Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75: Chương 75
Lật qua đống ảnh, Văn Cửu Tắc rút ra tấm chụp chung của hai người, nhét vào túi.
Thôi cứ để mọi thứ ở lại đây đi.
Tấm ảnh trên cùng là ảnh chụp chung của anh và Tiết Linh. Vì anh quá cao nên lúc đó phải ngồi xổm xuống để chụp, tư thế trông hơi gượng gạo.
Bây giờ tiện tay vén lên, đã không thấy quần áo của mình đâu nữa, nhưng trong góc tủ lại có một cái túi màu đen, từ miệng túi lộ ra một ống tay áo, trông giống đồ của anh.
Có tấm chụp bóng lưng anh khi đi trên phố, những người qua đường vì chiều cao nổi bật của anh mà ngoảnh lại nhìn, vô tình bị ống kính bắt trọn trong khung hình.
Một cuốn sổ mới tinh và một hộp bút chưa dùng, mang theo.
Rốt cuộc để đâu rồi?” Hết lật bên này đến lật bên kia, suýt nữa chui cả vào trong tủ.
Văn Cửu Tắc quyết định không nhìn thấy miếng băng dính dán hình chữ X trên cái túi ấy.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống chiếc ghế phủ đầy bụi.
Một bức khác là bóng lưng anh, dựa vào hàng rào sắt bên sân bóng rổ.
Lược và kẹp tóc dùng quen rồi, cũng mang theo.
Cái tủ này vốn không lớn, Tiết Linh lại hay vứt đồ bừa bãi, lúc nào cũng chật ních đến mức đóng cửa không nổi.
Tiết Linh quay đầu lại, thấy Văn Cửu Tắc đứng ở cửa, đưa hai ngón tay gõ gõ vào khung cửa: “Cứ tưởng em đang thu dọn, hóa ra là lười biếng. Không có gì muốn mang đi sao?”
Vali này là cái họ từng dùng khi đi du lịch trước đây, bên trong vậy mà vẫn còn nhiều thứ chưa dọn ra.
Tiết Linh: “…”
Một bức chụp ở cổng nam trường của Tiết Linh, nơi có nhiều cây ngô đồng. Trong ảnh, anh đang đứng chờ cô ra, một tay đút túi, tay kia cầm một chiếc lá ngô đồng. Ánh sáng rất đẹp, nhưng vì chụp không rõ nét nên anh trông giống một cái bóng đen.
Chứng minh thư, giữ làm kỷ niệm, cũng mang theo.
Hóa ra lại nằm trong chiếc vali này.
Văn Cửu Tắc lấy ra một chiếc váy: “Đây chẳng phải cái váy mà trước đây em tìm mãi không thấy sao?”
“Không có, đều chẳng dùng đến nữa.” Cô viết mấy chữ trên mặt bàn phủ bụi, trả lời anh.
…
Lúc đó, cô lục tung cả tủ đồ để tìm chiếc váy này, đến mức chất đầy cả đống quần áo trên giường.
Bụi mù bay trong không khí, qua cửa sổ có thể nhìn thấy cây xanh bên ngoài và những tòa nhà trong khuôn viên Tr**ng X* xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Oh, còn cái bấm móng tay em tìm hoài không thấy, nhất quyết bảo là anh làm mất.” Anh thò tay vào túi nhỏ của vali, lôi ra một chiếc bấm móng tay đa năng.
“Cộc cộc.”
Đồ của cô còn chẳng thèm sắp xếp, thế mà đồ của anh lại gói ghém cẩn thận thế này. Không phải quan tâm thì là gì?
Chọn mấy bộ quần áo cho Tiết Linh xong, anh mở vali ra, rồi khựng lại một chút.
Lúc trước, Tiết Linh rời đi vội vã, không mang theo thứ gì trong căn nhà nhỏ này. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Nhìn hết một lượt, lại chẳng biết nên lấy gì. Dường như thứ gì cũng muốn mang đi, nhưng thứ gì cũng chẳng cần thiết nữa.
Tiết Linh lập tức bật dậy: Ôi trời! Đúng rồi! Sao nó lại ở đây?!
Lúc đầu chẳng biết nên mang theo gì, vậy mà bây giờ, nhìn anh xếp quần áo cho mình, cô bỗng thấy có rất nhiều thứ muốn mang đi.
Tiết Linh mở tủ quần áo xem thử, rồi lần lượt kéo ngăn kéo ra nhìn. Ánh mắt cô lướt qua đống tài liệu ôn thi, sách vở, cốc nước của cô, đồ trang trí bạn bè tặng, cả chậu sen đá đã c·h·ế·t…
Dấu vết bị lục lọi còn đó, nhưng không quá bừa bộn, ít nhất phòng ngủ vẫn giữ được phần nào dáng vẻ ba năm trước.
Mỗi tấm ảnh, Văn Cửu Tắc đều nhớ rõ, từ những tấm chụp đẹp đến những tấm chụp xấu.
Lần cuối cùng anh đến đây là trước khi nói lời chia tay với cô. Khi ấy, quần áo của anh vẫn còn lẫn trong đống đồ của Tiết Linh.
“Đây gọi là không có gì muốn mang đi à?” Văn Cửu Tắc đá nhẹ mấy cái túi dưới chân, dọn nhà cũng chỉ thế này thôi.
Đã đến mùa hè, vậy mà quần áo mùa đông vẫn chưa được dọn ra, phồng lên chèn chật đống quần áo mùa hè.
Mấy bộ cô hay mặc thì mang theo, mặc đồ của mình vẫn thoải mái hơn mặc đồ người khác.
Trong vali còn có vé xe, vé máy bay, vé tham quan, bộ đồ vệ sinh du lịch, cả những mẫu kem dưỡng da nhỏ…
Cô cũng chen đến tủ quần áo, lấy ra chiếc khăn quàng cổ yêu thích nhất, ném vào vali mở sẵn, rồi đứng trước đống túi xách của mình phân vân, cuối cùng chọn lấy hai cái hay dùng nhất, một lớn một nhỏ.
Văn Cửu Tắc nhìn dòng chữ cô viết, đi đến trước tủ quần áo, giơ tay mở ngăn trên cùng, nhẹ nhàng lấy xuống chiếc vali, rồi đẩy cửa ngăn dưới ra, bắt đầu chọn đồ bên trong.
Có bức chỉ lộ nửa khuôn mặt của anh, có bức cả hai bị mờ nhoẹt, nhưng ngay cả những tấm không hoàn hảo cũng được giữ lại cẩn thận.
Đưa đồ xuống xe, Văn Cửu Tắc “tận dụng mọi kẽ hở” nhét hết vào chỗ trống trong xe, vô tình nhìn thấy cái túi đen đựng quần áo của mình.
Những món lặt vặt gom lại, vali không chứa hết, lại phải xếp vào hai túi lớn, trên tay cô còn ôm thêm một chiếc chăn caro xanh da trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng, dưới cùng vẫn còn mấy tấm mà trước đây anh chưa từng thấy.
Tấm tiếp theo là ảnh Tiết Linh do anh chụp. Trong ảnh, một chân của cô giẫm xuống nước, vẻ mặt đầy khó chịu.
Lúc chụp, cô đứng bên mép hồ tạo dáng thật đẹp để anh chụp, nhưng Văn Cửu Tắc loay hoay mãi mà chưa bấm máy. Tiết Linh sốt ruột, định hướng dẫn anh chụp thế nào, nhưng vừa mất tập trung đã trượt chân ngã thẳng xuống hồ. Và thế là anh chớp ngay khoảnh khắc này.
Văn Cửu Tắc dọn sạch những thứ không cần thiết trong vali, nhét quần áo của Tiết Linh vào.
Cô có hơi chột dạ, kéo chăn trùm lên đầu.
Trong ngăn kéo còn có chiếc vòng tay vàng do chị họ tặng, mang theo.
Đã có bao ngày, cô từng ngồi đây học bài hoặc thẫn thờ suy nghĩ.
Cũng tại anh bắt đầu trước! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiết Linh thích dọn dẹp những chỗ dễ thấy, nhưng bên trong tủ quần áo thì lúc nào cũng lộn xộn, đóng cửa lại là khỏi nhìn thấy.
Đến khi Văn Cửu Tắc chuyển vào, phải chia cho anh một góc tủ, không gian lại càng thiếu thốn.
Chương 75: Chương 75
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.