Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Chương 58

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Chương 58


Nhưngsaukhiđồănđượcbưnglênhếtthìcóngườiđứngdậyđổiđồăncay trước mặt cô thành món ăn thanh đạm trước mặt mình.

Lúcấytráitimanhsắpngừngđập,khoảnhkhắcđaukhổđókhiếnanhgầnnhư phát điên.

“Đúng vậy, lúc tôi đến hiện trường quả thật cũng giật cả mình.” Lương Thi Nhĩ: “Cảnh tượng sau khi sạt lở đất rất kinh khủng....”

LươngThiNhĩcảmnhậnđượcsựluốngcuốngcủaanh,cônhẹnhàngcầmlấy cổ tay anh, “Không sao rồi, em ở đây...anh đừng nghĩ nhiều.”

SauđóhaingườilạinằmthêmmộtlúcrồiGiangTựXuyênđứngdậyđira ngoài kiếm chút đồ ăn cho cô.

Anh chưa từng nói với cô.

“ChịThiNhĩ!Họbảolàchiếcxekháchtrướcđóđãđượccẩulên,khoanghành lý bên dưới xe không bị hư hại gì nhiều, hành lý của chúng ta đã được lấy ra!” Lương Thi Nhĩ vừa ra khỏi nhà nghỉ thì nghe cô gái ở cách đó không xa nói.

anh sao?”

.....

sựthíchem.Emđừngnóikhôngcó,anhnhìnánhmắtcủacậuấylàanhhiểu liền, ánh mắt của tình địch rất dễ phân biệt.”

“Xinchào,anhlàGiangTựXuyênphảikhông?”Đúnglúcnày,mộtcôgáingồi bên bàn ăn hỏi.

Lương Thi Nhĩ nhíu mày: “Quá nguy hiểm.”

“Cóphảiemcảmthấyanhluônsuynghĩlinhtinhkhông?”Thậtlâusau,Lương Thi Nhĩ nghe được anh nói như vậy bên tai cô.

GiangTựXuyênnghịchngóntaycô,thấpgiọngnói:“Hômnaykhianhgặpcậu ấy, anh đã cảm ơn cậu ấy vì hôm qua cậu ấy cứu em. Cậu ấy nói là không cần cảm ơn, đó là chuyện nên làm, bình thường em đối xử với cậu ấy cũng rất tốt.”

“Trôngcáikhóemiệngkìa,cònbảolàkhôngcười.” “Được rồi, là anh có chút hạnh phúc.”

“Ừ....May mà sau đó người thăm dò nói trong xe khách không có ai, cũng may

“Em rất thông minh, phản ứng cũng nhanh.”

HômquacậuấykéoLươngThiNhĩchạytấtnhiênlàbởivìsợcôgặpchuyện không may, cậu ấy không mong được cảm ơn. Nhưng người trước mặt này là bạn trai của cô, anh nói cảm ơn cậu ấy, hình như cũng không có vấn đề gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anhmuốnchứ...anhđươngnhiênrấtmuốn.”Anhvừahoangmangvừahưng phấn.

Anh mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện chẳng lành, bèn lái xe thẳng đến Nghiêu Sơn. Tiếp đó, anh phát hiện ra tình trạng sạt lở ở dưới chân núi cách đó không xa.Nghengườiởhiệntrườngnóicómộtchiếcxekháchbịvùilấp,chỉlàkhông biết bên trong có người hay không.

GiangTựXuyênnghexonglậptứcbếngườilên:“Xinhỏicôấyởphòngnào?” “302!”

LươngThiNhĩnóicámơnvớitừngngười.Lúcliếcmắtnhìnqua,côchợtthấy vẻ mặt kinh ngạc có phần mất tự nhiên của Lịch Bắc. Cô cũng không nói gì thêm, chỉ nói: “Lịch Bắc, lần sau nhớ đến uống rượu mừng nhé.”

Haingườimỗingườingồimộtbên,LươngThiNhĩthuậnmiệnghỏi:“BácsĩLý sao lại đến đây cùng Giang Tự Xuyên?”

“Anh có số của sếp Lục?”

sắc trong thế hệ trẻ.”

“Làcóđúngkhông?Anhquảthậtcó.”GiangTựXuyênkhàngiọngnói,“Anh sợ mất em, anh luôn sợ mất em.”

“Vậy là tốt rồi.”

Ước nguyện ấp ủ bao năm, nay đã đến ngày thực hiện.

LúcGiangTựXuyênđirangoài,ôngchủlậptứctiếnlênđón:“CậuGiang,thật sự cảm ơn cậu, nghe nói cậu đã bỏ tiền ra gọi người đến sửa chỗ chúng tôi trước,bâygiờđiệnvàinternetđãđượckhôiphục,mọingườicũngthởphàonhẹ nhõm.”

Hơnmườiphútsau,mọingườiđặtvalivừatìmđượclênxemới,vuimừng phấn khích chuẩn bị về nhà.

Lương Thi Nhĩ nhanh chóng đáp lại.

Saubangàymưabãodữdội,thiênnhiêncuốicùngcũngtrởlạiyênbình,người dân dưới chân núi báo tin đường đã thông thoáng, xe cộ có thể lưu thông.

Giang Tự Xuyên gật đầu với cô gái: “Cảm ơn cô.”

“Vậy sau đó anh lên đây bằng cách nào?”

GiangTựXuyênxoayngườicầmlấynướcởđầugiường,thấyđãlạnhthìvội vàng hâm nóng, điều chỉnh lại nhiệt độ rồi mới dìu cô dậy.

Khôngbaolâusau,nhàbếpđưamìra,GiangTựXuyênnhậnlấyrồibưngmì về phòng.

“Hả?Giấychứngnhậnkếthôn?” “Thật không đấy?”

Khóe miệng Lịch Bắc khẽ run lên, cụp mắt gật đầu.

BácsĩLýnói:“Lànhưvậy,tôivàcậuấylàbạn,trướckiatôivàTựXuyêncũng gặp qua rất nhiều lần. Năm ngoái tôi được điều động đến bệnh viện bên này, Tự Xuyên cũng biết, cho nên hôm qua cậu ấy mới gọi điện thoại cho tôi. Có bác sĩ đi cùng thì có thể cứu chữa bất cứ lúc nào.”

Cả bàn người đều nhìn qua, quan tâm hỏi thăm cô.

“Tôi!Bácsĩ,buổisángtôicũngbịsốtnhẹ.” “Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.”

“Cũngtạmổn.Ngượclạilàemđấy,nếukhôngcóbácsĩkhámthìcóthểsẽsốt đến ngất đi.”

LươngThiNhĩnói:“Tôiđỡhơnnhiềurồi,cámơnbácsĩLý.Anhcómuốn uống trà không?”

này.” Cô gái kia vì kích động mà sắc mặt cũng hơi ửng đỏ, “Tôi cũng không ngờ bạn trai của chị Thi Nhĩ lại là anh.... Tôi, ý tôi là....nhờcóanhmàbâygiờ

“Đương nhiên được! Để tôi bảo người trong bếp đi làm.”

sợ hãi của anh, vỗ vỗ lưng anh.

Khóc...

“Được!”

là em còn ở đây.”

Ngồi đợi bên giường khoảng một tiếng thì có ai đó gõ cửa. Giang Tự Xuyên đứng dậy mở cửa, bác sĩ Lý đứng ngoài cửa nói: “Tự Xuyên, người trong nhà nghỉkhôngcógìđángngại,cóngườibịsốthoặcbịcảm,đãtiêmthuốcchohọ rồi.”

“Bởivìembỗngnhiênmuốnnóichomọingườibiết,khôngđượcsao?” Sao lại không được, là quá được ấy chứ.

GiangTựXuyênbếLươngThiNhĩlêngiường,bảobácsĩđitheokhámbệnh cho cô.

Hômnayanhgầnnhưbòquađoạnđườngsạtlởkia,quầnáotrênquầnđãrất bẩn, anh không muốn chốc nữa cô dậy mà mình lại bẩn thỉu, cũng không có cách nào ôm cô.

Bên cạnh có một cô gái vội vàng nói: “Tối qua chị Thi Nhĩ phát sốt.”

BácsĩLýnói:“Tómlạisauđónếukhôngphảichuyêngiathămdòquaylạinói bên dưới không có người, có lẽ cậu ấy sẽ bất chấp tất cả lao xuống dưới.”

TừlúcanhxuấthiệnlàLịchBắcđãdõitheoanh,khôngngờanhlạiđộtnhiên gọi tên mình. Cậu ấy ngẩn người, trả lời: “Là tôi... có chuyện gì vậy?”

LươngThiNhĩcười:“VậysaukhiđếnMinhHải,chúngtavềlấysổhộkhẩurồi gặp nhau ở Cục dân chính nhé?”

Giang Tự Xuyên nhìn qua, gật đầu.

Giang Tự Xuyên cười nhạt, không nói thêm gì.

hắng giọng, “Thích em.”

Mọi người xôn xao chúc phúc cho cô.

“Anh đương nhiên không thấy gáp gáp, anh thấy chiều nay rất thích hợp!” Giang Tự Xuyên nói, “Về phần bố mẹ anh, mấy năm nay họ đã không còn hy vọnggìvớichuyệnanhkếthônrồi.Bâygiờmàbiếtanhmuốnđăngkýkếthôn, nói không chừng còn dâng cả sổ hộ khẩu ấy chứ, sao có thể không đồng ý được.”

“A....Là chúng tôi cảm ơn anh mới đúng. Không ngờ anh sẽ xuất hiện ở chỗ

HốcmắtLươngThiNhĩđộtnhiênnónglên,côômchặtlấyanh,sựhỗnloạnvà áy náy trong đầu khiến cô không sao thở nổi.

GiangTựXuyênbếLươngThiNhĩđivềphòng,mộtngườiđànôngcònlại trong ba người nói: “Tôi cũng là bác sĩ, các anh còn ai bị thương hoặc sốt không, bên tôi có thuốc.”

Chỉmớimấyngàykhônggặpmàtrôngcôyếuớtđirấtnhiều.TráitimGiang Tự Xuyên bất giác nhói đau, nhẹ nhàng nắm tay cô, cố gắng sưởi ấm tay cô.

Hai người ở trong phòng tỉ mỉ kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, Lương Thi Nhĩ vẫn còn sợ hãi nói: “Cũng may khi đó mọi người xuống xe đúng lúc, nếu không sẽ cùng xe rớt xuống dưới.”

LươngThiNhĩnói,“Chắclàvậy,bạntrẻnàocónănglựcthìemđềuchiếucố, bởi vì công ty bọn em rất cần những người như thế.”

LươngThiNhĩnhậnvalihànhlý,liếcnhìncậuấyrồicườinhạtnói:“Tôivừa định đi lấy, cám ơn cậu đã đưa đến nhé.”

phúc.”

ThấysắcmặtGiangTựXuyênnghiêmtúc,LươngThiNhĩcũngkhôngnóibừa nữa.

Saukhivàotrong,bácsĩLýgiúpLươngThiNhĩrútkim,lạiđonhiệtđộcơthể, thấy nhiệt độ đã giảm xuống một ít: “Tự Xuyên, tiếp theo để cô Lương nghỉ ngơi đầy đủ là được, lát nữa tỉnh lại thì uống thêm một lần thuốc.”

“Không phải một chút. Anh rất hạnh phúc. Lương Thi Nhĩ, anh rất rất hạnh

TựXuyênkhẽrunlên,cảmgiácsợhãingàyhômquadườngnhưđãtrởlại.Anh ôm chặt cô, thấp giọng nói, “Em có biết anh sợ thế nào không, anh nghĩ anh sắp mất em rồi.”

“Cóthểlàngườitacảmthấyemrấtquantâmđếnngườita.Ýanhlà,emđừng đối xử tốt với người ta quá, như vậy sẽ dễ khiến người ta....” Giang Tự Xuyên

“Cảmơn.”GiangTựXuyênnhìnngườiđànôngmặcáonâulênnúicùnganh, “Theo tôi!”

“Xin lỗi, điện thoại của em bị rớt rồi....Với lại ở đây không có sóng, nên em

“Anhbảonhânviênsửachữamởmộtconđườngnhỏtrước,dẫntheohaibácsĩ leo lên đây.”

chúng tôi có thể liên lạc với người nhà.”

Cốc cốc ——

Chương 58: Chương 58

GiangTựXuyênnhìncậuấymấygiây,khẽgậtđầu.

“TôingheThiNhĩnóihômqualúcđấtlởlàcậuđãkéocôấychạy.Cảmơn cậu.”

“Thếnênbìnhthườngemrấtchiếucốcậuấy,đúngkhông?” “Hửm?”

“Thi Nhĩ! Em sao vậy?” Anh kịp thời ôm cô lại.

“Vậy là tốt rồi, nếu anh nói xe khách bị lật, có khi bà ấy sẽ sợ muốn c·h·ế·t.”

Hai năm đổ lại đây Giang Tự Xuyên ít đi hát live, về cơ bản là không lộ diện nữa... Cũng may là hiện tại có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng và bên phim điện ảnh tìm đến anh mời anh sáng tác, thế nên fan hâm mộ vẫn còn nghe được giọng hát và bài hát của anh.

GiangTựXuyênmânmêtaycô:“Đâucó,rấtđược.Nhưngthậtsựchiềunay chúng ta phải đến Cục dân chính à, có cần hẹn trước không?”

GiangTựXuyênnắmchặttaycô,nụcườihạnhphúctrênmặtkhôngsaokìm nén được.

LươngThiNhĩcườicười:“Mấyhômnayvấtvảchomọingườirồi,trởvềcố gắng nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Người trước mặt dường như cứng đờ, qua hồi lâu mới nói: “Thật sao.?”

“Được.”

-

LươngThiNhĩliếcnhìnanh:“Tiếtchếlạichútđi,đừngcócười.” Giang Tự Xuyên: “Đâu có cười....”

“Khôngđi.”LươngThiNhĩnghiêngmắtnhìnGiangTựXuyênngồibêncạnh, “Sau khi về tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm rồi.”

GiangTựXuyêncũngđicùngLươngThiNhĩ,ngồixecủacôngtybọnhọ, chiếc hôm qua anh lái đến thì nhờ những người khác giúp lái về Minh Hải.

NgoàimiệngnóinhưvậynhưngtronglòngLươngThiNhĩlạicảmkíchsựxuất hiện của anh. Bắt đầu từ hôm qua cô đã chịu đựng sự giày vò rất lớn cả về s.inh lýlẫn tâm lý, bây giờ nằm trong vòng tay anh, cô cảm nhận được sự an tâm và thoải mái mà trước nay chưa từng có.

LươngThiNhĩbìnhtĩnhnóiramấychữnàykhiếnmọingườinhấtthờikhông kịp phản ứng. Lấy giấy chứng nhận....chứng nhận gì?

“Khôngcógì,chuyệnnênlàmthôi.”GiangTựXuyênnhànnhạtnói,“Buổitrưa nhờ anh nấu giúp tôi một bát mì thanh đạm được không? Bạn gái tôi hiện tại chưa ăn được đồ nhiều gia vị.”

“Đúngvậy,anhtưởngembịrơixuốngcùngxekhách.” KhóemiệngGiang

SaukhibácsĩLýkiểmtraqua,xácnhậncôchỉbịsốt,khôngcóvếtthươngnào khác, Giang Tự Xuyên mới yên tâm hơn một chút.

Lương Thi Nhĩ cảm giác được trên cổ hơi ướt át, thấp giọng nói: “Vậy lần này vềchúngtađiluônnhé?Saunày,chúngtasẽkhôngbaogiờlạcmấtnhaunữa.”

Bác sĩ Lý: “Ồ, được, cảm ơn cô.”

“Chị Thi Nhĩ, chị không sao chứ?!”

Xe tiếp tục đi về phía trước, trong xe tràn ngập không khí vui vẻ hưng phấn.

“Em không sao, anh yên tâm.” Lương Thi Nhĩ có thể cảm giác được áp lực và

Lúc này đầu óc Lương Thi Nhĩ chỉ toàn những lời bác sĩ Lý nói về Giang Tự Xuyên,tronglòngcôcảmthấyngộtngạt,hơikhóthở.Ngheanhđộtnhiênhỏi câunày,côvôthứctrảlời:“LịchBắc....ừm, rất có năng lực, là người khá xuất

Những thứ này mất đi tìm lại được, khiến ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

cầuxintôibuôngcậuấyra,nhưngtôimàbuôngtaythìlàmsaoănnóivớianh cậu ấy đây...”

mình tỉnh lại.

“Chỉ một chút thôi sao?”

Lúc này Giang Tự Xuyên chỉ có tâm trạng mất mà có lại được. Không ai biết rằng sau khi anh không liên lạc được với cô thì đã đi khắp nơi hỏi thăm, cho đến khi từ công ty của cô biết được những người đi theo cô đều không liên lạc được, tâm trạng của anh đã suy sụp như thế nào.

GiangTựXuyênyênlặngnắmtaycô,thấpgiọngnói:“Saotựdưngemlại thông báo trên xe?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cònbảnthânanhthìsao,dướitìnhhuốngkhôngchắccôcóthựcsựởtrênxe khách mà vẫn liều mình đi tìm, trong lòng lại chất chứa tâm trạng gì đây?

LươngThiNhĩthởhắtramộthơi:“Embiếtrồi,emsẽkhôngđốixửvớingười khác quá tốt nữa. Em chỉ đối xử quá tốt với anh, cũng chỉ một mình anh thôi.”

LịchBắc:“Khôngcógì,tìnhcờnhậnracáicủachịnêntiệntaykéoquathôi.” Lương Thi Nhĩ gật đầu: “Xe khách đến rồi, chuẩn bị xuất phát thôi.”

“ThiNhĩ,saukhivềcậucómuốnđispavớichúngtôikhông?”Ngườiđồng nghiệp thân nhất với cô dò hỏi.

Anh vùi vào cổ cô, cắn nhẹ cổ cô, hơi thở hỗn loạn.

“Đúngrồi,bênchỗmẹemthìsao?”LươngThiNhĩnói,“Biếtngàyhômqua em vốn nên về, bà ấy chắc chắn sẽ gửi tin nhắn cho em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được.”

Lương Thi Nhĩ định đi nhận hành lý của mình, ai ngờ chưa đi được mấy bước thìnhìnthấyLịchBắccáchđókhôngxađitới,cậuấykéohaitayhaichiếcvali, trong đó có một chiếc nhìn màu sắc và kích thước thì hình như là của cô.

LươngThiNhĩvốnđịnhnóianhthậtlắmlời,nhưngthấysắcmặtanhnghiêm túc, vẻ cẩn thận và để ý trên mặt anh khiến cô đột nhiên mềm lòng.

khôngliênlạcvớianhđược.” “Anh biết, anh đều biết cả.”

“Giang Tự Xuyên....”

Nhưngcôgáikiavẫnrấtvuivẻ,vỗvỗngườibêncạnhanhrồinói:“LịchBắc, bài hát lần trước tôi chia sẻ với cậu là do anh ấy sáng tác đấy. Cậu cũng thấy hay đúng không?”

“Anhghenmùquángquárồiđấy.”LươngThiNhĩnói,“Anhbiếtcậuấymới bao nhiêu tuổi không? Hai mươi ba, làm sao có thể thích em được?”

“Nhưngdùlàthếthìemcũngđâucầnquantâmquámức,chỉcầnvừaphảilà được rồi.”

“Không có gì.” Lương Thi Nhĩ rót cho anh ấy một ly.

GiangTựXuyênkéoghếra,dìucôngồixuống,tronglúccônóichuyệnvới người khác thì anh chuẩn bị dụng cụ ăn và rót nước cho cô.

Sau đó đồ ăn lần lượt được mang lên.

“Nếuítngườithìkhôngcầnhẹntrướcđâu.”LươngThiNhĩnhìnanh,“Saovậy, anh cảm thấy như thế gấp gáp quá à? Hay là anh cần nói với bố mẹ một tiếng? Xem bọn họ có đồng ý hay không?”

GiangTựXuyêntrịnhtrọngnói:“Cảmơncậunhé.” “Hả?”

GiangTựXuyênđiềuchỉnhlạivịtrí,đểcôtựavàolònganh:“Hômquasaukhi gọi cho em không được thì anh đã cảm thấy không ổn, bèn gọi điện thoại cho ông chủ Lục Viễn các em.”

Lịch Bắc thoáng khựng lại, trong lòng đột nhiên có chút không vui.

Chođếnkhicóngườichầnchừhỏimộtcâu:“Khôngphảilàgiấychứngnhận kết hôn đấy chứ?”

Cô mím môi, lồng ng.ựcchua xót: “Không...”

Sau khi bác sĩ Lý đi, Giang Tự Xuyên rón rén đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

“Thì ra là vậy.”

Côchợtpháthiệnra,nhữngnămquaGiangTựXuyênđãtrởthànhchỗdựamà cô hoàn toàn có thể tin tưởng.

“Bác sĩ, cảm lạnh thì nên uống thuốc gì?”

Nhân viên bưng lên cũng chỉ đặt ngẫu nhiên, trước mặt Lương Thi Nhĩ có hai món toàn là ớt. Giang Tự Xuyên thấy vậy cũng không nói gì, dù sao họ cũng đangăncơmchung,dichuyểnmónănthìkhôngphảiphép,anhthầmnghĩchốc nữa anh giúp cô gắp món khác là được.

Ởthờiđiểmnghìncântreosợitócnhưvậymàvẫnmuốncứucô,chứngtỏlà thật sự thích cô.

LươngThiNhĩcườivớimọingười:“Tôikhôngsao,mọingườithếnàorồi?” “Chúng tôi cũng không có vấn đề gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)

KhóemiệngGiangTựXuyênkhẽnhếchlên,nhưđãđượcdỗdành,cúiđầuhôn cô.

“Nhưngemchạychậm,hômquanếukhôngphảicóLịchBắckéoemchạythì có thể đã bị rớt xuống cùng xe rồi.”

Mọi người lập tức vây quanh, Lịch Bắc đứng yên tại chỗ, là người duy nhất khôngnhúcnhích.CậuấynhìnvềhướngLươngThiNhĩvừarờiđi,khẽmím môi dưới.

Hàngtrướchàngsauainấyđềungẩngđầu,LươngThiNhĩcườicườixácnhận: “Đúng,lầnnàyvềphảiđiđăngkýkếthônvớianhấy,sauđósẽmờimọingười ăn bữa cơm.”

Cũngmay,cũngmaylàcôhiệntạikhôngsao,bằngkhônganhthậtsựkhông biết phải làm sao bây giờ.

Mấy năm qua chiếc nhẫn trên ngón áp út gần như không rời khỏi tay anh, lúc nào anh cũng xem cô như vợ mình. Nhưng không có giấy đăng ký kết hôn thì cũngchưathậtsựtrởthànhngườinhà,thếnêntronglònganhluôncócảmgiác không an toàn.

Lương Thi Nhĩ: “Anh tưởng em ở phía dưới à?”

Sắc mặt cô vui vẻ: “Thật sao?”

Quảnhiên,saukhiLịchBắctớigần,cậuấyđãđưavalibêntaytráichocô: “Chị Thi Nhĩ, của chị đây.”

Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn anh: “Em có quan tâm quá mức sao?”

“Lúc trước người dân trong thôn nói có ai đó dẫn người đến đây sửa đường....là

Nhưnghoàncảnhởđâykhôngchophép,cũngkhôngcóđồdùngthiếtyếu,tuy rằng môi Giang Tự Xuyên đã lướt xuống, nhưng tay lại chẳng có động tác tiếp theo.

GiangTựXuyênvốnđịnhđi,nhưngvừanghethấycáitêntrongmiệngcôgái thì lại quay người về, nhìn cậu thanh niên ngồi bên cạnh cô gái: “Cậu là Lịch Bắc?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ừm, lúc anh đến thì ở đây đã có người, nhưng nhân lực của bọn họ không đủ, không có cách nào nào bắt tay vào sửa ngay. Nên anh đã gọi điện thoại cho người của chi nhánh bên này, bảo họ sắp xếp người có chuyên môn đến đây hỗ trợ. Lúc ấy người ở hiện trường còn nói cho anh biết có một chiếc xe khách bị cuốn trôi xuống dưới, trôi rất sâu, lờ mờ có thể nhìn thấy một nửa bên trong....”

Sau đó thì truyền nước biển, đút thuốc, rồi bác sĩ rời khỏi phòng trước.

“Đươngnhiênlàcóngănlại,nếukhôngphảisốngchếtkéocậuấylạithìcậuấy đã vọt xuống đó rồi.” Bác sĩ Lý thở dài, “Lúc bị cản lại, cậu ấy khóc rất xót xa,

Hiện tại trên núi đã khôi phục internet và sóng điện thoại, nhóm người ngồi trong đại sảnh ăn cơm trưa sắc mặt đã khá hơn trước rất nhiều, nhao nhao cầm điện thoại liên lạc với người nhà.

Saukhirửamặtxong,haingườinằmtrêngiường,GiangTựXuyênđộtnhiên hỏi: “Người tên Lịch Bắc kia ở trong công ty bọn em giỏi lắm đúng không?”

Uốngnướcxong,LươngThiNhĩthoảimáihơnrấtnhiều,côngướcmắtnhìn người mình đang dựa vào, thì thầm: “Lúc này nhìn thấy anh, sao giống như đang nằm mơ vậy nhỉ.”

“ Không có gì, hôm qua tình huống nguy cấp như thế, đều là việc nên làm thôi.” Lịch Bắc nhìn anh, cũng không biết sao lại bổ sung một câu, “Hơn nữa bìnhthườngcôấyđốixửvớitôirấttốt,tấtnhiêntôicũngkhônghyvọngcôấy xảy ra chuyện.”

-

Bảygiờtối,mọingườitrởvềphòngnghỉngơi,GiangTựXuyêncũngkéo Lương Thi Nhĩ trở về phòng của họ.

“GiangTựXuyên.”Côbỗngdưngmởmiệnggọianh. “Hửm?”

LươngThiNhĩngẩnngười,kinhngạcđếnmứcmuốnngồidậyđốimặtvớianh, nhưng lại bị Giang Tự Xuyên dễ dàng đ.è x.uốnglại: “Nghe hiểu không?”

“Chị Thi Nhĩ, hai người sắp kết hôn sao!?”

....

Bác sĩ Lý nói: “Không có gì, để tôi vào xem cô Lương thế nào.”

LươngThiNhĩ:“Mọingườiđiđi,cứđiăncơmvớispa,tôisẽchitrả.” “Chị Thi Nhĩ, chị thật tuyệt vời!” Mấy cô gái lập tức hoan hô.

“Haylà,chúngtađiđăngkýkếthônđi.” “...”

Côgáikialậptứcnói:“Tôi,trướckiatôitừngđếnbuổilivecủaanh.Tấtnhiên là bây giờ tôi cũng rất thích nghe nhạc của anh.”

Saubữacơmtối,cóngườigọichoGiangTựXuyên,anhrangoàingheđiện thoại. Lương Thi Nhĩ bèn cầm trà nóng ngồi bên cửa sổ đại sảnh chờ anh.

Giang Tự Xuyên ngước mắt nhìn người nọ, là Lịch Bắc.

-

“Ừm.”

“Anhnhờngườihỏithăm.Sauđóanhmớibiếtngườitrongnhómcủaemkhông ai liên lạc được, đoán là đã xảy ra chuyện, nên anh lái xe đến thẳng đây.”

“Ừm!Sángnaycóngườidântốtbụngdùngxebabánhvậnchuyểnhànhlýcủa chúngta lên rồi, chị mau đi xem hành lý của mình coi có bị hư hỏng gì không!”

Giang Tự Xuyên gật đầu: “Vất vả rồi.”

“Được! Nhưng chị không đi cùng bọn em thật ạ?”

“Hôm qua bà ấy cũng có liên lạc với anh. Lúc ấy anh sợ bà ấy lo lắng nên không nói cho bà ấy biết tình huống cụ thể. Nhưng em yên tâm, ban nãy anh đã gửi tin nhắn cho bà ấy báo em bình an, chỉ là bị rớt điện thoại thôi.”

Côngtypháixekháchmớiđếnđónbọnhọ,ainấyđềuvuimừngphấnkhởichờ được trở về nhà.

Lương Thi Nhĩ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Giang Tự Xuyên lo lắng, cứ thếngồiởbêngiườngtrôngchừngcô,nhìntừnggiọtthuốcnhỏxuống,nhìnlỗ kim thấm vào mu bàn tay tái nhợt lạnh lẽo của cô...

Sau khi tắm xong, anh thay quần áo sạch sẽ rồi nằm xuống bên cạnh cô.

LươngThiNhĩcảmnhậnđượcsựbấtổntrongimlặngcủaanh,đưatayômlấy anh, giữ yên lặng hồi lâu không nói gì.

Dướichânnúivẫnchưasửađườngxong,xeravàobấttiện,mọingườiquyết định ở lại nhà nghỉ thêm một đêm.

HômnayđầubếplàmmộtnửalàmóncayTứXuyên,mộtnửalàmónănthanh đạm.

Vốnđịnhtrêumấycâu,dùsaomọingườicũnglàlầnđầutiênnhìnthấybạntrai của Lương Thi Nhĩ, nhưng Giang Tự Xuyên thoạt nhìn rất lạnh lùng, cũng khôngnóichuyện,làmchongườitakhônghiểusaocócảmgiácxacách,vìvậy cũng từ bỏ ý định.

“Hả? Chuyện gì?”

GiangTựXuyênhítsâumộthơi,hơibuôngcôra,nhưngkhôngngờanhvừa buông ra như vậy thì người trong lòng đột nhiên trượt xuống.

Người này...làbạn trai của cô sao?

GiangTựXuyênnhíumày,cảmthấyhìnhnhưcôkhônghiểuđượcsứchấpdẫn vô hình trên người mình: “Hai mươi ba thì không thể thích em à? Lúc anh hai mươibatuổicũngyêuemngaytừcáinhìnđầutiênđóthôi.Hơnnữatrongtình huống nguy hiểm như vậy mà người ta vẫn muốn cứu em, chứng tỏ cậu ấy thật

“Không,tôikhôngcónóichuyệnnày,ýtôilàTựXuyên.Lúcđócậuấycứnhư phát điên đến nơi, một hai muốn xuống dưới tìm cô, nhưng chiếc xe khách đó đã bị vùi hơn phân nửa, ngọn núi thì nhìn có vẻ rất nguy hiểm.”

“Ừm.”

Màngườibêncạnhtuyrằngđangtròchuyện,nhưngtrênthựctếánhmắtvẫn hướng về Giang Tự Xuyên.

Ban đầu nụ hôn của anh rất dịu dàng, nhưng sau đó bất giác lại trở nên ngang ngượcvàbáđạo,giamcầmcôtronglòng,hônđếnmứcgầnnhưngạtthởcũng không chịu buông ra.

Lương Thi Nhĩ sửng sốt: “Các cậu....không ngăn cậu ấy lại sao?”

“Thật, anh không muốn à?”

-

Anhlậptứcchốngnửangườilên:“Anhđây.” “Em khát nước....”

Ánhmắtđốidiệnnhau,LịchBắccũnghơisửngsốt.Nhưngcậuấykhôngnói thêm gì, dường như cũng không làm gì, chỉ tập trung ăn cơm của mình.

Trênđườngvềtrongxecứríurítkhôngngừng,mọingườiđangbànlàsaukhi về phải đi ăn ngon, đi spa các làm đẹp các kiểu.

“Lấy giấy chứng nhận.”

-

GiangTựXuyênnói:“Anhnhìnthấyemmớigiốngnhưnằmmơ.” “Sao anh lại tới đây, anh biết em xảy ra chuyện gì à?”

“Được!”

ĐếntốithìnhiệtđộcơthểLươngThiNhĩđãtrởlạibìnhthường.Tớigiờcơm tối, cô và Giang Tự Xuyên ra khỏi phòng, cùng mọi người ăn cơm.

Quầnáotrongvalithìkhôngsao,nhưngmáytínhvàcáctưliệutranhvẽmàlần này đến đây sưu tầm mới là thứ cô quan tâm nhất.

Mộtđêmkhôngngủ,cơthểđãrấtmệtmỏi,nhưnggiờphútnàyanhlạikhông tài nào ngủ được....Sau đó cũng không biết qua bao lâu, người bên cạnh giật

“Em không sao, có thể trụ được.”

“CôLương,trongngườicònchỗnàokhóchịunữakhông?”BácsĩLýkhám bệnh cho cô hôm nay qua đây hỏi thăm một câu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Chương 58