Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5
Mới quen chưa bao lâu, hai người họ đã gọi tôi là “Đường Đường”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi căn nhà được sắp xếp ổn thỏa, lòng tôi cũng bình ổn theo một cách rất kỳ lạ.
Tôi không biết làm gì để đền đáp họ.
Chỉ là, giấc ngủ của tôi vẫn rất tệ, vẫn cần đến thuốc hỗ trợ.
Nghĩ một lúc, tôi tự mua vài thiết bị đơn giản, đăng ký một tài khoản mạng xã hội ở nước ngoài.
Bà Tô và ông Lý đúng là cao thủ trong chuyện trồng trọt.
Ông thường làm đầu bếp trong bếp nhà, còn bà Tô thì phụ giúp bên cạnh.
Chậu hoa ấy có vô số bông hoa lớn nhỏ đang nở bung, đẹp đến nao lòng.
Trong cộng đồng du học sinh có rất nhiều nhóm chat, tôi cũng tham gia vài cái. Nhưng đến giờ, vẫn chỉ dừng lại ở mức “bạn trên mạng”.
Bà Tô rất nhiệt tình, mời tôi sang nhà chơi, giới thiệu cho tôi những địa chỉ đáng tin để mua sắm đồ nội thất, kể cho tôi nghe về con người và văn hóa ở London, còn hướng dẫn tôi sắp xếp lại khu vườn, trồng thêm hoa cỏ – thậm chí có cây là bà mang thẳng từ vườn nhà sang cho tôi.
Bà Tô làm bộ hoảng hốt, vỗ ngực:
Chương 5: Chương 5
Chỉ là đôi bàn tay thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.
Tôi không nghĩ sẽ có ai hứng thú xem tôi vẽ.
Mỗi lần hoàn thành một bức tranh, tôi sẽ quay lại đoạn thành phẩm và đăng lên trang cá nhân.
Tôi nghĩ, bạn qua mạng cũng là bạn thôi.
Trong quá trình tôi dần hoàn thiện căn nhà mới, tôi và bà Tô cũng dần trở nên thân quen hơn.
Bà ấy rõ ràng là người đã đạt được tự do tài chính, cùng chồng sống kiểu bán định cư ở đây.
“Trời ơi, bảo bối ơi, ra là cháu biết nói! Làm chúng tôi cứ tưởng…”
Và bắt đầu livestream quá trình vẽ tranh.
Bác sĩ từng khuyên tôi nên kết giao thêm bạn bè, nhưng ngoài bà Tô – người bạn lớn tuổi sống cạnh nhà – tôi chẳng có người bạn nào ngoài đời thực.
Nhưng như đọc được suy nghĩ trong tôi, bà Tô cười nói:
Thì ra lúc đầu bà còn tưởng tôi là người câm, trong lòng toàn là thương cảm.
“Không sao đâu, người trẻ bây giờ hướng nội một chút cũng bình thường mà.”
Vậy mà lượng người vào xem livestream ngày càng nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng tôi cũng mở miệng, nói một câu “Cảm ơn” với họ.
Tôi thấy mình có phần thất lễ, đối mặt với sự thân thiện của bà, vậy mà tôi chỉ biết gật đầu cứng nhắc.
“Cô bé, cháu mới đến, thấy cháu có vẻ thích hoa, hai bác tặng cháu chậu cẩm tú cầu này coi như quà tân gia, mong cháu nhận lấy nhé.”
Vậy là tôi ghép thêm chút nhạc nền, vẫn không nói gì, chỉ tập trung vẽ.
Quả thực tôi cư xử có hơi tệ, lần đầu gặp mặt hàng xóm mà chẳng thể chào hỏi tử tế, cũng không trò chuyện ra hồn.
Tay nghề của ông rất tốt, đồ ăn nấu ra thơm lừng và đẹp mắt.
Nhiều thứ tôi chưa học bài bản, chỉ dựa vào chút cảm nhận và sự quan sát mà tự mày mò thôi.
Còn khoảng một tháng nữa là nhập học, tôi nghĩ mình cần tìm thứ gì đó để làm.
Tôi biết, việc họ rủ tôi sang ăn cơm không phải vì nấu dư thật, mà là vì không yên tâm với một cô gái trẻ sống một mình nơi đất khách.
Lúc đầu tôi chỉ lặng lẽ vẽ, thỉnh thoảng có hai ba người lạc vào phòng livestream, họ bảo “khô khan quá” – không có gì thu hút.
Tối hôm ấy, tôi nhìn chậu cẩm tú cầu rất lâu, còn chụp cả mấy chục tấm ảnh.
Tôi vẽ rất nhiều thể loại: phác họa chì, tranh thủy mặc, màu nước, cả thiết kế thời trang, đôi khi còn vẽ nhân vật truyện tranh hoặc bối cảnh.
Suốt sáu năm sống ở nhà họ Khương, tôi chưa từng được ai gọi bằng cái tên thân mật đến thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lúc tôi vẽ trên bảng điện tử, có lúc lại dùng bảng gỗ để vẽ tay.
Nơi đất khách quê người, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp chân thành và quý giá đến vậy. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-5.html.]
Cặp vợ chồng ấy chẳng thiếu gì cả – cả vật chất lẫn tinh thần đều đủ đầy.
Dù sao thì kỹ năng duy nhất mà tôi có thể tự tin, chính là vẽ.
Tối hôm đó, bà Tô cùng chồng là ông Lý sang nhà tôi, bấm chuông trước cổng, trên tay là một chậu hoa cẩm tú cầu đang nở rực rỡ.
“Đường Đường à, hiếm lắm mới có đồng hương làm hàng xóm, mà cháu lại dễ mến như thế, nên cô chú mới ‘chăm lo’ thêm một chút. Cháu đừng thấy áp lực nhé.”
Không ngờ thật sự có người xem.
Thế là tôi lại bắt đầu vẽ.
Những khi dùng bảng gỗ, tay tôi sẽ xuất hiện trong khung hình.
Ông Lý thì ít nói hơn, nhưng lại mang đến cảm giác rất dễ gần.
“Đường Đường, may mà có cháu ở đây. Chứ cô với chú Lý thường nấu hơi nhiều, ăn không hết thì lại lãng phí.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cô bé, cháu là người Trung Quốc đúng không?” – bà Tô chủ động bắt chuyện với tôi.
Nhưng bà nhanh chóng xua tay, cười tươi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.