Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Đáng nhớ cái quỷ!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Đáng nhớ cái quỷ!


“Đến rồi! Đến rồi! Đợi năm giây đi, đang chạy ỉa ra quần đây!”

“Thì ra là thế. Bảo sao con xe này được độ các bộ kiện ác chiến vãi!”

Nhưng viên còn lại thì thành công đáp vào cái lốp trái của một cái xe con đằng trước, sự mất cân bằng xuất hiện, xe quay một vòng tròn ngọt ngào,va vào chiếc đằng sau. Dường như cũng đen đủi hơn nữa, cú v·a c·hạm ở tốc độ cao như vậy thì chắc chắn rất mạnh, nên nó cũng tác động tới bình xăng…

Nổ… (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hai”

“Con mẹ nó! Đậu má! Chú mày có biết mình vừa làm gì không vậy?”

Tràng mưa đ·ạ·n đã qua, Minh cẩn thận nhô đầu lên nhìn. Đoán chắc nó có vẻ an toàn, hắn nhô hẳn đầu lên, đặt s·ú·n·g vào vị trí cũ.

Một ngọn lửa vàng lao ra từ đống sắt vụn, nuốt hết tất cả mọi thứ ở trong phạm vi của nó, điên cuồng biến đổi hình dạng, mà lại còn rất tham lam, muốn nuốt thêm cả mọi thứ xung quanh, thế nhưng sức lực không đủ, cũng đành nuốt hận cắn nuốt thứ nó đang có.

Minh nghe vậy cũng yên lòng, lập tức cúp điện thoại, đối với quái xế dang hiện vẻ mặt hưng phấn nói:

“Đ** con mẹ nó! Anh không đi bằng đường thường được sao?” Hắn chửi, tim đập hơi gia tốc một chút, mãi sau mới bình tĩnh lại, “Sao trong Bộ lại có người ưa thích núp trộm nghe lén như anh đâu?!”

“Ha ha, cảm ơn cậu đau, không ngờ chúng ta là có chung sở thích.” Âm thanh thứ ba vang lên, dọa Minh giật nảy cả mình.

Ánh đèn pha chói mắt khiến Hồ Hiển hơi giảm thị lực một chút, tốc độ thì khá chậm, tất nhiên là so với xe của Hồ Hiển, như một con quái thú dũng mãnh lao lại.

Reng reng reng!

“Cái đ·ụ· ·m·á! Nếu chú mày biết thì… thì…”

Không có chút nào chần chờ, hai phát s·ú·n·g rất tự nhiên nổ lên, hai cục đồng cực kì nguy hiểm đang hướng tới phía sau mà lao, bất chấp tình huống, có lẽ vì chúng nó cũng chính là một mối nguy hiểm.

Cúp máy, hắn lại tăng thêm tốc độ, phá không mà đi. Bầu trời, chỉ thấy một vệt bóng đen lướt qua, tựa như một nét bút đẹp đẽ tô điểm, chỉ là đợi sau khi lướt đi ba giây, loại âm thanh ‘ầm ầm’ của những chiếc máy b·ay c·hiến đ·ấu vang dội cả bầu trời, phá hủy đi sự yên tĩnh vốn có của màn đêm.

“Đúng, y như lần gặp nhau đầu tiên.” Hồ Hiển bổ sung.

“Anh… kia… kia là ai?” Hồ Hiển nuối một ngụm nước miếng, rụt rè hỏi Minh.

Minh cũng thở nhẹ ra một hơi, đáp:

“Hết được đua xe nữa sao?”

Mặc dù bình thường nằm sấp thấy không có việc gì, nhưng bị một ai đó nặng hơn 50kg đứng lên, rõ ràng không phải là một trải nghiệm tốt, nên Trần Mạnh Giang cứ “Ư… ưm…” mãi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Một!”

Nhưng cũng không đợi Minh làm ra đáp lại, hắn đã đạp ga, sau đó chuyển số, dự định làm một vòng drift mới.

Ánh đèn đỏ của đuôi xe di chuyển cực nhanh, tựa như sao băng, quỹ tích giống như khi vung cần câu, rất mượt mà và hoàn hảo, để đến khi dừng lại, cả chiếc xe đã tạo ra một vết vòng hình cung lớn trên đường. Nó hơi dừng lại một chút, sau đó lại phóng đi như bay.

Minh hùng hùng hổ hổ trách móc tiếp:

“Ài, nhân viên đâu có biết sếp khổ đâu.”

“Này, còn tỉnh sao?” Hồ Hiển kêu gọi.

“Tính điên của chú mày, giống hệt như lão Cao Đà.”

Minh lấy điện thoại ra xe thử, nhìn đến tên người gọi, lão Cao Đà, cũng không nhịn được mà chửi bậy tiếp:

“Bắn tốt!” Hồ Hiển dùng gương chiếc hậu nhìn về phía sau, tán thưởng.

“Không cần đến đâu, sếp cứ đến chỗ thằng ngốc kia đi, bọn tôi giải quyết ở phía rìa ngoài là ổn rồi.”

Chưa tới một giây, một tia lửa léo lên rồi biến mất, đó chính là số phận của một viên đ·ạ·n, hụt.

“May mắn không hụt hết.”

Nói xong, hắn cũng đối với một chiếc tai nghe nói:

“Thôi, xin người, được chứ? Chú mày đi làm tim gan phèo phổi tao lộn hết cả lên rồi.”

Mấy kẻ đang ngồi trong chiếc Huyndai rõ ràng có chút ngạc nhiên, không ngờ Hồ Hiển lại có thể tránh thoát bất ngờ như vậy được, nhưng cũng không từ bỏ ý đồ, lập tức quay đầu lại đuổi theo.

“Nằm im, động đậy thì mày biết…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ầm ầm…

Lời dứt, tay phải nhanh chóng chuyển số, ở phía ngoài cùng bên phải thì đạp chân ga, hai tay bắt đầu xoay vô lăng rất nhanh.

Ngón trỏ hơi run run một chút, rất đột nhiên, một tràng mưa đ·ạ·n bắn đầu lao về phía xe, gã cũng chỉ đành từ bỏ ý đồ một chút, cúi đầu xuống tránh đ·ạ·n.

Tránh thoát khỏi chiếc Huyndai bảy chỗ, Hồ Hiển tiếp tục đạp ga tăng tốc trở lại.

“Kệ bà nó! Tóm lại ông anh đang ở đâu đây? Mau đến, sắp kiệt con mẹ nó sức rồi!”

Chỉ thấy nơi xa, một vệt bóng đen đang lấy một tốc độ cực kì khủng kh·iếp hướng tới hai người bọn họ.

Tất nhiên, chiếc xe kia không của ai khác ngoài Minh, nhưng gã đã luồn ra vị trí sau xe, còn vị trí lái là Hồ Hiển.

Ở đầu dây bên kia tràn đầy tiếng xé gió, âm thanh không rõ ràng lắm đáp:

Tiếng phá không rất lớn, hai người Hồ Hiển cũng để ý đến.

Lúc này, hắn nhìn thấy màn hình đã hiện thông báo kết thúc cuộc gọi, thở dài buồn bã, lẩm bẩm nói:

Hai chiếc xe đang dần dần lại gần nhau với tốc độ cực nhanh, Hồ Hiển thì lầm bẩm miệng:

Dương bay chưa đến hai giây, mắt tinh nên rất nhanh, hắn đã nhìn thấy hai chiếc xe đang lao nhanh trên đường. Xác nhận mục tiêu là xe phía trước, hắn hướng về phía nó, tốc độ lại tăng lên một chút.

Từ vị trí thời gian hiện tại lùi lại năm giây, hướng ánh nhìn đến vị trí của Dương.

Hồ Hiển nghe là quân của mình, cũng yên lòng xuống, cảm thán:

“Đáng nhớ cái quỷ!” Hồ Hiển buồn bực đáp lại.

“Yên tâm, đội trưởng có thú vui chơi đua tốc độ.”

“Biết! Cùng tử thần gặp thoáng qua.” Hồ Hiển bình tĩnh đáp lời.

Đằng trước, cũng có một con xe con khác đang lao đến, nhưng lớn hơn, hình như là con Huyndai bảy chỗ thì phải.

Trên đường cái khá hiếm xe vì hiện tại đã vào khuya, lưu lượng xe cộ đã giảm đi rất nhiều. Thế nhưng, trên đó vẫn còn một ánh đèn vàng của một chiếc xe con, đang phóng với một tốc độ không bình thường, nếu như là buổi sáng, không chỉ đơn giản là lập biên bản xử phạt hành chính.

“Ba”

Nói thì có hiềm nghi dối lòng, nhưng Hồ Hiển lại muốn làm một trận cá cược, cược hắn sống, vì từ mấy năm trước, nữ thần may mắn đã đứng ở bên cạnh hắn.

Kĩ thuật của hắn rất tốt, đánh lái rất điêu luyện, ánh mắt cũng rất sắc bén nữa, đơn giản khi tránh đi vài chiếc xe.

Hồ Hiển nghe vậy, khuôn mặt ỉu xìu, nói:

Bản năng của cơ thể làm Hồ Hiển hơi run tay, đây là một pha drift xe mà có thể nói là điên cuồng nhất mà hắn chưa từng làm, thành công thì sống sót mà chạy tiếp, còn nếu thua, kết cục có lẽ sẽ giống như hai chiếc xe phía sau, bị ngọn lửa ăn hết chỉ dư lại tro đen.

Gắng gỏng xong rồi, Minh cũng không kịp chờ đợi mà kéo biểu tượng nghe về vị trí chấp nhận, lớn tiếng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Mạnh Giang thì bị ép nằm úp mặt xuống, cái lưng bị tận dụng làm mặt phẳng cho Minh quỳ gối lên trên đó. Dựa vào một lỗ hổng do đ·ạ·n bắn vỡ, Minh đặt tay lên trên đầu thành ghế, bắt đầu nhắm bắn.

“Hửm?!” Minh ngạc nhiên, hỏi, “Hai người đã từng gặp nhau rồi?”

“Sắp đến chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mắt hắn hơi nheo lại, quan sát kĩ hai chiếc xe con đang bám đuôi xe đằng sau.

“Đậu má nó anh đang ở đâu vậy? Nhanh lên không sắp bị gạt giò cả lũ bây giờ!”

“Chính xác, Minh cục s·ú·c! Anh mày nghĩ đó là một buổi gặp đầu tiên đáng nhớ!” Dương vui vẻ nói.

“Má nó, chú mày gây tội nó vừa thôi, cứt bôi ra không kịp chùi. Mai mấy lão già lại nổi gân lên nói nhảm nhiều!”

Phía sau, Minh đã ngã xuống từ lâu do quỹ tích của xe di chuyển đột ngột, trong ánh mắt tự tin đã gần như biến mất, chỉ còn đầy kh·iếp sợ. Nghe lời gọi của Hồ Hiển, gã mới lấy lại tinh thần, chậm rãi ngồi dậy, nhìn lên khuôn mặt đang nở nụ cười của Hồ Hiển, lửa giận không biết từ đâu trồi lên, chửi rủa:

Mà người sau có vẻ như đối với chuyện này đã rất quen thuộc, chỉ đơn giản hời hợt nói:

“Thế sao?”

“Đội trưởng anh đang đến, chú mày có thể giảm tốc được rồi.”

“F·u·c·k! Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đã mò đến.”

“Ngồi xuống, kiếm chỗ nào để bám người cho chắc vào!” Hồ Hiển thu liễm sắc mặt, lý trí hoàn toàn làm chủ, đột ngột quát lớn.

Đêm tối, gió thổi khá mạnh.

Chương 19: Đáng nhớ cái quỷ!

Cuối cùng, hắn cũng chỉ thở dài, nói:

Nghe thấy thì nhức đầu, Minh lập tức bổ báng s·ú·n·g lên đầu gã, khiến cho hắn thu được một chút yên tĩnh.

Hắn không nói được nữa, vì không biết nói gì. Chuyện vừa nãy chắc chắn là đúng, vì đó là hắn, còn trước pháp luật, thì nó là sai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Đáng nhớ cái quỷ!