Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Truy đuổi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Truy đuổi


“Cúi đầu!” Hồ Hiển quát to.

Cuối cùng, chạm đến con số kỷ lục mà qua hơn hai năm nồi bánh chưng, Minh nghĩ cũng không dám nghĩ, 195km/h!

Nhưng hiện tại, tạm thời vẫn cố gắng ẩn núp tí đi, đợi lúc nào bị kề dao sát cổ thì hẵng khai báo.

“Thế mà bảo không có s·ú·n·g!” Hồ Hiển nói giỡn, trêu đùa Minh một mặt tức tối.

Hồ Hiển mệt mỏi thở hồng hộc, hướng về phía người đàn ông ở phía trước, hỏi:

Hồ Hiển đạp mạnh chân ga, điêu luyện lái xe ra khỏi con ngõ nhỏ, hướng ra đường cái, tiếp đó phóng hết tốc lực tiến lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chính bản thân Minh cũng không có bất cứ thứ gì cần thiết để mang đi, nên hắn lập tức đi trước dẫn đường.

Hồ Hiển lại tăng thêm ga, áp sát đến con xe phía trước, nói với Minh:

“Cái đ*t mẹ mày! Ăn c·ướp à mà nhanh vậy!”

“Anh xem phim chưa?”

Lúc trước Minh cũng có suy nghĩ lại về câu nhắc nhở của Dương, cùng với một vài điểm đáng ngờ mà hắn tìm ra, nhưng cũng hoàn toàn không tin người thanh niên bình thường này có thể giúp chính mình.

“Con xe biển xxxxx phía trước có một khẩu tiểu liên, ông anh cẩn thận xử nó!”

“Đậu, chậm lại chút! F·u·c·k! Tao không quen tốc độ cao!” Minh đau khổ kêu rên.

“Liền chốt vậy đi.”

Minh theo bản năng cúi đầu, tiếp đó, một tràng tiếng đ·ạ·n bắt đầu giã liên thanh, chỗ bên cửa kính của hắn xuất hiện rất nhiều lỗ đ·ạ·n, đến nỗi mà bên đó nát hẳn kính, gió lạnh lùa vào, khiến tóc hắn tung bay lộn xộn.

“Cái đụ! Mày làm ăn vậy thì…!”

Trong lòng yên lặng thở dài một cái, sự việc diễn biến đến bây giờ, hắn cũng bó tay, còn cuốn thêm cả người thường vào nữa, ca này khó cứu. Suy nghĩ lướt qua một chút, liền trở lại chính đề. Hắn tự đề lên tinh thần, tự tin nói:

“Kĩ năng thì có, nhưng bằng thì chưa…” Hồ Hiển ngại ngùng đáp lời, tốc độ xe vẫn đang gia tăng.

Hồ Hiển tự tin cười nói:

“Nhìn thấy con xe trắng phía trước cách chúng ta 500m kia không?” Minh hướng ánh nhìn về phía trước, sau khi thấy Hồ Hiển gật đầu, lại nói tiếp,”Chú mày sẽ phải nhảy vào đấy trước, ném tên này ra ghế sau, sau đó khởi động xe!”

“Mẹ, mày nhìn!” Hắn bấm ra hộp đ·ạ·n, bên trong còn đúng năm viên.

“???”

“Bình tĩnh, em có kĩ năng anh ơi!”

Ba người, không, chính xác phải là hai người, bắt đầu quá trình đào tẩu, cửu tử nhất sinh!

“Bình tĩnh, calm down, anh biết bọn cớm hay t·ội p·hạm ưa thích bắn nổ lốp chứ?”

Không chần chờ thêm bất kì một giây phút nào, hắn mượn lực nhảy xa về phía trước, để rồi khi ngoái đầu lại nhìn, ông anh cảnh sát mà hắn gặp chưa đến ba tiếng kia đã dính đầy máu, dưới đất đã nằm hai bộ t·hi t·hể. Dễ dàng đoán được, đã có hai kẻ định lấy mạng hai người cùng một lúc, nhưng bị Minh làm hỏng, thậm chí, còn bị người kia dễ dàng phản sát lại.

Minh hiểu ý, nhưng vẫn phải nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo như trên màn hình hiển thị, có năm chiếc xe đang đến rất gần đến nhà của Hồ Hiển rồi.

“Không, chỉ mười cây số mà thôi!” Minh hời hợt đáp, nói ra con số làm Hồ Hiển choáng váng.

“Chú mày… đã có bằng rồi chứ?”

“Mười… mười cây số?!” Khuôn mặt Hồ Hiển hiện một chút tuyệt vọng, buồn bã cảm thán, “Này tương đương như không chạy!”

Đoàng đoàng đoàng…

“Con mẹ nó, bọn dân tổ nổ máy hơn tám mươi thôi, còn chú mày nhảy một phát lên hơn trăm!”

.

Một tràng tiếng s·ú·n·g tiểu liên vang lên, làm cho cả bọn sợ hết hồn, cũng may người kia thiện xạ khá tệ, chỉ trúng phía dưới, còn bên trên thì chưa gặp viên đ·ạ·n lạc nào.

Minh xoa xoa hai bên thái dương, cố gắng bình tĩnh lại tâm thần, do đó cũng thu được chốc lát tỉnh táo.

“Thắt dây an toàn, gấp đôi yêu thương!”

Minh không hiểu lời này có ý gì, nhưng sau một giây, hắn đã hiểu.

Sau khi chốt đơn với hai mạng, Minh tiếp tục chạy.

Quái xế đã được mở khóa, Hồ Hiển đạp mạnh chân ga, vô lăng thì xoay liên tục, dễ dàng bỏ xa chiếc xe đằng sau một đoạn.

Hồ Hiển gật đầu, nhưng hắn bị đẩy đến suýt ngã ngửa, đang định chửi bậy, nhưng thấy đằng sau có một người đàn ông cầm trong tay con dao gọt trái cây, lưỡi ánh lên vẻ sắc bén, cùng với đôi mắt màu đỏ quỷ dị, thì chỉ trong chốc lát, hắn đã hiểu hết phần lớn sự kiện đột biến.

Minh quay lại liếc nhìn người thanh niên phía sau, càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình, có lẽ, gã chỉ là một trò đùa ác của lão Cao Đà mà thôi.

Minh tức giận quát:

“Yên tâm, đoạn ra Quốc lộ có hai phút đường thẳng băng, cơ hội là đây.”

“Ô, lại còn bước ngoặt khác?” Hồ Hiển lập tức hợp thời điểm mà ngạc nhiên hỏi.

Còn Hồ Hiển, hắn đã đến bên cánh cửa xe, cùng lúc mở hai cánh cửa, hất Trần Mạnh Giang vào ghế sau rất thô lỗ, đóng sầm cửa lại, còn mình thì nhảy lên ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, đóng cửa, đạp chân ga, rồi cuối cùng làm một vòng drift siêu hoàn mỹ sao cho phía cánh cửa còn lại có thể đến trước mặt Minh.

Từ giờ đến tương lai, hắn có thể bị phát hiện tàng trữ chất nổ không thì khó để nói, vì hắn cũng không phải là một kẻ thông minh nhất thế giới, do đó khi làm việc chắn chắn vẫn sẽ lưu lại dấu vết để người sau lần theo.

Lúc này, trong đầu hắn đang bắt đầu hồ tưởng lại cái bản đồ khu vực, nơi mà hắn đã dành hơn chục năm sinh sống rồi.

Sực nhớ ra cái gì, Minh hỏi:

Đừng có trông mặt mà bắt hình dong, các cụ đã khuyên lơn con cháu như vậy, nhưng đến hiện nay, chắc chắn là không quá nhiều người nghĩ đến, nghe xong, bỏ qua.

“Đậu má nó! Không chơi phản sát được bọn nó thì chạy bằng niềm à?” Hồ Hiển nhăn mặt lại, vốn dĩ hắn có thể nhả ra vài đồ để nhóm mình có thể chống lại kẻ địch, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, hắn chắc chắn sẽ không sử dụng.

Dường như hắn đang lao nhanh trên đường Quang Trung, vận tốc xe là 117 km/h. Làm một phép tính đơn giản, thì thời gian để đến chân Quốc lộ 1A là năm phút!

“Khó… Này làm thế nào bây giờ?”

“Điên vãi cả l*n!” Hồ Hiển tập trung tinh thần điều khiển xe, kĩ năng lái rất tốt, cũng do hiện tại là ban đêm, nên trên đường cũng khá ít xe cộ đi lại.

Tình thế biến chuyển quá nhanh, ngỡ đâu chỉ có mỗi tên người ngoại quốc kia thôi, ai ngờ từ đâu chui ra rất nhiều kẻ địch, mà nghe giọng điệu của lão Cao Đà, dường như bọn người kia còn rất mạnh? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chúng ta… muốn… đi đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh ngồi vào ghế lái phụ, nói:

“Ai bảo chúng ta phải chạy bộ mười cây số?”

“Thế… thế còn xa không?” Mặt Hồ Hiển đỏ lên, dù đã cố gắng hít hơi thật sâu, nhưng chạy với tốc độ nhanh như vậy, trong lúc nhất thời cũng làm hắn có chút không chịu nổi. Mặt hắn nhăn nhó, có vẻ như đang đau tim.

Chương 18: Truy đuổi

“Cái đ·ụ· ·m·á, bình tĩnh thế đéo nào được!!!”

Lập được một chút kế sách tạm thời, Minh lập tức kêu gọi Hồ Hiển, ngữ tốc rất nhanh thông báo một chút tình hình hiện tại:

“Mẹ, không có v·ũ k·hí thì xử kiểu quái gì?!”

“Hiện tại nơi đây đã mất an toàn, chỉ còn cách hướng về phía căn cứ thôi!” Minh nói ra điểm đích của mình.

Khuôn mặt của Minh cũng không dễ nhìn, hơn hai mươi người, có lẽ đều có cở sở của mật chất, mà trong khi đó, mật chất của hắn cũng đã gần cạn rồi, nếu hiện tại đánh nhau, có lẽ chưa đến nửa phút hắn đã đầu thân mỗi thứ mỗi nẻo rồi.

“Đậu xanh, lấy đâu ra lắm t·ội p·hạm thế?” Hồ Hiển lo lắng hỏi.

*Cao Đà: Viện Tâm thần ở Hà Nam

“Chú mày chạy xe bắt buộc phải ổn định, không thì tỉ lệ chính xác rất thấp.”

“Đang có khoảng hơn hai mươi tên t·ội p·hạm nguy hiểm tiến tới đây, chú mày nên đi theo tao ngay bây giờ, nếu không chắc chắn sẽ có nguy hiểm về tính mệnh!”

.

.

Vận tốc kế dần dần dịch chuyển từ trái sang phải, tốc độ từ 115 km/h nhanh chóng chạm đến 125… 130…

“Ha ha, yên tâm, em có kĩ năng anh ơi! Mấy thằng ranh dân tổ còn phải gọi bằng bố thì anh biết trình độ nó thế nào rồi!”

“Đậu má nó, nói nhanh mẹ lên!”

Không còn cách nào hơn, nếu hiệu tại bị hạ trên cao tốc, dù cho người không dính đ·ạ·n, thì v·a c·hạm với vật cản cũng đủ để ép nát người bọn họ thành nước ép dưa hấu. Minh không thể làm gì khác ngoài việc thắt dây an toàn, sau đó lần mò theo trí nhớ, lấy từ dưới gầm ghế một khẩu lục thường.

Đánh không lại thì chỉ có đường chạy thôi.

Nghe lời cảnh báo này, là ai mà lại không nghe đây? Trong vai một công dân chấp hành đủ tuân theo pháp luật Tổ quốc, Hồ Hiển cũng nhanh chóng chạy vào phòng. Hình như chỉ có năm giây, hắn đã chạy ra ngoài, xung phong nhận việc mà cõng lên Trần Mạnh Giang, nhìn về phía Minh, gật đầu.

Trải qua một loạt thao tác của Hồ Hiển, Minh không giữ được bình tĩnh như bình thường nữa, bắt đầu chửi tục liên miên… (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Truy đuổi