Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6


Lý Tự ngồi ngay bên bàn ăn.

Cũng gắp cho con trai mình, nhưng Lý Tự lại tỏ ra chẳng biết điều: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hai bác vừa đi Brighton thăm bạn rồi, chẳng lẽ không nói cho anh biết sao?”

Bà Tô nói con trai bà đến đúng lúc – có một đống sức trẻ không biết trút vào đâu, giờ thì tha hồ phát huy.

Tôi cũng không tiện từ chối.

Nhưng tôi chưa từng trả lời bằng giọng nói.

Người này… rất hợp để làm mẫu vẽ.

Sau này thậm chí còn có người gửi tiền ủng hộ.

“Chào anh, anh tìm ai vậy?” – tôi hỏi.

Rồi mùa đông đầu tiên của tôi ở London cũng tới.

Không hiểu vì sao, bà Tô và ông Lý lại rất háo hức muốn đưa tôi đi khai giảng.

Thế là bao nhiêu nhiệt tình của bà lại quay sang tôi hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đối phương đáp gọn: đến thăm ba mẹ.

Từ đó, hầu như sáng nào tôi ra khỏi cửa cũng thấy anh ấy đang dọn vườn, bê chậu cây, sửa sang lại mọi thứ cho ba mẹ anh ấy.

Họ nói từ sau khi con trai duy nhất tốt nghiệp, họ chẳng còn được trải qua cảm giác này nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ăn tối xong, tôi đứng dậy về trước.

Hai căn nhà có phong cách khá giống nhau, chỉ là vườn nhà bà Tô và ông Lý rõ ràng gọn gàng hơn hẳn.

Chương 6: Chương 6

Anh ấy dọn sang ở căn nhà kế bên.

Vậy là tôi lập tức hiểu ra – anh ấy chính là con trai của bà Tô và ông Lý.

Anh ấy lái xe đưa tôi đến trung tâm thương mại.

Lý Tự không rời đi ngay.

Tôi nhập học rồi.

Thật ra “nhập học” cũng chỉ là việc tôi phải ra khỏi nhà vào các ngày trong tuần, buổi tối vẫn sẽ về, thỉnh thoảng còn sang nhà họ ăn ké.

Có người trầm trồ, có người đặt câu hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tầm mắt tôi trượt dần xuống, lướt qua tỷ lệ vóc dáng cực kỳ đẹp của anh ta – trong đầu tôi bỗng hiện lên suy nghĩ: [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-6.html.]

“Lúc trước nhìn thoáng qua, anh còn tưởng bố mẹ anh mua luôn cả căn bên cạnh.”

Lý Tự bị mẹ đẩy ra tiễn tôi.

Bà Tô giống như không chịu được việc thấy con trai rảnh tay, vỗ vai Lý Tự một cái:

Còn Lý Tự thì như thể là người bị mẹ mình thuê sang London vậy – mẹ sai gì, làm nấy.

Mong họ thông cảm cho vốn tiếng Anh có hạn của tôi.

Tôi được biết Lý Tự đang phụ trách việc kinh doanh của gia đình, rất bận, lần này hiếm lắm mới có thời gian rảnh để đến thăm ba mẹ – những người đã nghỉ hưu sớm để đi du lịch khắp nơi.

Vì mang sẵn định kiến trong đầu, tôi theo phản xạ cho rằng anh ấy là đồng hương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Du học sinh ở nước ngoài thường hay tụ lại thành nhóm, chẳng vì lý do gì cụ thể, chỉ là ở bên người cùng quốc tịch thì thấy yên tâm hơn.

Hai ngày sau, bà Tô mời tôi sang nhà ăn lẩu.

Còn tôi thì vội đi học, chẳng chú ý anh ta sẽ đi đâu về đâu.

Tôi im lặng ăn, Lý Tự cũng lặng lẽ ăn – bởi vì đến lượt ông Lý gắp cho con trai.

Một buổi sáng, tôi ra cửa chuẩn bị đến lớp thì thấy trước nhà bà Tô có một bóng người cao lớn đang đứng, nhấn chuông mấy lần mà trong nhà không có ai phản hồi.

Bà nói thời điểm đó là lúc cậu bé đáng yêu nhất, nên luôn nhớ thương.

Cậu nhóc đáng yêu trong tấm ảnh và người đàn ông cao lớn trước mặt tôi đây, đúng là khác nhau một trời một vực.

Đầu tháng Mười Hai, đúng dịp cuối tuần, chiều tối tôi định ra ngoài mua ít đồ dự trữ.

Trong lớp, nhìn quanh cũng không phải toàn là tóc vàng mắt xanh, nhưng người châu Á quả thực khá ít.

Những ngày không có tiết học, tôi ở nhà livestream vẽ tranh.

Đến lúc này, chúng tôi mới chính thức xem như quen biết.

Trong các nhóm chat của du học sinh, thỉnh thoảng vẫn có người than thở vì bị lừa đảo, đôi khi còn có cả những “drama tổng hợp” được đính kèm file PDF rất bài bản.

Vừa mở miệng nói chuyện, cả hai đều có chút… thất vọng.

Anh ấy vừa đi vừa nhìn sang vườn nhà tôi, cười nói:

Lúc tôi mở cửa, người đó quay đầu lại.

Thật ra tôi không nhận ra anh ta, vì trong phòng khách nhà bà Tô chỉ treo mỗi bức ảnh con trai bà lúc tròn một tuổi.

Người thanh niên điển trai ấy rõ ràng khựng lại một nhịp, sau đó mới nói lời cảm ơn.

Nhưng không phải ai cũng đáng tin.

“Trời tối rồi, Đường Đường ra ngoài một mình không an toàn, Lý Tự rảnh thì chở con bé đi một chuyến.”

Trước mắt tôi là một gương mặt Á Đông rất điển trai, đặc biệt là đôi mắt sâu và sáng.


Người châu Á duy nhất ngoài tôi là một bạn người Hàn.

“Đường Đường, ăn thêm miếng thịt đi, con gầy quá.” – bà Tô vừa nói vừa gắp thức ăn cho tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lý Tự – con trai mà bà Tô và ông Lý thường nhắc đến.

Tôi liền tắt luôn chức năng donate.

“Mẹ à, con tự gắp được.”

Chỉ cần kiếm tiền từ việc nhận vẽ thuê là đủ rồi.

Không hiểu sao, số người xem ngày một nhiều.

Nói chung, cuộc sống cứ thế trôi qua – bình lặng, đôi lúc cũng có chút phiền phức nhỏ.

Tôi không hiểu lắm, nhưng vẫn tôn trọng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6