Sau Ngần Ấy Thời Gian - Lục Manh Tinh
Lục Manh Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Chương 59
CuốithuMinhHải,nhiệtđộđãgiảmxuốngdướimườiđộ,cáilạnhcắtdatrong không khí khiến người ta cũng giảm bớt h.am m.uố.nvận động ngoài trời.
ĐãmộtthờigiandàiQuýBạcThầnkhôngrangoàivậnđộng,hômnayanhbị bạn thân Dương Thuật cưỡng chế kéo đi chơi tennis một tiếng đồng hồ.
“Quảnhiênlớntuổirồi,trướckiachơitennismộttiếngcũngkhôngmệtnhư bây giờ.” Dương Thuật uống ngụm nước rồi cảm thán một câu.
QuýBạcThầnlaumồhôitrênmặt,dựavềphíasau:“Trínhớcủacậucóvấnđề à? Trước đây cậu đánh tennis một tiếng cũng vậy mà.”
DươngThuậtkhôngphục:“Nàocó,hồiđạihọctôiđánhsuốthaitiếngmớimệt đến mức này ấy chứ.”
Quý Bạc Thần cười cười, không tranh luận với anh ấy.
DươngThuậtbuồnbựcnuốtnướcbọt,nói:“Đúngrồi,cậuvớibạngáithếnào rồi?”
QuýBạcThầnhơikhựnglại:“Thìcũngthếthôi.” “Cũng thế thôi? Vậy là tốt hay không tốt?”
QuýBạcThầnngẫmnghĩgiâylát,cũngkhôngnóiđượcrốtcuộccótốthay không, anh cảm thấy cũng được, tạm ổn... chắc là có thể.
Thực ra anh cũng không quan tâm quá.
Ba tháng trước sau khi được thân thích giới thiệu làm quen, người nhà hai bên đềucảmthấymônđănghộđốirấtthíchhợp,haingườihọđãquyếtđịnhđếnvới nhau.
Giữa bọn họ không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, nhưng ba tháng ở bên nhau, Quý Bạc Thần vẫn cố gắng làm những chuyện mà một người bạn trai nên làm, vídụnhưhẹnhò,tặngquà,còncónhữnglờihứahẹnvềvậtchấttrongtươnglai nếu kết hôn...
“Aiza,cóthếnàothìcậucũngnênkếthônđi.Cậuxem,contraitôibâygiờsai vặt được rồi đấy.”
Quý Bạc Thần nói: “Bố mẹ tôi giục đã đành rồi, còn gặp cậu giục nữa?”
“Giụclàđúng,cậuđángbịgiục.LyhônvớiThiNhĩđãnhiềunămrồi,cậunên bắt đầu lại thôi.”
Vừa dứt câu, Quý Bạc Thần bỗng rơi vào trầm mặc.
DươngThuậtbiếtLươngThiNhĩlàmộtcáigaitronglòngQuýBạcThần,năm qua tháng lại tích tụ sâu đậm, làm cách nào cũng không nhổ ra được.
Thếlàanhấynghĩ,nếuđãkhôngrútrađượcthìcứđạpcholúnxuống,đừngđể cho mũi nhọn lồi lên nữa, vậy thì cuộc sống mới trở lại bình thường được.
“Tôinóinghiêmtúcđấy,lầntrướcgặpmặttôicảmthấycôgáikiacũngkhông tệ, vừa biết nũng nịu còn đáng yêu....Hơn nữa người ta cũng thích cậu.”
QuýBạcThầnvẫnkhôngnóigì,đúnglúcnày,điệnthoạicủaanhđổchuông. Anh lấy ra nhìn thử, thấy là người mà họ vừa nhắc đến.
Quý Bạc Thần nhận máy: “Alo.”
“BạcThần,cácanhđánhtennisxongchưa?”Ngườibênkiađầudâyhỏi. Quý Bạc Thần nói: “Ừ, đánh xong rồi.”
“Vậy em qua đó tìm các anh nhé, lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm.”
QuýBạcThầnnhìnDươngThuật,anhấycũngđãnghethấy,bèngậtđầutỏýcó thể.
Quý Bạc Thần nói: “Được, vậy em qua đây đi.”
Saukhicúpđiệnthoại,haingườikhôngtiếptụcchơibóngnữamàvàotrong phòng rửa mặt, ngồi chờ người tới.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Tống Diệc Thuần đến sân tennis.
Mùathulạnhlẽonhưngcôănmặcrấtđơngiản,áokhoác,giàyốngcao,rõràng là đã trang điểm tỉ mỉ rồi mới ra ngoài.
ThấyQuýBạcThần,cônhiệttìnhkhoáctayanh:“DươngThuật,lạigặpmặt rồi.”
DươngThuậtcườichàohỏicô:“Đúngvậy,tốinaychúngtađiđâuănđâynhỉ?” Tống Diệc Thuần nhìn sang Quý Bạc Thần: “Em không biết, anh nói xem?” Quý Bạc Thần: “Đồ Trung Quốc đi.”
“Được.”
Bangườiđếnmộtnhàhànggầntrungtâmthươngmại,saukhiănxongthìđi dạo gần đó một lát để tiêu cơm.
“Àđúngrồi,tôivẫnchưamuađượccáitúimàvợtôicứnhắcmãitronglầnsinh nhật vừa rồi, hay là hai người vào xem cùng tôi một lát nhé, biết đâu hôm nay có lại thì sao.” Dương Thuật nhìn thấy cửa hàng cao cấp cách đó không xa, bèn nói.
Tống Diệc Thuần: “Dương Thuật, anh đối xử với vợ anh cũng tốt quá nhỉ.”
DươngThuậtkhoáttay:“Nhưvậyđãlàgì,chuyệnnênlàmthôi,vợtôicũngchỉ thích mấy thứ như túi xách này nọ.”
Tống Diệc Thuần có chút hâm mộ, kéo tay Quý Bạc Thần.
QuýBạcThầnnghiêngmắtnhìncô,nhànnhạtmỉmcười:“Emcũngthíchchiếc túi nào sao? Vậy vào xem thôi.”
“Thật à?”
Quý Bạc Thần: “Ừ.”
Thếlàbangườicùngđivàocửahàng,DươngThuậttìmnhânviênbánhànghỏi thăm, biết được chiếc túi kia vẫn chưa có hàng thì không mua nữa. Ngược lại Tống Diệc Thuần lại chấm được một chiếc túi trong cửa hàng, Quý Bạc Thầntrả tiền.
Saukhirakhỏicửahàng,tâmtrạngcủaTốngDiệcThầnhiểnnhiểntốthơnhẳn, trên đường đi cứ ríu rít không ngừng.
Lúcbangườisắptạmbiệt,DươngThuậtlenlénvỗvaiQuýBạcThần,choanh mộtánhmắtkhenngợi:“Congáithìphảidỗdànhnhưvậy,cậulêntayrồiđấy, không tệ không tệ.”
QuýBạcThầncóchúthoangmang.Thựcraanhcũngkhôngcảmthấymình đang dỗ dành cô, mà giống như một loại mệnh lệnh do đầu óc phát ra hơn.
BởivìtrướckiamỗilầnngheLươngThiNhĩdùnggiọngđiệuhâmmộnóivề người khác, anh sẽ lập tức làm giống như vậy để khiến cô vui vẻ.
Anh đã quen rồi.
NênkhiđốimặtvớiviệccôbạngáimớihâmmộvợcủaDươngThuật,anh cũng theo bản năng cảm thấy phải làm như thế.
-
Mộtthángsau,việchẹnhòvớiTốngDiệcThuầnvẫndiễnrabìnhthường. Hôm nay, Quý Bạc Thần về nhà bố mẹ ăn cơm với mọi người.
“BạcThần,convàDiệcThuầnđịnhkhinàothìkếthôn?”MẹCátGiaiThanh hỏi một câu trên bàn cơm.
Quý Bạc Thần: “Con vẫn chưa nghĩ đến.”
CátGiaiThanhnói:“Concũngnênsuytínhđi.Đãbamươisáutuổirồi,tranh thủ lên.”
Bố Quý Hoa Ngữ cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, bố thấy mùa xuân năm sau là thíchhợpđấy,chúngtanhândịpnămmớiđếnnhàDiệcThuầnthămhỏirồibàn chuyện này luôn.”
Quý Bạc Thần không nói gì.
QuýĐìnhDươngliếcnhìnanh,nói:“Nếuanhvẫnchưanghĩđếnthìcứtiếptục hẹn hò một thời gian nữa đi. Không phải mới ở bên nhau được mấy tháng sao?”
QuýHoangữ:“Cũngđâucònkhúcmắcgìnữa?Ngườinhàhaibênbiếtbiếtrõ ngọn nguồn của nhau, hơn nữa con bé Diệc Thuần kia nhìn cũng không tệ.”
Quý Đình Dương mím môi, than thở: “Không tệ chỗ nào, nũng nịu bánh bèo...”
“Thôi được rồi, vậy năm sau đi.” Quý Bạc Thần đột nhiên mở miệng.
QuýĐìnhDươngdừngđũa,cóchútkinhngạcnhìnanh,đốiphươnglạihờ hững nói, “Thời gian cụ thể thì bố mẹ xem xét rồi quyết định giúp con.”
Saukhicơmnướcxong,QuýBạcThầntrởvềphòng,QuýĐìnhDươngđitheo đặt mông ngồi trên giường anh, nằm nghịch điện thoại di động.
Quý Bạc Thần xử lý công việc trước máy tính, không để ý đến cậu ấy.
SauđóQuýĐìnhDươngbựcbộiđểđiệnthoạixuống,hỏi:“Anh,anhthậtsự cảm thấy cô Tống Diệc Thuần kia không tệ?”
QuýBạcThầnkhôngquayđầulại:“Saovậy,emcógìkhônghàilòngà?”
“Cũng...cũngkhôngcógì.”QuýĐìnhDươngnói,“Emchỉthấychuyệnkếthôn phải suy nghĩ cho cặn kẽ, đừng vì bố mẹ thúc giục mà hồ đồ kết hôn.”
“Cũng không phải hồ đồ, nếu thích hợp thì đương nhiên có thể kết hôn.” “Kếthônkhôngphảivìthíchhợp,màphảivìthích,vìyêunênmớikếthôn.”
BàntayđanggõphímcủaQuýBạcThầnthoángkhựnglại,quayđầunhìncậu ấy: “Nhóc con, em yêu rồi đúng không?”
Quý Đình Dương đỏ mặt: “Đâu, đâu có, em nói thế thôi.”
QuýBạcThầnmỉmcười,nói:“Trênđờinàykhôngphảiaicũngcóthểkếthôn với người mình yêu.”
“Saolạikhôngthể,trướckiakhôngphảianhcóthểà?”Vừadứtlời,QuýĐình Dương đã nhận ra mình nói nhiều, bèn lắp bắp sửa lại, “Ý, ý em là, rồi anh sẽ gặp được người mình thích thôi, kết hôn không thể miễn cưỡng.”
Nóixong,cậuấyvộivàngrờikhỏigiườnganh,chuồnrangoài. Quý Bạc Thần nhìn cánh cửa đóng chặt, ngẩn ngơ một hồi lâu. Thật lâu sau anh mới nở nụ cười tự giễu....
-
Chẳng mấy chốc năm mới lại đến.
TếtnămnaynhàhọQuýsẽđếnnhàhọTốngchúctết,ngườinhàhaibênngồi xuống nói chuyện tường tận, tìm được tiếng nói chung về chuyện hôn lễ.
Vậynênhônlễđượcấnđịnhvàogiữatháng5,mùaxuânấmáp,hoalánởrộ, rất thích hợp cho một đám cưới ngoài trời lãng mạn.
TốngDiệcThuầncảmthấyrấthứngthúvớiquátrìnhkếthôn,trongđầuđãlên rất nhiều kế hoạch chuẩn bị cho hôn lễ.
Bước đầu tiên trong kế hoạch là chụp ảnh cưới.
ThếlàhômthứBảycôhăngháiđếnnhàQuýBạcThầntìmanh,muốnthảo luận với anh về phong cách chụp ảnh cưới.
“EmthấyphongcáchMorikháđạitrànhưngnhìncũngsang.Phongcáchtranh sơn dầu cũng hay ho, em rất thích....Mà phong cách Nhật Bản cũng được, anh
thấy thế nào?”
QuýBạcThầnngồitrướcmáytính,lạnhnhạtnói:“Emcứchọnphongcáchem thích là được.”
“Cái này chúng ta phải cùng chọn, chứ để em chọn lỡ như anh không thích thì sao?”TốngDiệcThuầncướpconchuộtcủaanh,“QuýBạcThần,anhđừnglàm việc nữa, tính chuyện quan trọng của chúng ta bây giờ đã được không?”
QuýBạcThầnkhẽnhíumày,quayđầunhìncô.
Tống Diệc Thuần không hề nhượng bộ, nhìn chằm chằm vào anh.
CuốicùngQuýBạcThầnkhẽx.oa n.ắnấnđường,thỏahiệp:“Bannãyemnói những cái nào?”
TrênmặtTốngDiệcThuầnlạihiệnlênýcười,đưachoanhxemvàikiểuảnh cưới trong điện thoại.
“Cáinày,cáinày,còncócáinày...Tổng cộng có hơn mười kiểu, cuối cùng
chúng ta phải chọn ra ba kiểu.”
QuýBạcThầncúiđầunhìnảnhchụptrongđiệnthoạicủacô,kiểuảnhcướinày trước đây anh từng chụp rồi. Lúc đó chọn thế nào nhỉ....
Quý Bạc Thần thoáng chút ngơ ngẩn, ký ức bất tri bất giác trôi về ngày xưa. Anhnhớlúcđóngườikiahìnhnhưcũngrấthưngphấn.Côđưavàikiểudáng choanhchọn,nóiảnhcướilàchuyệncảđờichỉcómộtlần,hơnnữacònphải treo trong hôn lễ, nên nhất định phải chụp thật đẹp mắt mới được...
“QuýBạcThần,trướctiênchúngtachọnchụpkiểuHànQuốctốigiảnđi,thích hợp để trưng bày trong hôn lễ. Sau đó....mình chọn thêm kiểu Nhật Bản. Em
thấy kiểu mang hơi hướng sinh viên này cũng rất hay, thể hiện cho việc chúng tađãđicùngnhautừthờisinhviênđếnnay.Anhthấythếnào?”Côgáidựavào lòng anh, lúc ngước mắt lên đôi mắt long lanh sáng rực.
Khiđóanhyêucôvôcùng,cônóicáigìthìsẽlàcáiđó,đươngnhiênsẽđồngý. Nhưng lại sợ cô cảm thấy mình có lệ, vì thế vẫn nghiêm túc nhìn hai kiểu cô đề cử rồi mới nói: “Anh cảm thấy không tệ, có thể chụp cả hai kiểu này.”
“Được, vậy quyết định hai kiểu này nhé, còn lại anh chọn đi.”
“Haylàemchọnluônđi,lỡanhchọnkiểuemkhôngthíchthìsao?” “Không đâu, kiểu anh chọn em nhất định sẽ thích.”
“Được rồi, vậy để anh xem lại.”
.....
Ngàyđóhaingườilàmổtrênsôphachọnảnhcướirấtlâu,cuốicùngquyết định kiểu đơn giản, kiểu Nhật và kiểu Mori.
“QuýBạcThần,tựnhiênemcóchútlolắng.” “Lo lắng chuyện gì?”
Cằm cô gái tựa vào vai anh, lẩm bẩm: “Em sợ lỡ như chụp không đẹp.”
“Emxinhđẹpnhưthếlogìchụpkhôngđẹp.Nếuxấuthìchỉcóthểdonhiếp ảnh gia có vấn đề thôi.”
Côgáinghexongcườikhanhkhách,mộtlátsaulạinghiêmtúcnói:“Đượcrồi, thật ra em không phải lo lắng chuyện chụp ảnh, em lo lắng cho cuộc hôn nhân của chúng ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì....kết hôn là chuyện rất nghiêm túc, em sợ em làm không tốt.”
Ánhmắtanhtrởnênnghiêmtúc,haitayômlấymặtcô:“Đừnglolắng,bấtkể thế nào thì em vẫn tốt nhất ở trong lòng anh.”
“Có thật không? Anh đừng chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.”
“Khôngphảilờingontiếngngọt,làlờithậtlòng.LươngThiNhĩ,anhthậtlòng với em.”
.......
“Emphânvânquá,thấykiểunàocũngđẹp,anhmauchọngiúpemđi.”Tống Diệc Thuần nói.
Ký ức bỗng quay về thực tại, Quý Bạc Thần cảm nhận được sự đau khổ đã lâu khônggặp.Anhmímmôi,tùyýchỉđạibakiểutrongđiệnthoạidiđộngcủađối phương.
TốngDiệcThuần:“PhongcáchTrungQuốc,tranhsơndầuvàphongcáchHồng Kông? Anh chọn ba cái này à?”
QuýBạcThầnừmộttiếng,đứngdậynhưđangtrốntránhđiềugìđó:“Anhcó chút việc phải đến công ty, em thì sao?”
TốngDiệcThuầnvẫnđangnghĩxemcónênchọnbakiểunàyluônkhông: “...Tối nay về ăn cơm nhé?”
“Ừm.”
“Vậyemởlạinhàanhchờanhvề.” “Tùy em.”
......
QuýBạcThầnrangoài,TốngDiệcThuầnngồitrongphòngkháchgửibakiểu vừa chọn cho bạn thân của mình xem thử.
Vàiphútsau,côbạnthângọiđiệnthoạilạichocô. “Cậu quyết định xong rồi à?”
“Vẫnchưa,bakiểunàylàanhấychọnđấy,cậuthấythếnào?”
“Kháổn,cứchọnbakiểunàyđi.”Bạnthânnói,“Thếnào,điđếnbướcnàyrồi đã có chút cảm giác sắp cưới nào chưa?”
“Cũng có chút, nhưng mình cảm thấy anh ấy không hứng thú cho lắm.”
“Aiza,ngườitadùgìcũngtừngkếthônrồi,đâucònhăngháinhưmấycậu thanh niên.”
TốngDiệcThuầnnhănmũi:“Mìnhcũngtừngkếthônmà,nhưngmìnhvẫncảm thấy rất hứng thú.”
“Chậc...đừngyêucầucaoquá,cậucứnghĩđi,điềukiệnnhưQuýBạcThầnvậy là ổn lắm rồi. Người địa phương, bản thân cũng giỏi giang, lại còn đẹp trai chịu chi cho cậu, nên cậu đừng đòi hỏi thêm tính tình tốt nữa.”
TốngDiệcThuầnnghenóinhưthếtâmtrạngcũngthoảimáihơnmộtchút:“Thì mình cũng chỉ mong anh ấy tích cực hơn thôi mà.”
“Conngườiaimàchẳngcóđiểmthiếusót,nếuanhấyhoànhảothìđãkhôngly hôn với người cũ rồi.”
TốngDiệcThuầnchốngcằm:“Ýcậulà,vìanhấylãnhđạmquánênmớidẫn đến ly hôn?”
“Cái này thì mình không biết.”
TốngDiệcThuầnkhẽhừ:“Thôi...Nhưngmàcậunóicũngđúng,mìnhkhông thể yêu cầu quá mức hoàn mỹ, anh ấy lãnh đạm một tí cũng không sao....Dù
sao anh ấy cũng khá chung tình với mình, lại hào phóng nữa, vậy là đủ rồi.”
Saukhicúpđiệnthoại,TốngDiệcThuầngửibakiểuảnhcướimàQuýBạc Thần chọn cho người phụ trách.
Chọnxongcáinàycũngkhôngcònviệcgìnữa,côbènđứngdậyđidạomột vòng trong phòng sách của anh, xem thử anh đọc những sách gì.
Cô đã tới nhà anh nhiều lần nhưng lại chưa lần nào cẩn thận quan sát qua.
Giữanhữnghàngsáchthẳngtắp,côchợtthấymộtdãysáchcóphongcáchkhác hẳn những cuốn còn lại....Nó rất lớn, thoạt nhìn là tập tranh.
Bởivìtòmònêncôđãtiệntayrútmộtcuốnra,trênbìalànhânvậtTrungQuốc vô cùng đẹp mắt, lật giở vào trong thấy hiện ra đủ loại nhân vật, cổ kính tao nhã, mỗi hình tượng đều rất hoàn hảo và xinh đẹp.
Cô có chút hứng thú, lại lấy thêm một cuốn nữa ra xem. Đây vốn là tranh vẽ nhiềucảnhsắc,hùngvĩtránglệ,cứnhưthậtsựhiệnhữutrênthếgiannàyvậy. Nhưng cô chắc chắn trên đời không có nơi nào như thế, tất cả đều do hoạ sĩ tưởng tượng ra.
Họa sĩ này thực sự rất giỏi.
TốngDiệcThuầnquayđầunhìnbìasách,tìmđượctênhọasĩ:LươngThiNhĩ. Mấy tập tranh khác cũng đều là tác phẩm của người này.
TốngDiệcThuầnnhíumày,hóaraanhthíchtácphẩmcủahọasĩnày...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.