương 74
Trước đây, Tiết Linh đặt một chậu hoa bìm bìm ở ban công ấy. Cô chẳng chăm sóc gì nhiều, thế nhưng nó lại mọc rất tươi tốt, xanh um như một tấm rèm cửa.
Chẳng bao lâu sau, cô tìm được một cái đệm ghế và quay về. Nhưng trước khi kịp đặt xuống, Văn Cửu Tắc đột nhiên giơ tay ra trước mặt cô.
Sự bình yên trong lòng bị một câu nói phá vỡ.
Tiết Linh: “…”
Lớp bụi dày trên cánh cửa gợi ý rằng nó đã lâu không có người chạm vào. Đẩy cửa ra, cảnh tượng đầu tiên hiện ra là phòng khách cháy đen, nhà bếp bị thiêu rụi một nửa, nhưng phòng ngủ thì vẫn còn nguyên.
Căn hộ Tiết Linh từng thuê cũng bị ảnh hưởng, phần ban công nhỏ trong phòng khách bị cháy đen.
Văn Cửu Tắc đút tay vào túi quần, đi quanh căn hộ nhỏ, nhặt chiếc chuông nhỏ rơi cạnh sofa, đặt lại lên bàn trà nghiêng ngả.
Văn Cửu Tắc lười biếng ngồi trên nắp capo, chống cằm, thích thú nhìn cô hậm hực kéo cửa những chiếc xe bỏ hoang ven đường, lục tìm từng chiếc một.
Một con ếch, bị anh cầm ngược một chân, lắc qua lắc lại trên không.
Vừa quay đầu lại, cô thấy Văn Cửu Tắc đã nhặt chiếc đệm ghế mà cô tìm được, phủi sạch bụi, rồi cảm thán: “Ồ, hóa ra em vẫn thương tôi lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Văn Cửu Tắc cất bước lên tầng: “Em đoán xemnhà mình có bị người khác lục lọi chưa?”
Bên cạnh là hai chồng ảnh, được ép plastic cẩn thận. Dù đã hơn ba năm trôi qua, hình ảnh vẫn còn khá rõ.
Năm đó, bất kể khi nào anh đến đây, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ đó, anh đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Quan trọng nhất là… quanh đây chẳng có sợi dây nhảy nào cả.
Chiếc đệm trên tay cô rơi bộp xuống đất, Văn Cửu Tắc tiện tay ném con ếch đi, rồi đặt chân lên nóc xe.
Cả hai từng học ở khu đại học, nơi chiếm diện tích lớn, các cơ sở mới xây đều nằm ở ngoại vi thành phố, không phải khu sầm uất.
Xe dừng dưới tòa chung cư, Văn Cửu Tắc ngẩng đầu nhìn bức tường đen kịt.
Văn Cửu Tắc rẽ vào một con đường nhỏ chưa được dọn dẹp, tránh đi lối trung tâm thành phố.
Anh mơ thấy Tiết Linh ngồi ngoài ban công đọc sách, đầu gật gù, miệng cứ lẩm bẩm, lật sách soạt soạt, thỉnh thoảng lại giơ tay hất tóc còn ướt.
Lúc mới chuyển đến, anh từng ở đây một thời gian. Sau này căn phòng này bỏ trống, nên được cải tạo thành phòng sách.
“Keng...”
Sau khi bị anh nhắc nhở, Tiết Linh thực sự cảm thấy ngồi trên ghế lái có chút cấn người.
Tiết Linh chớp lấy cơ hội đè lên người anh, ép con ếch vào sát miệng anh.
Họ lên tầng năm, trong tòa nhà không có ai, cũng không có zombie.
Dân số thường trú ở đây không bằng các thành phố lớn, có vẻ như nơi này đã được quét sạch một lượt, nên số lượng zombie ở khu vực ngoại vi không nhiều.
Tiết Linh đi vào phòng ngủ, Văn Cửu Tắc đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua, rồi rẽ sang phòng dành cho khách.
Cánh tay bỗng bị đ.ấ.m một cái. Văn Cửu Tắc thu ánh mắt từ khung cửa sổ đen kịt lại, nhìn sang Tiết Linh.
Khi hai người dừng lại nghỉ ngơi, Tiết Linh xuống xe.
Trong mơ, Văn Cửu Tắc nằm trên sofa nhìn bóng lưng cô, ánh nắng phản chiếu trên sàn gạch trắng khiến mắt anh cay xè.
“Keng...”
Những con đường chính cũng đã được dọn dẹp, xe cộ bỏ hoang được dồn sang hai bên, tạo điều kiện cho các đội nhặt rác lái xe vào thành phố.
Tòa nhà này từng xảy ra một vụ hỏa hoạn, thiêu rụi vài căn hộ, may mà không cháy lan toàn bộ.
Sau khi lãnh trọn hai cú đ.ấ.m chắc nịch, Văn Cửu Tắc thản nhiên dùng tay nhấc bổng cô lên, đặt vào ghế lái rồi tự mình ngồi vào ghế phụ: “Dù sao em cũng không sợ bị đ.â.m thủng, vậy em lái đi.”
Câu hỏi thừa thãi. Chắc chắn nơi này đã bị những người sống sót khác ghé qua rồi.
Cô giơ ngón tay chỉ lên trên, hỏi anh có định lên không.
Sau khi thành công khiến bạn gái cũ tức giận đến mức nhảy dựng lên, Văn Cửu Tắc mới hài lòng thu lại trò đùa, quay sang nấu ăn.
Cô không muốn hôn ếch, càng không muốn hôn gián tiếp qua nó. Thế là cô lập tức buông tay, ném con ếch xuống mương bên cạnh.
Dù sao, nhìn Tiết Linh tức giận đến mức nhảy tưng tưng đã đủ khiến anh vui vẻ rồi. Thậm chí, anh còn có suy nghĩ đi tìm một sợi dây nhảy để cô nhảy luôn cho trọn vẹn. Nhưng ngẫm lại, nếu chọc cô đến mức mất lý trí cắn người thì lại không đáng, nên anh đành từ bỏ.
Mỗi khi nghĩ đến “về nhà”, anh sẽ nghĩ đến nơi này.
Chính anh nói muốn quay về xem thử, thế mà giờ đứng dưới này lại không chịu đi.
Sofa giường gấp gọn, bàn làm việc dựa vào kệ sách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên bàn trà trong phòng khách có một chiếc chuông nhỏ, mỗi lần chạm vào sẽ phát ra tiếng vang trong trẻo.
Văn Cửu Tắc phản xạ nhanh, giữ chặt cổ tay cô, không để con ếch chạm vào mặt mình. Rồi trong chớp mắt, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô, nhếch môi cười tít mắt: “Em mà ép con ếch vào miệng tôi, thì ngay sau đó tôi sẽ hôn lại em đấy.”
Chỉ mới không lâu trước đây, anh còn mơ thấy nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiết Linh... Á tên khốnkhông biết xấu hổ.
Đồ khốn, anh cũng phải hôn nó cho tôi!
Trước đây, khi Tiết Linh vô tình làm hỏng thứ gì đó ở nhà, cô sẽ vô thức xin lỗi và tìm cách bù đắp. Nhưng đối với Văn Cửu Tắc… kẻ nào dám chỉ trích trẫm, kẻ đó sẽ được tặng một nắm đấm!
Để tiện đi học, Tiết Linh đã thuê một căn hộ gần trường.
Tiết Linh: “…”
Ngay khoảnh khắc đó, Tiết Linh bộc phát tốc độ vượt xa tiêu chuẩn zombie, một tay chụp lấy con ếch, tay còn lại túm chặt cổ chân Văn Cửu Tắc.
Mùa hoa nở, những bông hoa hình kèn xanh tím bám đầy trên lan can cửa sổ. Mỗi lần đi ngang qua đây, Văn Cửu Tắc luôn vô thức ngước lên nhìn.
Lý do Tiết Linh đối xử khác biệt chính là đây - Văn Cửu Tắc không bao giờ trách móc cô khi cô làm hỏng thứ gì đó, anh chỉ chớp lấy cơ hội để chọc ghẹo cô mà thôi.
Chương 74: Chương 74 (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhìn này, đây là gì?”
Bị cô kéo lại, Văn Cửu Tắc không thể nào dùng cú đá sau để gạt cô ra như khi đối phó với kẻ địch. Anh đành chống tay để giảm lực ngã xuống, tránh cho bản thân trông quá thảm hại.
Anh tiện tay kéo ngăn kéo ra, bên trong có một chiếc máy ảnh lấy liền màu xanh bạc hà.
Rõ ràng, nơi này đã rất lâu không có người đặt chân đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ lo cãi nhau với Văn Cửu Tắc, lúc xe đi vào con đường quen thuộc của thành phố Du, Tiết Linh cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
Anh chưa từng xem nhà họ Văn là nhà của mình, cũng chưa bao giờ mong có một mái nhà. Nhưng Tiết Linh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã khiến anh dễ dàng hình thành một suy nghĩ - đây chính là nhà của anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.